Siêu Năng Lực Gia Tại Thời Đại Vua Hải Tặc

Chương 99: 99: Rời Khỏi Làng Cocoyashi





Sáng sớm hôm sau, đã đến thời gian ly biệt.

Trên bến tàu, đứng lít nha lít nhít toàn người là người, đều là đến tiễn đưa một nhóm người Luffy.

Johnny và Yosaku phân biệt đứng ở hai bên, vị trí vô cùng đối xứng.

Yosaku lên tiếng trước: “Chúng em sẽ trở về làm nghề truy bắt tội phạm lĩnh thưởng… Thời gian vừa rồi chúng em đã được các đại ca quan tâm!!!”
Johnny tiếp lời: “Tuy chúng em sắp nói lời từ giã, nhưng rất mong sẽ có ngày gặp lại…”
Hai tay Luffy tựa ở trên mạn thuyền, nhìn xuống hai người: “Vậy hả? Nếu vậy thì chúc các cậu mạnh khỏe!!!”
“Tụi em cũng chúc các đại ca mạnh khỏe…”
Mặc dù thời gian ở chung với nhau không tính quá dài, hơn nữa hai tên này cũng chả khác gì diễn viên quần chúng góp mặt cho có, nhưng mà Alex vẫn rất thích bộ đôi này, bởi vì bọn họ đúng là hai người rất có nghĩa khí.

Năm người đã lên thuyền, duy chỉ có Nami là vẫn không thấy đâu.

Usopp đặt tay lên trên trán, nhìn về phía xa xa: “Tại sao Nami vẫn chưa đến nhỉ?”
Zoro khoanh tay trước ngực, tựa vào tường, bộ dáng không quan tâm: “Sao cô ta lại phải đến?”
Sanji so với bất luận kẻ nào đều phải trở lên táo bạo hơn, khi vừa nghe được tin Nami có thể không đến, cậu ta liền sừng sộ lên, nói như hét vào mặt Luffy: “Cái gì? Tiểu thư Nami sẽ không đến à?”

Luffy thì dường như không nghe lọt câu hỏi của Sanji, cậu ta hiện tại vẫn còn nghĩ đến món đồ ăn ngày hôm qua tìm mãi vẫn không thấy được: “Cậu đấy! Tớ đi tìm khắp nơi vẫn không tìm thấy dưa vàng Hami ở đâu cả!!!”
Trong đám người, chỉ có mỗi Alex là không thèm phản ứng bất cứ thứ gì, chỉ là lẳng lặng ngồi ở một bên thưởng thức ly nước cam vừa mới vắt.

Alex nhìn lướt sang mấy người một cái, trong đầu ngẫm nghĩ: [Đúng là một đám không có não… Người ta nếu như không đi cùng, thì cần gì phải tốn công tốn sức mang lên thuyền số cây cam này…]
Phải biết rằng mặc dù quanh nhà Nami là cả một vườn cam vô cùng rộng lớn, nhưng mà khi Luffy dự định lấy một vài quả liền đã bị cô ta cản lại, làm gì có việc Nami rộng lượng tặng cho cả nhóm một đống cây này.

Ngay lúc này, Alex mở miệng lên tiếng: “Chúng ta chuẩn bị lên đường thôi!”
Nói xong cậu ta liền đứng bật dậy, hướng về phía vị trí lái thuyền.

Usopp quay đầu lại: “Nhưng mà Nami vẫn chưa đến…”
Bỗng dưng, có âm thanh từ xa xa truyền đến: “Các người nhổ neo đi chứ!!!”
Là giọng nói của Nami, chỉ thấy cô nàng đang hướng về thuyền Going Merry chạy như bay tới, hơn nữa vừa chạy vừa còn kêu to để cho đám người khởi hành.

Trừ Alex ra thì mọi người còn lại đều không biết Nami muốn làm gì, nhưng là vẫn làm theo.

Nami cứ như vậy một đường chạy vội qua, các thôn dân đều tự động tránh ra hai bên thành một con đường: “Mau dừng lại, Nami!!!”
“Ít nhất cũng để bà con cám ơn cháu vì những năm qua đã chứ!!!”
“Họ… Họ cho thuyền rời bến rồi kìa!!!”
“Khoan đã… Chúng tôi còn chưa cám ơn các cậu mà!!!”
Nami vẫn không nói lời nào, tại bên trong dân làng xuyên qua.

Cuối cùng, lúc con thuyền vừa mới rời bến được một khoảng cách ngắn, Nami liền giậm chân xuống đất nhảy một cái liền vọt lên trên boong thuyền.

Thuyền Going Merry dần dần đi xa khỏi bờ biển, mọi người muốn cản Nami lại để nói lời tạm biệt cũng đã đuổi không kịp.

Nami lúc này đã đứng tại đuôi thuyền, cô ta vẩy áo một cái, liền thấy có vài chục cái ví tiền rớt xuống.

“Hả? Ví tiền của tôi đâu rồi?”
“Tôi cũng vậy…”
“Tôi cũng vậy…”
Nami cầm ở trong tay một tờ tiền Belly trị giá 100, khuôn mặt xấu xa nhìn xem các thôn dân: “Chúc mọi người mạnh khỏe!!!”

Alex nhìn sang, lắc lắc đầu, đúng là không hổ danh là ‘Miêu Tặc’ Nami, động tác móc túi vô cùng thành thạo, không hề có bất kỳ động tác thừa thãi nào, đây cũng có thể xem như là một tài năng của cô ta đi.

Thôn dân ở trên bến cảng đứng thành một hàng, ai nấy đầu cũng muốn to như cái đấu, đồng loạt lên tiếng mắng: “Con bé này to gan thật!!!”
Mặt Usopp không cảm xúc: “Cô ta chẳng thay đổi tí nào!”
Zoro hừ lạnh: “Không biết rồi sẽ phản bội chúng ta lúc nào đây?”
Sanji giơ lên ngón cái: “Tiểu thư Nami tuyệt lắm!”
“Ha ha ha ha ha ha ha…”
Luffy thì cười to vô cùng thoải mái.

Cuối cùng, Nami với đôi mắt ngấn lệ hướng về phía toàn bộ thôn dân mà vẫy vẫy tay: “Nami đi đây!!! Tạm biệt tất cả mọi người!!!”
Thật sự thì cũng không phải là Nami tham tài, trước đó đám Luffy sau khi đánh bại băng Arlong đã lấy đi một nửa kho báu của hắn ta, một nửa còn lại thì giao cho Nami, thời điểm cô ta rời đi đã đem toàn bộ số tài sản này để lại cho người dân, trộm được một vài cái ví bên trong có vài ngàn Belly so với cái kia vài trăm triệu Belly đem ra so sánh chính là chín con trâu mất một sợi lông.

Nami làm ra hành động như vừa rồi, đó đơn giản chỉ là một phương thức đặc thù dùng để nói lời tạm biệt với thôn dân.

Tại bến cảng, nhìn về phía con thuyền ngày càng xa dần, Nojiko ngồi ở dưới đất, trên miệng nở một nụ cười thật tươi: “Thật chịu thua nó luôn… Em gái tôi là thế đấy!!! Hãy sống vui vẻ nhé!”
Mà ở một bên, cảnh sát Genzo cũng mỉm cười vô cùng mãn nguyện.

Đột nhiên trong đầu của ông ta xuất hiện một giọng nói: [Đừng nên vui mừng quá sớm… Phải biết rằng kể từ khi Vua Hải Tặc Gold Roger mở ra thời đại hải tặc, đối với kẻ mạnh mà nói thì đấy chính là điểm xuất phát ước mơ….

Nhưng mà đối với phần lớn người bình thường giống như mọi người thì chính là sự bắt đầu của những cơn ác mộng…]
Cảnh sát Genzo giật mình, mở miệng hỏi: “Là ai đang nói?”
“Ông đang nói chuyện với ai vậy?”

Mọi người xung quanh đều ném ánh mắt tò mò nhìn về phía ông cảnh sát trưởng.

Chỉ thấy trong đầu ông ta vang lên tiếng cười khẽ: [Ông không nhận ra giọng của tôi à? Tối hôm qua chúng ta còn nói chuyện uống rượu với nhau mà…]
Cảnh sát Genzo quay sang nói với mọi người: “À không có chuyện gì đâu…”
Cảnh sát Genzo mới đầu còn hơi e ngại, nhưng sau khi nghe một lát, suy nghĩ một chút rốt cuộc cũng nhận ra đây là giọng nói người nào, ngoài Alex ra thì còn ai vào đây.

Genzo ứng đối với đám người xung quanh xong, tiếp đó ông ta liền chăm chú lắng nghe.

Giọng nói của Alex trong đầu cảnh sát Genzo dừng một chút, sau đó tiếp tục: [Hiện tại là một thời đại vô cùng rối loạn… Bây giờ là chúng tôi giúp mọi người, nhưng sau này nếu như có một kẻ giống như Arlong đến đây thì ai sẽ là người ngăn cản bọn chúng… Phải biết rằng kẻ như hắn ta ở trên đại dương có rất nhiều… Mà Hải Quân thì như ông thấy đấy, không thể hoàn toàn tin tưởng được… Dựa vào ai thì cũng không bằng dựa vào chính mình…]
Genzo gật đầu đồng ý, nói thầm: “Vậy bây giờ chúng tôi cần phải làm gì? Cậu biết đấy chúng tôi chỉ là những người bình thường…”
[Không có gì là không thể, ông phải biết rằng lính hải quân đa số cũng là những người bình thường mà thôi… Họ có thể mạnh lên nhờ vào luyện tập, thì mọi người cũng có thể… Tôi đã để lại toàn bộ vũ khí của tụi Arlong bên trong công viên và một quyển sách hướng dẫn phương pháp đào tạo binh lính của hải quân bên trong nhà của Nami… Với những thứ đó thì tôi nghĩ cũng đã đủ cho mọi người có thể tự bảo vệ chính mình… Thế nhé… Tạm biệt…]
Genzo vội vàng: “Khoan đã… Chúng tôi thật sự mắc nợ mọi người quá nhiều… Hãy cho chúng tôi một cơ hội để trả ơn…”
Nhưng Alex đã không tiếp tục đáp lời, giọng nói trong đầu của Genzo không vang lên thêm một lần nào nữa.

________________________
P/s: Cảm ơn MộcLão đã ủng hộ tác giả 1 Cục Gạch.