Siêu Mẫu

Chương 7: Dư luận




Ba ngày sau, cấp trên của Tĩnh Quang công bố người đại diện "FAINT SCENT" lần này.

Một người mẫu gọi là Tĩnh An.

Một người mẫu không chút danh tiếng làm cho người trong giới lẫn bên ngoài đều mù mịt.

Sau khi cấp trên Tinh Quang công bố tin tức thì bình luận càng kéo đến lũ lượt.

Nhiều nhất chính là người hâm mộ Lý Na, đồng loạt dùng lời nói trách cứ ác liệt nghi ngờ lựa chọn của Tinh Quang, càng khinh bỉ mà cho rằng Tĩnh An là dựa vào quy tắc ngầm mới có thể chiếm vị trí trên cùng giành được cơ hội đại diện lần này.

Trong một lúc tất cả giải trí truyền thông, giải trí tạp chí cũng hưng phấn, rối rít phái phóng viên thông qua các loại đường dây liên lạc với cấp cao Tinh Quang...... Sự thực vốn nên thuộc về người mẫu Lý Na, một số phóng viên có ánh mắt nham hiểm lặng lẽ bấm số điện thoại của trợ lý Tiêu Mạc Phàm.

Hôm sau, chỉ là sau mười tiếng Tinh Quang công bố tin tức này, bản tin về Tĩnh An ùn ùn kéo đến đầy trên trang đầu cả báo giải trí và kênh giải trí.

Các nhà báo truyền thông ranh mãnh không chỉ đào chuyện Tĩnh An đâm xe tự sát ào hơn một tháng trước, càng không biết từ đâu lấy được bình luận về Tĩnh An của các ngôi sao nổi tiếng thuộc công ty Tinh Quang, không biết cố ý bỏ chữ lấy ý hay không hoặc là những thứ bình luận này đều là bịa đặt nói bừa, tóm lại đều là những tin tiêu cực.

"Tôi muốn biết tên những người mẫu trong này, dường như tôi chỉ gặp qua cặp chị em sinh đôi." Lúc này, cô gái mặc T-shirt trắng đang dùng ngón trỏ trơn bóng trắng noãn chậm rãi lướt qua từng chữ mày đen trên báo chí, ánh mắt của cô lóe lên một cái, lông mi dài nhỏ lại vững vàng che kínđáy mắt lên tình cảm phức tạp này, "Làm bậy ném lược lên trên người những người mẫu khác? Sao tôi nhớ là chính tôi bị lược đập trúng?"

"Trong một buổi tối chim sẻ biến thành phượng hoàng, làm sao có thể làm người khác không ghen tỵ. Cái này với em cũng tốt, ở không biết sắp tới có thể thành phượng hoàng hay không, nói không chừng liền bị những thứ tin tiêu cực này làm cho sụp đổ." Trần Sâm mới vừa nói xong, chợt cảm giác lời nói này của mình có chút không ổn, đưa mắt nhìn vẻ mặt như thường của cô gái, thật sự không biết nên làm thế nào sửa lại.

"Cái đó, mặc dù không biết tại sao Tinh Quang lựa chọn em, nhưng dù sao danh tiếng của em quá nhỏ, cho nên FAINT SCENT yêu cầu em một mình thử vài một lần nửa cũng không quá đáng." Trần Sâm giả bộ như bất đắc dĩ tiếp tục nói, trong lòng lại cho là yêu cầu của FAINT SCENT cực kỳ đúng đắn , đây cũng không phải là anh ta không muốn người mẫu của mình có thể mượn cơ hội đại diện này làm nên danh tiếng, chẳng qua là bây giờ không yên lòng Tĩnh An có thể gánh vác nhiệm vụ quan trọng này. Cứ thế đến bây giờ Trần Sâm cũng còn cảm thấy lựa chọn lúc trước của Tinh Quang nhất định là xảy ra nhầm lẫn.

"Nói là cho một mình em thử vai, nhưng tôi hỏi thăm được người mẫu thử vai lần này... Còn bao gồm Lý Na."

Trần Sâm nhìn Tĩnh An ngẩng đầu lên nhìn anh ta, trên mặt là vẻ mặt không rõ.

Sau chốc lát, Tĩnh An chợt nở nụ cười nhẹ, giữa hai lông mày vẫn là vẻ không chắc, "Nếu người phụ trách FAINT SCENT còn chưa tới, tôi muốn đi ra ngoài đi dạo một chút, tôi sợ đợi mình sẽ quá thất lễ."

Cùng thử vai với người mẫu, làm sao có thể không khẩn trương hốt hoảng đến thất lễ.

Trần Sâm cũng không nói thêm cái gì, chỉ là gật đầu một cái.

*****************

"U,  cô đây là không có mắt thì còn là thế nào, đi đường cũng có thể làm đổ cà phê của tôi, thật là xui xẻo!"

"Tiểu Lý, còn ngây người cái gì, còn không đem một ly khác cho tôi!"

Đi trên đường có hơi vắng vẻ,  mặt Tĩnh An không thay đổi nhìn trợ lý nhỏ khúm núm và người mẫu Bắc Huyên ở trước mắt.

Vốn là tâm trạng phiền loạn, càng tăng thêm mấy phần không vui.

Liếc mắt nhìn trợ lý nhỏ đụng nhau với mình, rồi sau đó chuyển dời ánh mắt đến trên mặt Bắc Huyên, ánh mắt Tĩnh An lạnh lùng, "Cũng phải cảm ơn ly cà phê lúc đầu khong nóng."

Mặc dù lúc đi bộ có chút mê mẫn, nhưng mình dọc theo tường chậm rãi mà đi cũng có thể đụng vào người?

Tĩnh An cảm thấy buồn cười, là đường đi này quá chật, hay là trong mắt phía bên kia căn bản không thấy sự tồn tại của cô?

Có một số đáp án, không cần nói cũng biết.

Ánh mắt Tĩnh An nhếch nhẹ, lúc nhìn camera ở một góc trần nhà thì lạnh lùng cười một tiếng.

Không tiếng động thay đổi vị trí của mình, để cho mình hoàn toàn tiến vào bên trong phạm vi camera.

"Nghe ý này của cô, là tôi cố ý gọi người đổ cà phê lên người cô sao?" Tính tình Bắc Huyên luôn luôn không tốt, huống chi là đối với  người mẫu mới nhìn không vừa mắt này, sau khi chê cười nói xong câu đó, mắt cũng không nghiêng một cái lại đi tới bên cạnh trợ lý nhỏ hỏi, "Tiểu Lý, cô nói xem, tôi có kêu cô đem cà phê hất lên người đại diện FAINT SCENT tương lai này không?"

Mặc dù sự thật đúng là cô ta thấy một mình người mẫu nhỏ này, mới ác ý gọi trợ lý bưng cà phê đụng vào người cô, nhưng lời nói của Bắc Huyên vẫn hùng hồn như vậy.

"Không... Không phải, là tôi đụng vào cô." Trợ lý nhỏ trả lời, không khỏi liếc trộm Bắc Huyên một cái, ngón tay vô ý thức co rúc xuóng.

Lúc này Tĩnh An khẽ rũ mi mắt xuống, sâu trong đáy mắt là lạnh lẻo, cô cười khẽ một tiếng mở miệng, trong giọng nói rõ ràng mang theo khinh thường cùng kiêu ngạo lạnh lùng, "Đúng là Lâm Lang nói không sai, tính tình cô như vậy, có thể tiếp tục phát triển ở giới người mẫu thậm chí là cả làng giải trí, thật có thể nói là đầm rồng hang hổ, không, nên nói là một chuyện cười, không phải sao?"

Bị Tĩnh An có thái độ kích thích ghét bỏ, sắc mặt Bắc Huyên thoáng qua đen xuống, nóng nảy như cô, hoàn toàn không có suy tính đến đây là trên đường lúc nào cũng có người đi ngang qua, liền hung hăng giơ tay lên tát Tĩnh An.

Khóe miệng cong hiện lên ý lạnh, ánh sáng trong mắt Tĩnh An chợt lóe rồi biến mất.

Theo hướng bàn tay đánh tới, Tĩnh An đúng lúc mà lui về phía sau một bước và nghiêng đầu đi, cũng nhanh chóng lấy tay đặt lên nên bị chỗ gương mặt bị bàn tay đánh tới.

Vẻ mặt kinh ngạc, ủy khuất hoàn mỹ vừa lúc được camera ghi hình lại.

"Rất tốt, lại dám né tránh!" Mở một đôi mắt đẹp tức giận, Bắc Huyện càng không vừa ý giơ tay lên lần nửa.

Nhưng đường đi cuối thang máy lúc này lại từ từ mở ra, trợ lý nhỏ chú ý đến đầu tiên lập tức kéo tay Bắc Huyên lại, sử dụng ánh mắt ra hiệu ở đầu thang máy kia.

Nhận được tín hiệu cảnh báo, hất tay trợ lý ra, Bắc Huyên lạnh lùng "Hừ" một tiếng với Tĩnh An sau đó liền cứ thế đi ra một đầu khác, cũng không quay đầu lại nói một câu với người phía sau : "Dựa vào cô, còn chưa đủ tư cách nói tôi!"

Không có tư cách sao? Tĩnh An để tay đang bụm mặt xuống, nhìn về phía Bắc Huyên rời khỏi.

"Tĩnh An?" Bỗng nhiên vang lên tiếng nói trong trẻo lạnh lùng mang theo chút dịu dàng, có mùi vị quen thuộc.

Còn chưa giấu kỹ ánh sáng trong mắt, Tĩnh An quay đầu lại chỉ thấy bóng dáng thon dài cao ngất đang vững bước tới gần cô.

Ánh nắng mùa hè xuyên thấu qua đường đi và cửa sổ sát đất rọi vào, ánh mặt trới chiếu rọi đường nét trên mặt cô gái, ấm áp mà đẹp mắt.

Vậy mà...

Trong mắt Tĩnh An lúc này, lại làm cho Đường Dự càng tới gần bỗng kinh ngạc.

Trong mắt này, có lạnh nhạt, có tự tin... Còn có  kiêu ngạo lạnh lùng, cùng với vẻ phức tạp mà Đường Dự nhìn không rõ.

"Đường... Dự." Tĩnh An phản ứng kịp, trong nháy mắt liền che giấu làm cho Đường Dự kinh ngạc.

Cô gái nở nụ cười một lần nửa, hình như mới vừa rồi thấy chẳng qua là cảnh tượng huyền ảo, lúc vẻ mặt Đường Dự hơi động đang thì lại chú ý tới dấu vết ô bẩn trên quần áo của Tĩnh An.

"Em cứ như vậy mà đi tham gia thử vai FAINT SCENT?" Đường Dự híp híp mắt.

Cúi đầu nhìn áo T-shirt trắng đã bị cà phê nhuộm một mảng vẩn đục, Tĩnh An không có ngượng ngùng, chẳng qua là có vẻ hơi  lúng túng cười khổ nói: "Không biết có trở về thay một bộ đồ hay không?"

"Nếu như em không muốn bởi vì lý do không tuân theo này mà làm cho FAINT SCENT bỏ qua em." Đường Dự lắc đầu một cái, trong mắt nhìn Tĩnh An có ý trêu ghẹo, "Huống chi, ý của tôi là em tính mặc áo  T-shirt quần jean tham gia thử vai sao?"

Mặc dù quần áo như vậy, cô gái nhỏ mặc, có loại thích thú thời thượng gắn liền thoải mái đơn giản.

Tĩnh An không nhịn được cười một tiếng, ý của Đường Dự sao cô lại không hiểu, buổi thử vai giống như FAINT SCENT, một bộ tốt hơn có thể nói quần áo có nhãn hiệu cao quý là trang bị không thể thiếu của người mẫu, không thể phủ nhận những thứ kia nếu nói nhãn hiệu cao quý, đúng là lúc mặc lên người có thể thấy thân thể và khí chất của mình tốt hơn.

Đạo lý người dựa vào trang sức quần áo, không phải là cô không hiểu. Nhưng mà...

Tĩnh An khoa trương mà thở dài một cái, nhíu mày, trong lúc hưng phấn vụng về nói : "Không có cách, ai bảo tôi chỉ là người mẫu nhỏ, tiền này... Đủ ấm no liền không tệ. Nếu như chi phí này công ty thanh toán, tôi cũng sẽ không để ý mà đi càn quét các cửa hàng nhãn hiệu nổi tiếng."

Sau khi nói xong vẫn không quên làm vẻ mặt hâm mộ đưa mắt nhìn Đường Dự toàn thân là quần áo hàng hiệu nổi tiếng.

Có thể bị vẻ mặt và lời nói của mình bây giờ chọc cười, Tĩnh An lại nở nụ cười trước, "Cho nên nếu không ra tay từ quần áo, không bằng trái lại đi một con đường riêng."

Cô gái trong ấn tượng của Đường Dự vẫn luôn cười, có lúc là cười lễ phép, có lúc là cười chân thành, có khi lại là cười xa cách, nhưng... Vào giờ phút này, vẻ mặt cô gái cười đến bướng bỉnh, cũng là lần đầu tiên Đường Dự thấy.

Ngay sau đó, khóe miệng Đường Dự cũng mở ra cười vui vẻ thật sâu, "Mặc dù giá trị đồ cổ cao hơn, nhưng lại không cách nào giống như giống như kim cương, vào lúc mới gặp gỡ liền hấp dẫn ánh mắt của mọi người, mà một bộ quần áo có thể làm cho ưu điểm hoàn mỹ của chủ nhân hiện ra trong lần đầu tiên thử vai thường sẽ đưa đến tác dụng mấu chốt. Cho nên..."

"Tôi sẽ thanh toán chi phí quần áo trang sức cho em." Đường Dự càng vui vẻ hơn.

Rõ ràng Tĩnh An giật mình, nhưng lại hết sức chần chờ nhìn về Đường Dự đang cười dịu dàng.

"Tôi cũng không muốn để cho người khác nghi ngờ ánh mắt chọn người mẫu của mình." Nhận thấy hoài nghi và không xác định của Tĩnh An đối với mình, Đường Dự lại bổ sung một câu.

Lần này Tinh Quang lựa chọn người đại diện FAINT SCENT chẳng lẽ là... Người trước mắt này quyết định? !

Hiểu được ý trong lời nói, Tĩnh An có chút khiếp sợ, còn tưởng rằng lần trước lời nói "Hợp tác vui vẻ" là tổng giám đốc Đường Du của Tinh Quang thực hiện, không nghĩ tới.....

Sau khi Tĩnh An phản ứng kịp, nhìn  Đường Dự trước mắt, trịnh trọng mà chân thành nói một tiếng: "Cảm ơn" .