Editor: Gà
Paris năm nay, tuần lễ thời trang thu đông đã khai mạc vào đầu tháng ba, giờ cũng bế mạc.
Gần trăm đợt trình diễn thời trang, gần mười ngày qua sự xa hoa sang trọng đã được phô bày trước mắt mọi người, rực rỡ và lộng lẫy đến hoa cả mắt.
Mà buổi trình diễn ‘CNL’ được an bày vào ngày cuối cùng, sau đó đến tiệc cốc tai chào cảm ơn, Tĩnh An đã rời tiệc trước thời gian.
"Em vậy có quá vội vàng rồi không?"
Không lâu sau, Tĩnh An từ tiệc rượu trở lại chỗ ở rồi vội vàng ra ngoài, Trần Sâm đang ngồi chung trên taxi với cô, khẽ giật khóe môi: "Ba ngày sau còn có quảng cáo mà tạp chí "CNL" muốn chụp, sao em đột nhiên chọn lúc này để trở về?"
"Ngày chụp quảng cáo em sẽ ở đó." Cô gái tẩy trang nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ kích động và vui sướng khi buổi thời trang "CNL" chào cảm ơn, trên sàn T "CNL" mặc dù đã sắp xếp cô sẽ khoác tay K chào cảm ơn từ sớm, nhưng sự tự hào hưng phấn này đến bây giờ bản thân mới thật sự cảm nhận được, huống hồ sau đó K đã đánh giá cô rất cao với truyền thông càng làm cô trở tay không kịp.
Mà lúc đó, khi đèn flash lóe lên, trong khoảnh khắc báo hiệu tương lai rực rỡ của bản thân, cô chỉ nghĩ đến... Người đó.
Cô muốn chia sẻ niềm vui sướng cùng người đó.
Cô muốn... Thấy anh.
"Đây... Sẽ không phải muốn đi gặp ai đấy chứ?" Lần này Tĩnh An đột ngột về nước, Trần Sâm phải xử lý công việc bên này nên không thể trở về theo.
Anh ta nhìn vẻ mặt ‘xuân sắc’ hiếm có của cô gái, dường như không nghĩ gì thử hỏi: "Có cần nói với ông chủ Đường một tiếng không?"
Thật ra lấy thân phận người đại diện của anh ta, sao có thể trực tiếp tìm BOSS lớn nhất của Tinh Quang nói ‘việc nhỏ’ này, nhưng vị này mới nhậm chức BOSS đã trực tiếp cho anh ta số điện thoại tư nhân đấy...
"Không cần phải nói." Giản lược một vấn đề của Trần Sâm, Tĩnh An dời ánh mắt.
"Tĩnh An, em và ông chủ Đường thật sự có phải..."
Nhớ đến người kia cố ý nói đầu bếp khách sạn bưng một bình thuỷ đến chỗ ở của Tĩnh An, cho dù Trần Sâm là người hoàn toàn mù mờ trong chuyện tình cảm, cũng có thể nhìn ra gì đó.
Trên báo từng đề cập đến scandal của Tĩnh An và Đường Dự, ban đầu sao anh ta lại thấy ánh mắt của phóng viên có vấn đề nhỉ.
Tĩnh An im lặng, đối với người đại diện của mình, cô hoàn toàn không dự định sẽ giấu diếm những việc anh ta nên biết.
"... Vâng."
Cô thừa nhận, đổi lấy Trần Sâm ngây ra như phỗng trong thời gian ngắn.
"Trần Sâm, anh đã nói có đôi khi người ta sẽ luôn làm một số chuyện bất kể hậu quả." Lông mi khẽ run, cô gái nhướng mày cười: "Mà em, cũng không muốn cho người đó cứ duỗi tay ra mãi."
Bàn tay luôn đưa về phía tay cô, cũng nắm giữ tình yêu của cô.
*********************
Chuyến bay gần 10.000 km, cuối cùng cũng kết thúc sau hơn mười mấy tiếng.
Tĩnh An đến sân bay thành phố S, khi nhìn thấy người đàn ông dù trước đó đã không báo trước nhưng lại bất ngờ xuất hiện tại sân bay, đáy lòng chợt vụt qua một chút hoảng hốt lại có cảm giác hạnh phúc chân thật.
Nếu lúc này người đàn ông ấy không cúi đầu đỡ cô gái xinh đẹp bên cạnh kia, cô nghĩ, cảm giác hạnh phúc này sẽ càng thêm sáng rỡ.
Khóe môi nở một nụ cười yếu ớt, vì suy nghĩ bất chợt của bản thân.
"Đường Dự, em đã về."
Cách khoảng hai ba bước, cô bước đến, tay anh đang giữ cánh tay của cô gái kia dường như hơi cứng lại, lập tức nâng mắt nhìn về phía cô.
Trong lúc vô tình Đường Dự buông tay, đi đến chỗ cô gái đứng phía trước anh cách đó không xa, sau đó vì hành động này của anh mà cô gái bên cạnh duyên dáng hô to một tiếng.
"Đường tổng!"
Cô gái xinh đẹp kia lảo đảo về phía anh, khiến anh lại phải đỡ cánh tay đối phương.
Đường Dự nhăn mày lại, thấy Tĩnh An đã đi đến bên cạnh anh, câu nói đầu tiên không kịp biểu đạt sự vui sướng ‘cửu biệt trùng phùng’ giữa mình và cô, thì phải giới thiệu cô gái xinh đẹp đứng bên cạnh trước.
"Tĩnh An, đây là Đường Kiền... Là trợ lý thư ký mới đến, Dư Nhã." Nghe người đàn ông vẫn bình thản nói, nhưng cô có thể xác định bên ngoài vẻ bình thản này đang che giấu sự không kiên nhẫn sắp trào ra, lại nghe thấy anh nói: "Là thiên kim của Dư tổng giải trí Hoa Hạ."
Cho nên mới khiến vị tiểu thư nhân tài không được trọng dụng này, nhảy dù thành thư ký của Đường Dự...
Người nào đó có lòng vội vàng giải thích, khiến Tĩnh An khẽ cười, khóe mắt thấy thần sắc vị tiểu thư mang giày gót nhọn giả vờ như trật chân kia hơi cứng lại.
"... Ngại quá, Đường tổng, chân của em..." Hai gò má của cô gái xinh đẹp kia đỏ ửng, một đôi mắt đẹp mông lung sương mù như ẩn như hiện, nhưng lúc đầu đôi mắt đẹp này không có ý tốt liếc về phía Tĩnh An, rốt cuộc nhìn cô không vừa mắt.
Mặc dù hơn mười mấy tiếng mỏi mệt chưa chợp mắt sau catwalk show làm tinh thần Tĩnh An thoạt nhìn không tốt lắm, nhưng giờ phút này trong ánh mắt cô thu hồi lảng tránh thêm một chút giảo hoạt, khiến đôi mắt cô bỗng sáng hơn vài phần.
Cô cố ý đến gần người đàn ông trẻ tuổi phía trước hơn, trong mắt Đường Dự thoáng nổi lên nghi ngờ, mũi chân không hề dự liệu hơi nhướng lên, đến gần hơn.
Khi cánh môi hơi khô ráp hôn lên khóe môi anh, như tuyên bố quyền sở hữu, khiến trên mặt cô gái xinh đẹp kia rút đi nét đỏ ửng.
"Xem ra vị tiểu thư này bị trật chân rồi, chúng ta nên đưa cô ấy về thôi." Tĩnh An nói.
Người đàn ông buông lông mi dài xuống, che đi bóng tối nhàn nhạt trong mắt anh để nó ẩn sâu vào bên trong. Chỉ còn bên môi thất thần nhếch lên sự vui sướng.
"Ừ..."
Dáng vẻ Đường Dự trầm giọng dịu dàng trả lời, Tĩnh An nhất thời nhịn không được cười, mà nụ cười này cũng dần từ khóe môi cô khuếch tán đến đáy mắt đuôi mày.
Giờ khắc này, gặp nhau, là chân thật như thế.
************************
Đầu tiên đưa vị thiên kim xinh đẹp gượng gạo kia về nhà họ Dư, từ chối lời mời ở lại của chủ mẫu nhà họ Dư, Đường Dự vừa trở lại xe, chống lại tầm mắt giễu cợt của cô gái.
"Vội đến sân bay, nên có một số văn kiện quên mang, gọi điện thoại cho Minh Huy nhưng không ngờ người đưa đến lại là..." Sau khi Đường Dự lắc đầu, lập tức khởi động xe.
Tĩnh An nhớ, Minh Huy là thư ký trợ lý của Tinh Quang, vị kia còn ‘mặt lạnh’ hơn cả Đường Dự.
Nghĩ đến Dư Nhã, lại nghĩ đến nhà họ Dư, sau đó nghĩ đến một số bát quái, cô gái cười nói: "Nhà họ Dư, hình như có vị nhị tiểu thư thần bí... Hơn nữa, còn từng được phóng viên xem là một đôi cùng thiếu gia thần bí của nhà họ Đường."
"Em nói Dư Duyệt?" Vị thiếu gia thần bí nhà họ Đường khẽ cười: "Không thể nói thần bí gì cả, chỉ vì vài năm nay chưa về nước, hơn nữa cho đến bây giờ nhà họ Dư không để lộ ra quá nhiều về công việc của cô ấy với truyền thông, nên mới bị đồn là thần bí. Lần sau cô ấy trở về có thể dẫn em đến gặp."
"Là bạn bè à?" Thuận miệng nói bát quái, không ngờ trong bát quái hai người thật sự quen biết nhau.
"Bởi vì chụp ảnh nên quen. Nếu nói trước ống kính của anh là thời trang, thì trước ống kính của cô ấy chính là khói thuốc súng." Đường Dự liếc mắt nhìn sườn mặt của cô, thấy nghi vấn trong mắt cô, nói tiếp: "Cô ấy là một nhiếp ảnh gia chiến trường."
Hiển nhiên cô đã bị công việc nhiếp ảnh gia chiến trường này làm rung động, sau đó liên tục hỏi mấy vấn đề có liên quan đến vị nhị tiểu thư nhà họ Dư này.
Mà trong mấy vấn đề này, cái khiến cô kinh ngạc nhất: "Người trong lòng của nhị tiểu thư nhà họ Dư là La tiền bối?!"
Chỉ nhắc đến trong photo album của Dư Duyệt, trừ vài tấm ảnh chiến tranh tiền tuyến ra, còn có mấy tấm ảnh La Hiên Kỳ chụp vài năm trước mà thôi.
Đường Dự không đáp lại câu hỏi Dư Duyệt có thích La Hiên Kỳ hay không, ngược lại hỏi cô gái: "Sao lúc này lại trở về?"
Tĩnh An quẫn bách liếc mắt nhìn anh, cố ý né tránh giọng điệu như mang vẻ chờ mong của anh, cố tình kể về người, việc thú vị mà bản thân gặp ở Paris. Khiến anh bất đắc dĩ cười.
"Còn anh, sao biết em đã trở về?"
Cuối cùng chợt hỏi câu này, trong mắt cô gái đã nhuộm vẻ bối rối.
"Đêm qua gọi cho em vài cuộc điện thoại, đều tắt máy... Sau đó gọi cho Trần Sâm mới biết được..."
Đạp phanh dừng ở chỗ đèn đỏ, khi chuyển ánh nhìn về người bên cạnh, thì người đó đã hướng ra ngoài cửa sổ, từ từ nhắm hai mắt, rất buồn ngủ.
Thấy vậy, ánh mắt Đường Dự chìm xuống, thương cô mệt mỏi.
Không biết có tính là trùng hợp không, tối hôm qua gọi điện thoại cho Tĩnh An, anh vốn muốn nói hai ngày nữa anh sẽ đến chỗ cô, nhưng không ngờ, cô... đã đến trước một bước.
**********************
Xe đứng trước khu nhà XX, Tĩnh An bị Đường Dự đánh thức, cau đôi mi buồn ngủ, choáng váng nhìn về phía anh, ý thức còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh thì cô đã nhỏ giọng oán trách: "Buồn ngủ quá, không muốn đi."
Bị một đôi mắt khép hờ nhìn vào, trong ánh mắt kia thật sự là tin tưởng không hề đề phòng anh, Đường Dự nhớ lại khi nãy cô gái chủ động hôn, trước đó qua điện thoại cô đã hỏi anh ‘có phải bọn họ đang yêu đương không’.
Cô, thật sự chấp nhận anh rồi...
"Lên đi, anh cõng em." Từ vị trí tay lái đi ra, vòng qua bên phó lái, anh mở cửa xe đưa lưng về phía cô gái đang ngồi, mỉm cười.
Tĩnh An dần dần tỉnh táo hẳn, vì lời nói của Đường Dự và tấm lưng dày rộng trong tầm nhìn của cô, trong khoảnh khắc lại thành một mảnh trống rỗng.
"Cái đó, Đường Dự..."
"Lên đi."
Từ góc độ của Tĩnh An thì không thấy biểu cảm của người đàn ông, nhưng dường như cô có thể cảm nhận được đôi mắt dịu dàng kia đang nói với cô ‘Không cần để ý’.
Cô gái nhếch môi, trước mắt dâng lên đám sương nóng mờ ảo, cô đặt hai tay lên vai anh, vòng tay qua cổ anh, ấp úng nói: "Đường Dự, nếu nặng quá, anh cũng không được nói ra đâu đấy."
Vào lúc này trừ bảo vệ bất chợt liếc về phía bọn họ bên này ra cũng không có ai khác nhìn thấy.
Tĩnh An nằm sấp trên lưng Đường Dự, mặc dù thẹn thùng không dám lộn xộn, nhưng cũng xem như trầm tĩnh: "Làm gì có ai chiều người khác như vậy."
"Chỉ đối với em như thế."
Một mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái lượn lờ nơi chóp mũi, có lẽ là hương sữa tắm, làm người ta cảm thấy ấm áp lạ thường.
Đường Dự nói xong, cô gái vùi mặt vào cổ anh, đôi mắt lại đỏ hơn một chút.
Tầng lầu chỗ Tĩnh An ở không cao, thêm đi bằng thang máy nữa, rất nhanh đã đến trước cửa.
Hai chân cô gái lại chạm đất, khi nghe thấy anh nói phải rời đi, tay cầm chìa khóa mở cửa hơi dừng một chút.
"Em vẫn chưa nói với anh, vì sao lúc này em lại trở về." Nghiêng người, Tĩnh An đỏ mặt đối diện với Đường Dự.
Đường Dự nói rời đi nhưng bước chân không hề di chuyển, ánh mắt tập trung nhưng mang theo chờ mong dừng trên người cô gái.
"Cuộc sống sau này còn rất dài, anh vẫn sẽ luôn ở cùng em chứ? Đường Dự."
Nhắc đến nhân sinh sau này, có một người như vậy ở bên, có thể... một đời an ổn, năm tháng tĩnh lặng hay không?
Bất kể đáp án này là ‘Được’ hay ‘Không’, cô đều muốn... Ở cùng với anh, đến khi dần già đi.
"... Được." Không hề ngập ngừng, người đàn ông bước đến một bước, ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng trả lời bên tai cô.