Siêu Mẫu

Chương 51: Đột nhiên nghi ngờ . . .




Editor: Gà

Nói là vì tổ chức sinh nhật cho Đường Kiền Thịnh, nhưng vẫn hiểu được đương gia Đường thị chỉ muốn quảng cáo cho người ta xem thôi.

Không ngẫm lại từ sau khi Đường Kiền Thịnh ngồi ổn định trên vị trí đương gia Đường thị, mượn tên của ông để tổ chức tiệc rượu tổng cộng mấy lần rồi? Hơn nữa có bao nhiêu lần Đường Kiền Thịnh này thật sự lộ diện trong mấy bữa tiệc đấy? Nhưng trong số ít lần xuất hiện này, có cái nào không liên quan đến Đường thị?

Đã sớm nói rõ Đế Vương không thích xã giao buôn bán, mặc dù thật sự có được một thân bản lĩnh mạnh vì gạo bạo vì tiền [1], đồng thời cũng có đủ quyền lực địa vị, nên cố gắng thỏa mãn   vui buồn của bản thân.

[1] mạnh vì gạo bạo vì tiền: phải có điều kiện thuận lợi thì hoạt động mới có hiệu quả

Mà lần này đột nhiên tuyên bố tổ chức tiệc sinh nhật, nhưng lại chọn tổ chức ở cái năm bình thường đến không thể bình thường hơn, chứ không phải là vào năm Đường thị tỏa sáng nhất.

Điều này không thể không khiến cho người sáng suốt cũng nhất thời mơ hồ một phen, nhưng mà ngoài sự khó hiểu của mọi người, buổi tiệc rượu này còn khiến một số người nhận được thiệp mời cảm thấy bất ngờ.

Bọn họ bất ngờ ở chỗ, gần đây công ty Đường thị đã tập trung vào điện tử thương mại, sao có thể phát thiệp cho cả giới giải trí?

Lạ lùng hơn sau khi nhận được thiệp mời, người ta cũng chú ý đến tin tức trên báo giải trí, nảy ra một số phán đoán.

Trên báo phỏng đoán thật ra Mr. Tang là người của Đường thị, tuy không nói chính xác, nhưng cũng hữu ý vô tình viết đến vị thiếu gia chưa bao giờ lộ diện của Đường thị kia.

Mặc kệ sự thật thế nào, cái gọi là không có lửa làm sao có khói, Mr. Tang và Đường Kiền Thịnh, lần này tổ chức tiệc sinh nhật, nếu nói không có quan hệ thật sự không thể nào.

Vì thế, vào sinh nhật hôm đó của Đường Kiền Thịnh, mặc kệ trước đó phóng viên dò xét thực hư ra sao thì vẫn đồng ý lời mời mà đến làm khách, không chỗ nào không có ánh mắt đặt vào người đàn ông trẻ tuổi đứng bên cạnh Đường Kiền Thịnh.

Bóng dáng anh tuấn cao ngất kia, sau khi vào đại sảnh buổi tiệc đã được Đường Kiền Thịnh gọi đến bên cạnh, cùng tiến hành xã giao kính rượu với khách khứa phía trước.

Dựa theo hành động cố ý của Đường Kiền Thịnh, điều này không khác gì đã thể hiện rõ thân phận không bình thường của người đàn ông trẻ tuổi kia.

Trái ngược với chỗ ngồi cố định được an bày trong buổi tiệc, tiệc rượu lần này của Đường Kiền Thịnh áp dụng hình thức hoàn toàn tự phục vụ, trong lúc ăn uống linh đình, khách khứa tay cầm sâm banh trò chuyện với nhau thật vui, vừa phân tán vừa tập trung giữa đại sảnh.

So với Đường Dự, Tĩnh An còn đến sớm hơn một bước, lúc này đã rời xa cuộc xã giao, bưng ly rượu đứng trong một góc đại sảnh tự mình uống.

Nói đến bữa tiệc mà trước đó Đường Dự đã mời cô đến, lần đầu tiên Tĩnh An kinh ngạc là khi nhìn thấy tin tức về thời gian tổ chức tiệc sinh nhật của Đường Kiền Thịnh trên báo giải trí, dường như cùng ngày với bữa tiệc mà Đường Dự nói với cô, như vậy rất có thể anh nói buổi tiệc sẽ tiết lộ buổi triển lãm ảnh triển cho phóng viên, là vào buổi sinh nhật của Đường Kiền Thịnh này.

Mà hình như cô cảm giác được, nếu thật sự là vào ngày tổ chức tiệc sinh nhật cho Đường Kiền Thịnh, cái Đường Dự muốn tuyên bố không chỉ có buổi triển lãm ảnh đơn giản như vậy.

Trước đó, cô tìm được địa điểm tiệc rượu Đường Dự đã cho, sau khi đến nơi, cũng đã chứng minh bữa tiệc rượu này đúng là tiệc sinh nhật của Đường Kiền Thịnh.

Tĩnh An chú ý đến phía trước không ngừng có khách nam lẫn nữ đứng trong đại sảnh chia làm hai ba nhóm đang nói chuyện với nhau, đều không có ai quá xa lạ.

Trừ các quản lý của ca sĩ, diễn viên đã nổi tiếng trong công ty ra, còn tụ tập không ít nghệ sĩ đang nổi tiếng.

Trong tiệc rượu này nam nữ đều mặc trang phục xa hoa thời thượng, đa số họ đều tham gia vào các lĩnh vực trong ngành giải trí và có một số thành tựu và sức ảnh hưởng.

Hơn nữa còn có một số phóng viên được phép vào buổi tiệc rượu quay chụp, ghi chép.

Những sắp xếp này... Là trùng hợp, hay cố ý?

Đầu ngón tay chuyển động trên thân ly sâm banh cao gầy, cô gái không rảnh nghĩ nhiều.

"Khụ, bạn gái scandal trước của anh."

Giọng nói trêu đùa nhẹ nhàng khoan khoái đột nhiên vang lên bên cạnh Tĩnh An, nghe vậy trong mắt cô gái hiện lên vẻ bất ngờ.

"La tiền bối." Khi cô nghiêng người nhìn lại, người đàn ông có mái tóc dài diễm lệ được buộc lên đã vung tay xuống chào hỏi cô.

"Sau buổi họp công bố sản phẩm mới của Phúc Tường thì vẫn chưa gặp lại." Đi đến cách khá gần Tĩnh An, La Hiên Kỳ ngừng bước, cô gái cúi đầu khẽ nhếch tầm mắt mặt đối mặt đánh giá một phen, không có ý tốt nhếch miệng, người đàn ông dùng giọng điệu giả vờ đứng đắn vui đùa nói: "Mới qua bao lâu thôi, Tĩnh An, em càng ngày càng xinh đẹp động lòng người, khó trách nhiều tầm mắt đều lén liếc về phía bên này."

Tiếp đó người đàn ông lộ ra vẻ mặt tiếc hận: "Chỉ tiếc... Hiện giờ anh không phải đối tượng trong scandal của Tĩnh An nữa rồi."

Tĩnh An cười khẽ, thật sự không nói thêm vào đề tài của La Hiên Kỳ, trái lại tìm một chủ đề bình thường hơn: "Gần đây La tiền bối đang bận gì thế?"

"Bận gì hả?"

La Hiên Kỳ nghiêng đầu suy nghĩ, trông có vẻ quả thật không muốn trả lời cho có lệ câu hỏi khách sáo này của Tĩnh An: "Gần đây chỉ có bận chuyện..." Người đàn ông hơi đùa dai dừng một chút, ngược lại cười mỉm chi nói với cô gái: "Trông trẻ con."

"Trông... trẻ con?" Tĩnh An cảm thấy đầu mình hơi mê mang rồi choáng váng.

Người đàn ông phía trước mặc tây trang đẹp đẽ quý phái và...người ’Trông trẻ con’, trong lúc đó, tương phản cũng không hề nhỏ.

"La tiền bối đang nói giỡn à?"

Vươn thẳng vai, gương mặt nữ tính của anh ta nhăn lại, ra vẻ vô tội: "Nếu nói đùa, hiện giờ bả vai anh sẽ không mệt mỏi như vậy, chơi đùa với trẻ con thật sự không phải chuyện dễ dàng."

La Hiên Kỳ than thở, Tĩnh An lại có thể nhìn ra sự yêu chiều đối với đứa trẻ đó trong đáy mắt của anh ta: "Là con cái nhà ai vậy?" Cô khẽ cười, hỏi.

"Sao không thể là con anh chứ?" Lông mày La Hiên Kỳ nhíu lại, cố ý hù dọa.

Tĩnh An giật mình: "La tiền bối đã không còn độc thân?" Chẳng lẽ là vị hôn thê lần trước...

Có thể do bị dáng vẻ ngốc lăng của cô gái chọc cười, ánh mắt hẹp dài của anh ta càng loan thành độ cong xinh đẹp, chỉ nghe anh ta cười giải thích: "Anh đã dự định khi ba mươi tuổi sẽ nhận nuôi một đứa bé trai, gương mặt nhỏ nhắn của đứa bé giống hệt cái bánh bao, trông rất thú vị, nhưng có chút tật xấu... Ặc, tóm lại là rất vui, vì lúc đó thằng bé thấy anh buộc tóc khi đến đón nó từ cô nhi viện về, cho nên vì chuyện này mà thằng bé còn bứt không ít tóc của anh."

Giải thích sự tồn tại của thằng bé xong, nói qua nói lại bỗng nói hết mấy tật xấu của đứa bé ra.

Dù không rõ vì sao La Hiên Kỳ có ý nghĩ nhận nuôi một đứa trẻ, nhưng nghĩ đến đứa bé trai này một tay kéo tóc dài của anh ta, một tay vung loạn đáng yêu, Tĩnh An không khỏi mỉm cười.

Tính hỏi xem đứa bé này tên gì, khóe mắt liếc thấy một đôi nam nữ đang bước vào đại sảnh bữa tiệc.

"Là Tiêu Mạc Phàm và Lý Na cơ đấy." La Hiên Kỳ cũng chú ý đến lối vào đại sảnh, lúc nói đến hai cái tên này thì trong giọng điệu không hề che giấu ý châm biếm: "Đan Ninh chết, hai người này còn có thể thêu ân ái, phải có chút áy náy mới đúng chứ."

La Hiên Kỳ dứt lời, có gì đó chợt lóe lên trong mắt Tĩnh An, cô nhịn không được hỏi: "La tiền bối đã biết gì sao?"

"Biết gì?" Dời mắt nhìn về phía gương mặt cô gái, La Hiên Kỳ hỏi lại.

"La tiền bối biết chuyện của Đan Ninh?" Tĩnh An hỏi lại.

La Hiên Kỳ cảm thấy kỳ lạ vì câu hỏi của Tĩnh An, nhưng nghĩ lại cũng hiểu: "Người mẫu trẻ như em luôn có hứng thú với cái tên Đan Ninh này, có lẽ em cũng biết người mẫu này đã từng có thời kì huy hoàng, cho nên mới muốn biết chuyện của cô ấy?"

"... Vâng." Tĩnh An gật đầu.

"Đáng tiếc trừ biết cô ấy ra, anh chưa gặp cô ấy, cũng không hiểu rõ cô ấy, về chuyện của cô ấy có thể em đã hỏi sai người." La Hiên Kỳ vẫy tay.

Chính xác, lần đầu tiên cô và La Hiên Kỳ gặp mặt là trong buổi chụp thử của trang sức Phúc Tường, anh ta vốn không nên biết chuyện của cô, càng đừng nói là chuyện tình cảm. Nhưng...

"Nhưng vừa rồi La tiền bối nhắc đến... Tiêu Mạc Phàm và Lý Na, áy náy?"

Do cô hiểu sai ý trong lời của anh ta sao?

"Ặc, cái đó à..." La Hiên Kỳ tránh né ánh mắt nhìn thẳng của cô gái, nhíu mày như suy nghĩ một chút rồi mới nói: "Không phải trên báo có đưa tin sao, chuyện tình tay ba, một người đã chết hai người kia áy náy mới đúng không phải sao?"

Cô gái nhìn thấy anh ta lại chuyển mắt về phía cô, dáng vẻ ‘chính là như thế’, nhưng lại không biết lời nói của mình không hề có vẻ logic.

Tuy không biết vì sao La Hiên Kỳ nói vậy, nhưng Tĩnh An đoán rằng chẳng lẽ người đàn ông này đã biết gì rồi?

Trong mắt cô càng thêm nghi ngờ, nhìn một ít chất lỏng trong ly rượu thật lâu sau mới khôi phục bình tĩnh, cô giơ ly rượu lên uống hết rượu còn dư trong đó, trả lời: "Vậy à."

Tĩnh An vừa buông ly rượu không xuống, La Hiên Kỳ bên cạnh lại mạo muội nói thêm: "Cơm chiều còn chưa ăn đã đến tham gia tiệc rượu, lúc này quả thật hơi đói, muốn qua bên kia lấy chút gì bỏ bụng không?"

Cô gái còn chưa hồi phục, La Hiên Kỳ đã đi trước một bước đến khu món nguội, làm cô không thể không đuổi theo.

"Vì không để phóng viên chụp được biểu cảm "khó nhìn", bất cứ lúc nào nghệ sĩ cũng đều có thể bị phóng viên chụp được khoảnh khắc ăn gì trong tiệc rượu, mặc dù đa số ăn cũng chỉ là giả vờ giả vịt. Nhưng La tiền bối à, anh ăn thế này có phải không... bình thường rồi chăng?"

Buồn cười nhìn cái miệng không tính là nhỏ của người đàn ông đang ăn món nguội kia, ý Tĩnh An bảo La Hiên Kỳ rằng đã có nhiều phóng viên nhìn qua chỗ bọn họ rồi.

Giải quyết xong một cái Hamburg nhỏ La Hiên Kỳ nhướng mày cười nói: "Ngay cả ăn gì mà cũng phải nghĩ nhiều như vậy, Tĩnh An, cái này quá mệt rồi đấy." Tiếp theo chuẩn bị xuống tay với sandwich vị cá, lại nói: "Nếu mỗi người cứ nghĩ này nghĩ nọ, nhưng em phải phân rõ điều gì mới thật sự cần được lo lắng, thứ lo lắng nào chỉ là thứ râu ria."

Tĩnh An lắc đầu: "Điều thật sự lo lắng cũng chưa bao giờ thiếu."

"Vậy em phải biết rằng trước mắt cái nào bản thân nên lo lắng nhất." Một ngụm cắn sandwich, sau khi nuốt vào La Hiên Kỳ nhún vai đáp: "Nghĩ nhiều vô ích thôi."

Khi bọn họ tán gẫu đến đây, thì vẫn chưa phát hiện đám người thì thầm sau lưng bọn họ dần dần nhiều hơn.

Chỉ vì có người đang đi đến chỗ bọn họ.