Siêu Mẫu

Chương 30: Trái tim gần nhau hơn . . .




Editor: Gà

Trước khi nấu xong cháo, Tĩnh An nghe theo lời khuyên của Đường Dự đi chợp mắt một lúc.

Lúc tỉnh lại ra khỏi phòng ngủ, Đường Dự đã bày biện cháo một cách thịnh soạn lên bàn cơm.

Nghe được tiếng động, Đường Dự nhìn về phía cô.

Sau khi ánh mắt hai người giao nhau, Tĩnh An không được tự nhiên vò vạt áo rồi dời mắt về phía chén sứ trắng đang bốc hơi nóng nghi ngút.

"Cháo đã nấu xong rồi sao?" Cô mở lời.

Cửa sổ thủy tinh hình chữ nhật bên cạnh bàn, vì chưa buông rèm xuống, nên ánh mặt trời giữa trưa đã hắt vào nhà.

Chiếu vào lớp thủy tinh, dường như có thể phản chiếu một lớp ánh sáng mỏng.

Phút chốc, ánh mắt ngắn ngủi ấy, lúc Đường Dự ghé mắt nhìn lại thì dường như ánh sáng và bóng tối giao nhau, Tĩnh An chợt trông thấy ánh sáng đang đọng lại trên hàng mi anh.

"Vốn muốn để cháo nguội một chút rồi mới đánh thức em, nhưng mà em đã tỉnh trước rồi." Đường Dự dọn xong chén muỗng, hỏi cô: "Nghỉ ngơi xong rồi, có thấy khá hơn chút nào không?"

"Ừ......" Tĩnh An đáp lời đưa tay sờ trán mình, đồng thời thoải mái nở nụ cười lộ ra lúm đồng tiền: "Nếu em nói em đã khỏe rồi, vậy có thể không uống thuốc mà bác sĩ Vương để lại không?"

Ngủ một giấc, dù cơ thể vẫn cảm thấy mệt mỏi, nhưng đầu đã không còn choáng váng nhiều như lúc nãy nữa.

"Đường Dự, anh ăn cơm trưa chưa?" Nhớ lúc nãy anh vội vội vàng vàng đến đây vào buổi trưa thì Tĩnh An buông tay xuống chỉ chén sứ duy nhất sứ trên bàn, cười nói: "Đừng nói với em rằng anh biết mình làm không ngon, cho nên chỉ nấu có một phần thôi đó."

"Mặc dù không rất ngon nhưng vẫn trên mức trung bình." Đường Dự bật cười, ánh mắt dịu dàng: "Nói đến cơm trưa thì anh cần phải trở về rồi."

"Nhớ sau khi ăn xong thì phải uống thuốc đấy." Anh nhắc nhở.

Ý là phải ăn ở bên ngoài hoặc sau khi trở về mới giải quyết vấn đề cơm trưa sao? Tĩnh An chạy đến bên cạnh bàn ăn, chăm chú nhìn chén cháo hành băm.

Cháo này, nấu ở chỗ cô...... Mà người nấu cháo còn chưa ăn cơm.

Tĩnh An ngượng ngùng nói: "Có chuyện gấp phải xử lý ngay à?"

Nếu anh không có chuyện gấp, vậy thì ở lại ăn cháo với cô đi.

"...... Cũng không có gì." Đường Dự có thể nhìn thấu suy nghĩ của cô, sau khi anh dừng lại, cười trả lời: "Chỉ ăn cơm thôi."

"Vậy thì ở lại, ăn chung được không?" Người ta đã sử dụng nhà bếp của cô để nấu cháo rồi, chẳng lẽ còn ngại việc phải ở lại nhà cô, mặt đối mặt ăn cơm à? Tĩnh An ngẩng đầu nở nụ cười chân thành, gợi ý mời.

"Được." Hình như đã sớm dự liệu như vậy, Đường Dự trả lời tương đối tự nhiên.

Điều này cũng khiến Tĩnh An hoài nghi có phải anh sợ cô lúng túng nên nói sẽ về không?

****************

Tuy rằng ăn không nói, ngủ không nói. Nhưng không khí quá yên tĩnh này hình như hơi...... tĩnh mịch thì phải?

Tĩnh An cúi đầu hớp cháo, cắn cái muỗng lén nhìn người đối diện.

Anh cúi thấp đầu, ngón tay trắng sáng cầm muỗng từ từ múc một hớp cháo đưa vào miệng, sau đó, khẽ mở môi......

Tĩnh An thu mắt lại, thầm nghĩ mới vừa rồi dòm ngó nam sắc, thật sự rất vui tai vui mắt.

Đã từng chứng kiến Đường Dự ăn cơm, nhưng hôm nay lại thấy vẻ lịch sự tao nhã trên bàn cơm của anh.

Tĩnh An cảm thấy không bằng cứ tiếp tục gạt lớp hành nhuyễn trên cháo vậy.

Lúc cô nấu cơm vẫn cho một ít hành thái, nhưng chỉ giới hạn trong món xào rang để dẫn vị. Còn bỏ thẳng vào thế này, nhìn lớp xanh lá cắt nhỏ, thì xin miễn thứ cho kẻ bất tài như cô.

Nếu không phải Đường Dự ngồi trước mặt, cô đã sớm cẩn thận lựa hết đống hành này ra rồi, đặt qua một bên, chứ không phải như bây giờ, mỗi muỗng đều cố gắng gạt nó qua một bên.

"Không thích ăn hành à?" Tiếng nói Đường Dự truyền đến, khiến Tĩnh An hơi sửng sốt.

"Ừ." Nói chung cô không thích ăn, Tĩnh An lúng túng gật đầu thừa nhận, đồng thời cũng kinh ngạc phát hiện lúc Đường Dự ăn vẫn có thể tán gẫu.

"Lựa ra đi, nếu không thì lúc húp cháo sẽ hơi khó khăn đấy." Đường Dự nhìn thấy hơn phân nửa chén cháo của Tĩnh An đều là hành lá cắt nhỏ dính bên thành chén, chợt nhẹ giọng nói thêm: "Lần sau, anh sẽ nhớ."

"Ặc?" Còn đang bối rối vì sợ Đường Dự cảm thấy cô quá soi mói, nhưng sao Tĩnh An cô chỉ nghe hiểu nửa câu đầu của anh vậy.

Đối với phản ứng trì độn của cô, Đường Dự đành nhếch môi cười bất đắc dĩ.

"Đúng rồi, sáng nay anh gọi......" Lúc này đột nhiên Tĩnh An nhớ đến buổi sáng anh điện thoại đến, chắc không phải muốn xác nhận xem cô có ngã bệnh hay không chứ? Cô hỏi: "Tìm em có việc sao?"

"Ừ, có một đề nghị." Đường Dự uống cháo xong, anh để muỗng xuống nhìn về phía Tĩnh An, trong mắt có tia sáng lấp lánh.

"Đề nghị gì?" Đường Dự đưa ra đề nghị, khiến Tĩnh An kinh ngạc và nghi hoặc: "Em có thể giúp gì sao?"

Đường Dự gật đầu, cười nói: "Anh cần một người mẫu ảnh."

"Cần một người mẫu ảnh?" Nhẹ giọng lặp lại lời Đường Dự, Tĩnh An cau mày đầy khó hiểu: "Có phải..... để em làm phát ngôn không?" Giống như quảng cáo "FAINTS¬CENT", anh ấy đã lựa chọn cô?

Nhẹ nhàng lắc đầu, Đường Dự thẳng tắp nhìn vào mắt Tĩnh An: "Là chụp ảnh người mẫu để triển lãm."

Bị ánh mắt sáng ngời thắm thiết kia nhìn vào, Tĩnh An không khỏi cảm thấy hơi co quắp, càng ngạc nhiên với cụm từ ‘chụp ảnh triển lãm’ trong lời Đường Dự, chợt hỏi: "Đường Dự, chẳng lẽ anh muốn tổ chức triển lãm ảnh sao?!"

Sau khi xem phim ngắn về Đường Dự trong tiết mục thời đại "Hi HAAA", Tĩnh An cũng rất chú ý một ít tin tức về nhiếp ảnh gia Quỷ Tài.

Mà từ những tư liệu mà cô đã xem qua, cô biết được cho dù đã được giải nhất trong cuộc thi nhiếp ảnh, hơn nữa còn vinh dự được giới nhiếp ảnh phong là Quỷ Tài nhưng Đường Dự chưa từng tổ chức triển lãm ảnh, không phải vì không có ai muốn tài trợ cho anh, ngược lại, không ít người tự nguyện bỏ tiền ra, dù được hậu đãi như vậy nhưng đương sự vẫn luôn không đồng ý.

Anh đã nói, trong cuộc đời anh sẽ chỉ tổ chức triển lãm một lần duy nhất, khi anh chụp được bức ảnh mình vừa lòng nhất hoặc lúc anh muốn buông tay danh hiệu nhiếp ảnh gia thời thượng.

Thấy anh gật đầu lần nữa, Tĩnh An hoàn toàn quên mất lời ‘đề nghị’ của Đường Dự, tất cả tâm tư đều bị khuấy đảo trong tin tức triển lãm này.

Nhớ đến Đường Dự từng đề cập đến hai nhân tố để mở triển lãm...... Tĩnh An thử tỉnh táo hỏi: "...... Là vì anh đã chụp được bức anh vừa lòng rồi sao?"

Đối với suy đoán của cô, Đường Dự từ chối cho ý kiến.

Bức ảnh vừa lòng nhất sao...... Anh cười nhạt, cười đến sâu xa.

"Lần triển lãm này là lời cảm ơn cuối cùng và anh sẽ tuyên bố rút lui khỏi giới nhiếp ảnh." Lý do mà anh đã từng nói, không nhất định phải chọn một trong hai.

"Là vì Đường thị......" Đã dự đoán được đáp án tệ nhất của Đường Dự, Tĩnh An nhớ đến thân phận bị quản chế của anh, tiếp đó Đường Dự khẽ cười, cũng bị cô lý giải thành tìm niềm vui trong đau khổ.

"Tĩnh An, dù buông tay thân phận nhiếp ảnh gia thời thượng nhưng anh không cảm thấy đáng tiếc." Đường Dự cắt đứt lời cô, giọng nói vẫn nhẹ nhàng hờ hững.

Địa vị trong giới được như hôm nay, vốn đã ngoài dự liệu của anh. Huống chi đối với anh, thân phận nhiếp ảnh gia này, sau khi bỏ qua mục tiêu ban đầu, đã sớm trở nên có hay không cũng được.

Lời nói ‘ra vẻ thoải mái’ của Đường Dự khiến Tĩnh An không biết tiếp lời thế nào, trong nhận thức, cô luôn đơn thuần nghĩ rằng vì Đường Dự nhiệt tình đam mê nên mới chụp ảnh vì thế mới có thể lấy được thành tích như hôm nay. Tuy nhiên, cô không biết, trên đời còn có một thành ngữ gọi là ‘Đánh bậy đánh bạ’.

"Anh mời em làm người mẫu, có được không?" Nhanh chóng chuyển chủ đề, lại quay trở về lời ‘đề nghị’ của Đường Dự.

"Em...... Có thể không?" Không phải không tự tin, Tĩnh An chỉ quá kinh hoảng vì lời mời này của Đường Dự.

Có thể nói buổi triễn lãm cuối cùng của nhiếp ảnh gia thời thượng, chẳng khác nào đã nhấc lên một lớp sóng lớn trong giới, trong khoảnh khắc ấy bọt sóng có thể sẽ bị kích thích rất lâu không thể lắng xuống được.

Mà cô, lại đang được mời vào cơn ‘sóng lớn’ này.

Ngoài kích động ra, thì chính xác lúc này cô đang cảm thấy khiếp sợ.

"Không ai thích hợp hơn em."

Trừ em ra...... thì không có ai. Khi Đường Dự đang nói chuyện, đôi mắt trầm xuống nhìn vào mắt cô.

Sự tin tưởng trong mắt Đường Dự, cùng vẻ mặt cô không thể phân rõ khiến Tĩnh An chợt thấy kiên định gật đầu.

Lúc này cô gái vẫn đang u mê trong tình cảm nên sẽ không biết rằng hôm nay, tại lúc này, có thể nói ông trời đang cố gắng xây lên một cây cầu với mong muốn kéo gần đôi tim.

Cứ thế thật lâu sau đó, khi anh hỏi một vấn đề nào đó thì cô gái nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi nói: "Có lẽ vào ngày hôm đó...... Lúc đó, em không hề phòng bị mà cho anh bước vào nơi ở của mình, vẫn biết rõ trong bếp có một người đàn ông nhưng em lại có thể an tâm ngủ...... Rõ là......" Câu nói kế tiếp bị gián đoạn vì người nào đó đã phủ môi lên, sau đó chìm đắm trong êm ái ngọt ngào.