Siêu Mẫu

Chương 25: Động lòng . . .




Editor: Gà

Ánh mắt Đường Dự chỉ dừng trên vai Tĩnh An vài giây, rồi quay đầu nhìn La Hiên Kỳ đang đứng bên cạnh.

Ánh mắt sâu xa, như nước trong giếng cổ, không hề gợn sóng mà chỉ bình tĩnh nhưng lại ẩn chứa sự lạnh lẽo thấu xương.

La Hiên Kỳ bị một đôi mắt như vậy quan sát, sau khi sững sờ, thì mắt híp lại.

Diện mạo người đàn ông này...... Hình như anh ta đã từng thấy trên tin tức giải trí?

Trong đầu nhanh chóng hồi tưởng lại, chỉ chốc lát sau đã nhớ đến thân phận người đàn ông này, La Hiên Kỳ hơi kinh ngạc nở nụ cười: "Thì ra là Quỷ Tài Mr. Tang đã từng từ chối làm nhiếp ảnh gia cho tôi!"

Sau khi Đường Dự tự nguyện tham dự tiết mục thời đại "Hi HAAA", trong giới chụp ảnh bắt đầu xuất hiện Quỷ Tài Mr. Tang không ai biết mặt.

Mà theo như lời La Hiên Kỳ nói, cũng không khó biết được, La Hiên Kỳ không khéo chính là một trong những nghệ sĩ đã bị vị Mr. Tang mới vừa về nước từ chối chụp ảnh cho anh ta.

Đường Dự không đáp lời La Hiên Kỳ, anh vẫn im lặng nhìn về phía bọn họ, rồi đi về phía đó.

Lúc này, mặc dù hai người đàn ông không nói tiếng nào, nhưng mọi người đều có thể cảm thấy dường như giữa bọn họ đang trong trạng thái ‘giằng co’.

Điều này cũng dẫn đến, trong lúc nhất thời trừ bọn họ ra không ai dám nói chuyện, xung quanh trở nên vô cùng kỳ lạ.

La Hiên Kỳ tươi cười, ý vị sâu xa nhìn Đường Dự không biến sắc đi đến trước mặt.

Anh ta càng giữ chặt vai Tĩnh An, thái độ rõ ràng.

"Anh Đường có ý gì?"

Người đàn ông lạnh nhạt, liếc mắt nhìn vai Tĩnh An, tay trái La Hiên Kỳ hơi dùng sức, khẽ nhíu mày.

"Đường Dự." Đường Dự đưa tay trái ra, đột ngột lạnh nhạt nói, đơn giản giới thiệu bản thân.

Dù chỉ nói tên mình, nhưng hình như vẫn tỏa ra một loại sức ép vô hình từ anh.

Lần đầu tiên hai người xa lạ gặp mặt, dựa vào thân phận lễ nghi, bắt tay chỉ là một phép lịch sự đơn giản, biểu đạt ý tốt của hai bên.

Làm nghệ sĩ, còn là một nghệ sĩ thành danh rất lâu, đương nhiên La Hiên Kỳ hiểu rõ những phép tắc này, từ sách vở, hay từ kinh nghiệm, cũng biết bắt tay thì nên đưa tay phải ra.

Chẳng lẽ vì thói quen?

Sao chưa nghe nói nhiếp ảnh gia Quỷ Tài Mr. Tang là một người thuận tay trái nhỉ?

La Hiên Kỳ buồn bực, không biểu hiện ra ngoài.

Anh ta chỉ biết, từ chối cái bắt tay của đối phương là hành động vô cùng bất lịch sự, huống chi người này còn là Mr. Tang tiếng tăm lừng lẫy.

Nếu đối phương đưa tay trái ra, như vậy, anh ta phải chìa tay trái của mình ra.

Không suy nghĩ nhiều thu cánh tay trái đang đặt trên vai Tĩnh An lại, La Hiên Kỳ mỉm cười bắt tay với Đường Dự.

"La Hiên Kỳ."

Hai người đàn ông tự giới thiệu mình, đơn giản nhưng dứt khoát.

Đường Dự gật đầu, thu tay trái lại.

Bả vai trắng nõn của cô gái lộ ra ngoài, khá thuận mắt.

Mà người đàn ông đẹp trai trước mắt này, chính là nam người mẫu La Hiên Kỳ, đang có scandal với cô gái ấy? Ánh mắt Đường Dự bỗng trở nên u ám.

Đối với người không thân quen, Đường Dự không bao giờ để ý, lại càng không có cái gọi là thích hay không thích.

Nhưng vừa mới gặp mặt La Hiên Kỳ, anh đã cảm thấy không thích người này rồi.

Khi nghe được anh ta gọi tên cô ấy thì trong lòng Đường Dự không khỏi buồn bã.

Nếu nói bắt tay là một loại ngôn ngữ, như vậy nó là một loại ngôn ngữ vô thanh, sự thờ ơ của Đường Dự khiến cho hành động này càng thêm lạnh nhạt.

"Có thể trở thành người mẫu trước ống kính của Mr. Tang, Tĩnh An, anh không quá lời đâu, anh rất ghen tỵ với em đấy." Nhớ đến lúc Đường Dự xuất hiện đã cắt đứt lời anh ta định nói, lại nghĩ đến ánh mắt lạnh lùng sắc bén của anh, La Hiên Kỳ vốn nghi ngờ, bỗng nảy ra một suy đoán.

Đột nhiên hờ hững bắt tay, cố ý đưa tay trái ra, chẳng lẽ vì thấy tay trái của anh ta đặt trên vai Tĩnh An sao?! Người đàn ông yêu nghiệt nhíu mày.

Cố ý dựa sát vào cô gái khẽ nói, quả nhiên khi liếc nhìn thì thấy lông mày Đường Dự hơi giật, nhưng vẻ mặt người đó lại không hề biến sắc.

Hình như La Hiên Kỳ đã hiểu ra gì đó rồi.

Bắt tay, thật là một cử chỉ......’săn sóc’ quá phải không? Nhưng không biết giai nhân đứng bên cạnh anh có hiểu ý nghĩa của nó không đây. Anh La cười chế giễu.

Hơi nghiêng người, Tĩnh An nhìn hai người đàn ông cao gầy trước mắt này, trong lòng có loại cảm xúc kỳ lạ.

Không khí giữa hai người này, hình như...... Có điều quỷ dị.

Hiển nhiên, người có suy nghĩ đó không phải chỉ có mình Tĩnh An.

"Các người như vậy, sẽ khiến tôi nghĩ lung tung đấy, mối quan hệ tam giác này khiến tôi mắc ói quá." Đột nhiên Đường Du nói xen vào đúng lúc. Trong đó có ý trêu chọc nhưng không ai hiểu được ẩn ý của nó.

Nhưng lúc không ai phát hiện, Đường Du nhìn về phía Đường Dự, suy nghĩ sâu xa.

Chị đột nhiên nhớ lại cuộc đối thoại giữa chị và Đường Dự chiều hôm trước.

Ban đầu, chị thử dò hỏi: "Đường Dự, có phải em đã quá bận tâm đến cô người mẫu mới kia rồi không?"

Không thể trách chị nghi ngờ, chị cảm giác đột nhiên lần này Đường Dự không để tâm đến thân phận nhiếp ảnh gia, tiếp nhận an bài của cha, việc này hình như có liên quan đến cô người mẫu Tĩnh An kia?

"...... Em tự biết chừng mực." Người đàn ông hơi do dự đáp lời.

Tự biết chừng mực? Chị cười lạnh.

Người đàn ông tự biết chừng mực này đã từng vì một người phụ nữ mà bỏ bê việc học để theo đuổi nghiệp nhiếp ảnh.

Mà bây giờ......

"Đường Dự......" Chị nhìn mắt anh, nói rõ từng từ một: "Tĩnh An không phải Đan Ninh."

Chị không rõ tình cảm của Đường Dự với Đan Ninh là loại tình cảm gì.

Nếu nói là yêu, khi biết Đan Ninh buông bỏ sự nghiệp của mình vì Tiêu Mạc Phàm thì chẳng thể hiện gì nhiều, ‘Gió nhẹ nước chảy’ khiến người ta nghĩ anh chỉ tiếc nuối cho cô mà thôi.

Nếu nói chỉ đơn thuần thưởng thức, nhưng anh lại thay đổi vì cô, trở nên quái đản khác người.

......

Nhưng, chị có thể xác định.

Đó là, Đường Dự rất chấp nhất với Đan Ninh, nói chính xác hơn là cố chấp với Đan Ninh qua ống kính.

"Em biết mà." Lúc đó anh chỉ bâng quơ nói, không hề thấy bất cứ tình cảm gì trong đáy mắt anh.

Nếu biết, vậy bây giờ đang xảy ra chuyện gì thế?

Đường Du âm thầm nghĩ ngợi, ngoài mặt vẫn lịch sự nói: "Chúng ta đến tìm Tĩnh An để bàn công việc...... Nhưng mà hình như đến không đúng lúc rồi."

Sau đó chị mỉm cười hỏi cô gái đang có vẻ mù mờ: "Tĩnh An, vậy sau khi em thay quần áo xong, chúng ta nói về chuyện quay MV một chút nhé?"

Đường Du và Đường Dự xuất hiện, vì muốn tìm cô để thảo luận việc quay MV cho Tiêu Mạc Phàm sao?

Chọn nơi này, thời gian này á?

Tĩnh An hơi ngẩn ra, lý do xuất hiện này...... Có phải quá gượng ép rồi không?

"Giản tiểu thư." Đường Du quay đầu, nhìn cô gái đứng một bên đã bị lơ nãy giờ, sau khi nhận ra là thiên kim Phúc Tường – Giản Ngữ Mông, chị lễ phép nói: "Xin giúp chúng tôi cám ơn bác Giản đã mời, đồng thời chúc mừng buổi ra mắt sản phẩm lần này của bác Giản thành công tốt đẹp."

Có lẽ...... Thật sự chỉ thuận tiện tìm mình thôi. Tĩnh An nghĩ.

Đợi Tĩnh An thay quần áo xong, Đường Du mời cô đến quán café nói về việc quay MV cho Tiêu Mạc Phàm, sẽ có một chút thay đổi.

Một chút đó, Tĩnh An chưa kịp chuẩn bị.

"Đường Dự, đừng nói với chị rằng em để ý việc Tĩnh An và La Hiên Kỳ gây ra scandal tình ái đấy?" Sau khi Tĩnh An rời đi, thì chỉ còn lại Đường Du và Đường Dự, Đường Du sờ cằm, ánh mắt lơ đãng, cẩn thận chú ý thấy lông mày của anh khẽ biến.

Đường Dự không nói gì, thậm chí lúc anh nói chuyện với Đường Du cũng không nhìn vào chị.

"Em trai thân yêu của chị, nếu em không để ý, chúng ta sẽ không xuất hiện ở ngoài cửa phòng hóa trang của Tĩnh An và La Hiên Kỳ đâu đấy." Đường Du than nhẹ một tiếng, dường như bất đắc dĩ: "Hơn nữa, chị không nghĩ em không hiểu rõ lễ nghi (ý nói cái bắt tay khi nãy) vậy đâu."

Lần này Đường Du và Đường Dự đều tham gia buổi họp báo ra mắt sản phẩm mới của Phúc Tường, một mặt do bác Giản mời, mặt khác bọn họ còn cần thảo luận hạng mục hợp tác tiếp theo với Phúc Tường.

Nhưng trong số những việc này, không có việc nào là sẽ thảo luận về việc Tĩnh An quay MV cho Tiêu Mạc Phàm cả, những thứ này không nằm trong phạm vi công việc của chị.

Vậy mà, trên thực tế, chị phải dùng lý do gượng ép này để giải thích nguyên nhân xuất hiện của bọn họ.

"Không ngờ trong hoàn cảnh Đường Khải Thắng táy máy tay chân sau lưng như vậy, mà cô người mẫu này vẫn có thể tham gia vào quảng cáo đá quý cho Phúc Tường." Đường Du tự hỏi tự trả lời, đột nhiên đề cập đến chuyện này, giọng điệu mang theo ý thưởng thức Tĩnh An: "Đường Dự, cô ấy không cần em và chị hỗ trợ đâu."

"Hơn nữa bây giờ tạo ra scandal với La Hiên Kỳ, hôm nay Tĩnh An nổi tiếng, tuyệt đối không giống như người mẫu mới đắc tội với bên trên rồi không có khả năng xoay người." Chị bổ sung.

Đường Du nói một tràng dài, cuối cùng khi nói đến mấy câu sau thì rước lấy cái liếc mắt của Đường Dự: "Chị nghĩ em sẽ không khoanh tay đứng nhìn." Cái khoanh tay này đương nhiên nói về việc sự nghiệp của Tĩnh An bị Đường Khải Thắng chèn ép. Mà trước đó anh đã đi gặp Đường Can Thịnh, từng nói chuyện này với Đường Du, chuyện Đường Du khoanh tay đứng nhìn không liên quan đến anh.

"Nếu không phải là băn khoăn đến chị và em, Đường Khải Thắng đã không giở trò sau lưng rồi." Uống được một phần ba ly café, Đường Du dùng ngón tay chậm chạp lướt dọc theo ly café, nở nụ cười: "Còn chị, thật sự muốn xem cô người mẫu này phản kháng lại thế nào, người mẫu bị em chọn trúng, nếu chỉ có tài năng trời ban thôi thì không chịu được bao lâu đâu."

"Đường Dự, sự thật chứng minh, ngoài tài năng ra cô ấy còn khiến chị mở rộng tầm mắt, hơn nữa vận khí của cô ấy thật sự không tệ...... Đầu tiên là một Tiêu Mạc Phàm, sau lại đến La Hiên Kỳ, thật là ‘diễm phúc không cạn’ mà."

Đường Dự dựa vào thành ghế, ý bảo Đường Du nói tiếp.

"Còn em, đã gia nhập vào ban quản lý của Tinh Quang, chẳng lẽ không phải vì cô người mẫu mới này sao?" Chị lặp đi lặp lại câu hỏi này, nhưng Đường Dự chưa từng đáp lại một cách thẳng thắn: "Đường Dự, em nói cô ấy không phải Đan Ninh, như vậy...... Cô ấy là ai?"

"Cô ấy là Tĩnh An."

Mặc dù lúc đầu, anh tìm thấy bóng dáng tương tự ai đó qua cô, nhìn cô lại nhớ đến hình ảnh trước kia, cũng nghĩ rằng có thể qua sự rực rỡ của cô gái ấy trước ống kính để bổ khuyết cho ý nghĩ đó.

Nhưng, dần dần, trong đầu anh, cô ấy và bóng dáng kia đã không còn là một nữa.

Dường như người đó, đã trở thành một ảo ảnh huyền diệu, một tồn tại tốt đẹp không chân thật trong trí nhớ của anh.

Nhưng còn Tĩnh An......

Trong khoảng thời gian tiếp xúc ngắn ngủi, tài năng của cô ấy, cố gắng của cô ấy, nụ cười của cô ấy...... Trước ống kính, rõ ràng đáy mắt kiêu ngạo tự tin, lúc khổ sở lại cầm chặt tay anh tràn đầy vẻ cố chấp quật cường......

So với người đó, cũng có tài năng, cũng chói sáng đấy, nhưng Tĩnh An lại linh động hơn, chân thật hơn.

"Cô ấy là Tĩnh An sao? Đường Dự, có phải em quá bận tâm đến cô ấy rồi không?" Chẳng lẽ không phải Đường Dự xem cô ấy trở thành người thay thế Đan Ninh? Đường Du kinh ngạc.

Quá bận tâm ư?

Đường Dự nhớ đến tấm ảnh mờ ảo mà anh thấy trên báo, La Hiên Kỳ ôm vai cô khiến anh khó chịu.

Những điều này là như thế nào......

Còn lần này, anh nên lựa chọn ra sao......

Sau khi im lặng thật lâu, Đường Dự như đã nghĩ thông suốt, khẽ nhếch môi, dịu dàng mà bá đạo, anh nói: "Có lẽ, đã động lòng rồi."

Vậy sau khi động lòng, có phải sẽ động tình không?

Người đàn ông cười yếu ớt, cộng thêm lời anh vừa nói.

Khiến Đường Du nghẹn họng nhìn trân trối.

So với sự kinh ngạc của Đường Du, một lần nữa Trần Sâm nghe Tĩnh An nói công việc hạng mục MV có thay đổi thì ánh mắt phức tạp.

"Em nói Đường tiểu thư tự mình nói cho em tin này?" Tín hiệu có chút không tốt, trong điện thoại di động giọng Trần Sâm lúc to lúc nhỏ: "Chuyện này Đường tiểu thư cũng quản lý à?"

Tĩnh An "Ừ" một tiếng, cũng không biết bên kia nghe rõ không.

Bây giờ trong lòng cô không phải đang nghĩ vì sao đích thân Đường Du lại thông báo cho cô biết sự thay đổi này.

"Vốn anh ta nói cho em đóng vai nữ chính trong MV, sao lại để cho Lý Na diễn." Giọng nói không rõ của Trần Sâm vang lên: "Nhưng tốt rồi, có Lý Na ở với Tiêu Mạc Phàm, cho dù em có diễn vai nữ phụ trong MV, cũng sẽ có bậc thang để nổi tiếng mà......"

Cuối cùng bởi vì tín hiệu không tốt, xung quanh lời nói của Trần Sâm chỉ toàn tạp âm.

Tĩnh An cúp điện thoại trước.

Trước mắt, mơ hồ hiện lên bóng lưng của Tiêu Mạc Phàm và Lý Na.

Cô cười, nụ cười ấy bạc bẽo, lạnh lùng và băng giá.