Siêu Mẫu

Chương 21: Phỏng vấn quảng cáo đá quý . . .




Editor: Gà

Quả nhiên, trong vòng ba ngày sau tiệc rượu, tuy Tĩnh An có chút danh tiếng đã nhận được một số lời mời, nhưng bây giờ đều không còn gì nữa, cho dù là những buổi diễn nhỏ, hơn nữa Tinh Quang vốn sắp xếp cho Tĩnh An một số buổi phỏng vấn, Trần Sâm ba lần bốn lượt hỏi đến thì người ta nói đã cho người mẫu khác thay thế rồi.

Nói bị công ty đóng băng, ngược lại càng giống như có người ở trong cản trở.

Nhưng dưới tình cảnh không được tốt đẹp này, lại đột nhiên có chuyển biến.

"Tiêu Mạc Phàm......"

Sau khi Trần Sâm cúp điện thoại, Tĩnh An đang nhìn hồ sơ đã được sắp xếp lại hơn phân nửa trên bàn, trong mắt hiện lên suy tư, là hình dáng mơ hồ của ai đó.

Nhớ đến người đàn ông cô đã từng yêu.

Tĩnh An không biết nên biểu đạt cảm xúc của mình đối với anh ta như thế nào.

Yêu ư?...... Cô cười khổ, nếu nói trước kia cô là một con ngốc vỗ đôi cánh mỏng lao đầu vào lửa, như vậy, sau khi bị thiêu đốt thành tro rồi, may mắn lại được sống lại một lần, chẳng lẽ vẫn sẽ tiếp tục dẫm lên vết xe đổ của mối tình trước đó sao? Hiển nhiên, cuối cùng cô vẫn không có thiên tính của thiêu thân lao đầu vào lửa, không mù quáng như vậy.

Coi thường ư?...... Không thích thì không hận, tựa như bọn họ không gặp sẽ không quen biết, như hiện giờ cô đối với anh ta, chỉ như một người xa lạ? Cô phải sống cuộc sống thuộc về ‘Tĩnh An’, chỉ trong lúc tình cờ nhìn thấy hay nghe được những điều thuộc về anh ta và Lý Na mà thôi. Đáng tiếc, cô không phải ‘Tĩnh An’, cô có linh hồn của Đan Ninh, Đan Ninh của quá khứ, luôn oán hận, không cam lòng.

"Đan Ninh, nếu em không phải là người mẫu ưu tú thì tốt biết bao nhiêu......"

"Đan Ninh, em muốn làm diễn viên không?...... Anh và em, cùng nhau cố gắng, sau đó cùng xuất hiện trên màn ảnh, cùng nhau đứng trên bục lĩnh thưởng diễn viên xuất sắc nhất có được không......"

Vài câu nói đơn giản, khiến lúc ấy lần đầu tiên động tình khiến cô bất chấp tất cả đặt sự nghiệp của mình xuống, để ở cạnh Tiêu Mạc Phàm mới bước vào giới diễn viên, dùng mạng lưới của mình tạo dựng liên hệ giúp đỡ anh ta bước đầu đi đến thành công chói lọi.

Bản thân khi đó, thật quá ngốc, cho rằng Tiêu Mạc Phàm ngại vì địa vị hai người quá xa cách, cho rằng cô có thể vì cái gọi là tình yêu cam lòng buông tha sự nghiệp như ánh mặt trời ban trưa của mình.

Thời gian xoay vần, có lẽ tình yêu tuổi 21 của cô vẫn luôn được tự cho là đúng, vẫn còn dũng khí xúc động, dứt khoát không thể đoán được tương lai khó lường phía trước.

Chỉ vì, cô thương anh ta; chỉ vì, cô nghĩ anh ta yêu cô.

Sau khi sống lại, trong số nhiều suy nghĩ của mình, cô phát hiện cô chỉ muốn đền bù cho tiếc nuối của kiếp trước, đứng cạnh so với Lý Na, so với Tiêu Mạc Phàm, sau khi vị trí cao hơn, cô sẽ hỏi anh ta, có từng thật lòng yêu một cô gái tên Đan Ninh hay không?

Vấn đề này thật không có chút ý nghĩa nào, chỉ vì giải quyết ân oán của cô, không cam lòng của cô.

Cô không làm được, nhìn bọn họ ngọt ngào còn bản thân thì mù tịt không lối về.

Tĩnh An đã từng đoán cuộc gặp mặt lần nữa giữa cô và Tiêu Mạc Phàm, sẽ như thế nào, nhưng không bao giờ nghĩ anh ta lại đến tìm cô trước.

Đóng phim, cô từ chối, bởi vì cô không muốn lúc mình còn chưa thành công đã gặp lại anh ta, hơn nữa còn vì vết xe đổ của mình.

Nhưng không ngờ, sau khi anh ta bị từ chối, vậy mà vẫn đến tìm cô.

Lần này, không phải lời mời như lúc trước, mà đóng MV cho ca khúc mới của anh ta.

Là một nghệ sĩ phát triển ở cả giới phim ảnh và ca nhạc, vì vòng nguyệt quế Ảnh đế, album của anh ta, có lượng thành tích tiêu thụ khiến người ta vô cùng hâm mộ.

Mặc dù không rõ vì sao Tiêu Mạc Phàm muốn mời cô đóng nữ chính, cũng không rõ vì sao lại một lần nữa cố ý chọn cô đóng MV cho anh ta. Nhưng lần này thì khác, khác với diễn xuất chuyên nghiệp, hơn nữa vào thời điểm này, cô cũng không có lý do gì để từ chối.

Huống chi, cô cần phải mượn cơ hội của việc quay MV lần này.

Qua điện thoại, một tháng sau MV sẽ khai máy, Tĩnh An đồng ý không hề do dự.

Xem ra, so với thời gian cô nghĩ, thì bọn họ sắp gặp mặt sớm hơn dự định rồi.

Mặc kệ tham gia đóng MV cho Tiêu Mạc Phàm có phải là một cơ hội hay không, đó cũng là chuyện của một tháng sau, mà trước đó, cô cũng không muốn cứ lẳng lặng ngồi chờ chết như vậy.

Lựa ra hai tấm hình trong hơn mười tấm từ trên bàn bỏ vào hồ sơ của mình.

Tĩnh An nhìn thấy đã đến lúc rồi, nên cầm bộ hồ sơ mới tinh, ra cửa.

Hôm nay nơi cô muốn đi, là đá quý Phúc Tường được thành lập tại trung tâm thành phố S.

Nơi đó sắp có một buổi phỏng vấn để chọn ra gương mặt đại diện quảng cáo cho đá quý của họ.

Phúc Tường, nhãn hiệu đá quý xếp thứ hai cả nước. Lần này muốn chụp quảng cáo vì đẩy mạnh series tình yêu màu tím mới được ra mắt.

Mà hình đại diện, không chỉ chiếm cứ được bốn trang màu của tờ Fashion Magazine có lượng tiêu thụ cao nhất cả nước, hơn nữa sẽ được đặt trên trang web chính thức của Phúc Tường.

Theo lý thuyết nhãn hiệu như vậy, không có gì bất ngờ là tuyệt đối sẽ lựa chọn người mẫu nữ đảm nhiệm. Nhưng lần này lại quyết định lựa chọn một người mẫu nam nổi tiếng chứ không phải người mẫu nữ, quảng cáo này có quan hệ rất lớn với danh tiếng lần này của Phúc Tường.

Trong ấn tượng của đa số mọi người, khách hàng chủ yếu của đá quý là nữ giới, chụp ảnh quảng cáo, không ngoại lệ đều lựa chọn dùng nhân vật chính là nữ, hơn nữa cho đến bây giờ nhân vật trong hình chỉ có một.

Nhưng lần quảng cáo này của Phúc Tường, lại hoàn toàn đi ngược lại với hiểu biết thông thường.

Không nói chọn một người mẫu nam nổi tiếng đảm nhiệm vai chính, còn cố ý chọn lựa một người mẫu nữ kém nổi hơn để phụ trợ việc chụp ảnh cho người mẫu nam đó. Can đảm đổi mới, mặc dù tạo ra hiệu quả không như ý muốn, nhưng nhất định có thể hấp dẫn không ít ánh nhìn.

Suy tính chọn một người mẫu nữ để cô ấy không thể áp đảo người mẫu nam, cho nên Phúc Tường chỉ lựa chọn vài người mẫu không nổi tiếng của Tinh Quang, hoặc kém nổi tiếng một chút đến phỏng vấn.

Vốn thông tin phỏng vấn như vậy, Tĩnh An nhỏ bé cũng có một phần cơ hội.

Mặc kệ thế nào, cơ hội này, cô không muốn đánh mất nó.

Tĩnh An kéo vành nón xuống, đeo một đôi kính mắt vào tập đoàn Phúc Tường.

Nói rõ với nhân viên xong, thì tháo kính mát và mũ xuống chứng minh thân phận người mẫu của mình, được người dẫn lên lầu đến chỗ phỏng vấn.

Không nghi ngờ gì, xem ra Phúc Tường hoàn toàn không hề biết những người mẫu mà Tinh Quang gửi đến, hoặc nên nói không quá mức chú ý.

Uổng công bản thân còn tính kiếm một vài lý do hợp lý, Tĩnh An lắc đầu một cái.

Mở cửa phòng có treo bảng phỏng vấn ra, tầm mắt người bên trong và bên ngoài giao nhau, người đó không vui cau mày: "Chẳng lẽ không ai nói cho cô biết, cô đã bị hủy tư cách cho lần phỏng vấn này rồi sao!"

Thừa dịp nhân viên phỏng vấn còn chưa đến, cô ta đã sớm đến địa điểm phỏng vấn người mẫu, lạnh lùng không khách khí nói.

Thì ra người Tinh Quang phái đến dự thi chính là cặp sinh đôi này, Nam Ninh và Bắc Huyên. Tĩnh An liếc mắt nhìn Bắc Huyên đang nói chuyện, vẻ mặt lạnh lùng: "Nếu tôi đã bị hủy bỏ tư cách phỏng vấn......" Cô bình tĩnh hỏi ngược lại, giọng nói giả ý chất vấn Bắc Huyên: "Vậy sao tôi có thể ở đây chứ?"

Chuyện cô bị hủy bỏ tư cách phỏng vấn, trừ nhận được thông báo từ Trần Sâm ra, nội bộ Tinh Quang lại không hề thông báo rộng rãi, vì cô chưa hề nghe về việc này, càng không cần phải nói người mẫu đi dự thi sẽ không biết chuyện này. Vậy mà Bắc Huyên lại khẳng định không thể nghi ngờ.

Bắc Huyên...... Nhớ lại mọi chuyện trước đây, Tĩnh An không phải không muốn phản kích, chỉ cần cho cô thêm một chút thời gian nữa thôi.

Bị Tĩnh An hỏi như vậy, Bắc Huyên vừa muốn phản bác thì nhân viên phỏng vấn đã đẩy cửa đi vào.

Hai người, một trước một sau xuất hiện trong mắt của ba người Tĩnh An.

Một trong số đó là một người đàn ông trung niên mặc tây trang thẳng thớm, dáng vẻ tinh anh của xã hội, người này hẳn là tổng phụ trách.

Mà người kia, Tĩnh An không khỏi liếc nhìn người đàn ông cao lớn đeo khẩu trang, mắt kính và đội mũ lưỡi trai, tò mò về thân phận của người này...... Là ai đây?

Người đàn ông kỳ lạ đi theo người trung niên ngồi sau bàn công tác.

"Ba người các cô chính là người mẫu do Tinh Quang đưa đến?" Không đợi họ trả lời, người đàn ông trung niên lại nói tiếp: "Trước tiên đưa hồ sơ của các cô cho tôi xem một chút."

Mỗi người mẫu đều có một quyển hồ sơ thuộc về mình, bên trong, là ảnh chụp vừa lòng nhất của bản thân. Trong buổi phỏng vấn, có thể biểu hiện trực quan và nhanh chóng hiểu rõ tư liệu cơ bản cũng như tài năng của người mẫu.

Đợi người đàn ông trung niên xem hết hồ sơ của Nam Ninh và Bắc Huyên và nghe họ giải thích quan điểm của mình về ảnh chụp xong, đến phiên Tĩnh An thì chỉ cười nhạt lật xem.

Trong khi người đàn ông trung niên đang nhìn những bức ảnh tốt nhất mà cô chụp ở studio hai ngày nay thì Tĩnh An chỉ mỉm cười im lặng.

Lật đến tờ cuối cùng, ngón trỏ của người đàn ông trung niên đặt nhẹ lên bức ảnh, ngẩng đầu lên, cẩn thận nhìn Tĩnh An, nói: "Tại sao cô lại đặt tấm ảnh tốt nhất ở cuối cùng? Phải biết rằng, nó có thể nâng cao giá trị của cô."

Tấm ảnh tốt nhất, chính là tác phẩm Đường Dự chụp cô cho "FAINT SCENT".

"Bởi vì tôi muốn chứng minh, ngoài kỹ thuật chụp ảnh thì còn có những thứ khác." Thứ Bảy tuần trước thời đại "Hi Cáp" truyền ra, tất cả người xem sợ hãi nói có một vị nhiếp ảnh gia anh tuấn và nổi danh tồn tại thì có người đưa ra nghi vấn về quảng cáo của nước hoa "FAINT SCENT": có phải vì nhiếp ảnh gia là quỷ tài Mr. Tang, cho nên mới khiến người ta khó quên được người mẫu mới trong tấm ảnh này không?

Giọng điệu Tĩnh An thong thả, trong mắt là sự tự tin của riêng mình: "Đặt ở cuối cùng, cũng chỉ muốn để người ta nghĩ tấm ảnh này là đương nhiên, vốn nên như thế."

Thiếu nữ trả lời và vẻ mặt cô biểu lộ ra, khiến người đàn ông trung niên gật đầu một cái.

Hiện giờ người mẫu này vô cùng tự tin, không giống lần đầu tiên nhìn thấy có vẻ nhạt nhòa như nước.

Khép lại bộ hồ sơ, người đàn ông trung niên mở ngăn kéo bàn làm việc, lấy một sợi dây chuyền nạm kim cương ra, nhìn ba người mẫu dự thi nói: "Tiếp theo, các cô cầm sợi dây kim cương giả này, bày ra một Pose có thể khiến người ta chú ý đến nó nhiều nhất." So với bày ra mấy tư thế mà nói, yêu cầu chỉ cần bày ra một tư thế thì càng nghiêm khắc hơn.

Hơn nữa quảng cáo đá quý, không phải người mẫu muốn thế nào thì người ta sẽ nghĩ thế ấy, mà phải để cho người xem không tự chủ nhìn vào trang sức mà người mẫu muốn triển lãm.

"Ai làm trước?"

Người mẫu có chút kinh nghiệm đều hiểu một điều, đó chính là, người mẫu tạo Pose đầu tiên có thể đạt được chỗ có lợi trong buổi phỏng vấn, bởi vì tư thế cô ta đã bày ra thì người mẫu sau sẽ khó thể lặp lại, cho nên người mẫu đầu tiên luôn biết thu hút sự chú ý nhất, cũng chọn kiểu Pose được ưa chuộng nhất.

"Tôi trước." Bắc Huyên nói.

Đi lên phía trước lấy sợi giây chuyền ra rồi dừng một chút, suy nghĩ vài giây, Bắc Huyên quấn sợi dây chuyền vào ngón tay phải, điều chỉnh tốt phần chiều dài xong, khiến mặt khảm kim cương đối mặt với mình.

Cánh tay nâng lên góc độ thẳng đứng, năm ngón tay phải hơi xòe ra, tựa như che khuất một phần tư gương mặt của bản thân, bởi vì lực hấp dẫn mà sợi dây chuyền rủ xuống, chiều dài vừa đúng treo trước mặt Bắc Huyên.

Lăng diện (mặt kim cương) phản xạ ánh sáng, phối với mắt trái mơ màng của cô ta, khiến người ta không tự chủ so sánh đôi mắt đẹp với kim cương, cái nào hấp dẫn hơn.

Người đàn ông trung niên nhếch môi, có ý tán thưởng.

Tiếp theo Nam Ninh lên sàn, đã nghĩ xong nên bày tư thế ra, vừa lên thì chọn nghiêng cơ thể một chút xíu, biến sợi dây chuyền thành trang sức đeo trán, đôi tay để xuống sau tai, thoáng nắm phía sau dây chuyền, khiến kim cương phía trước vững vàng dính vào trán, đôi mắt xinh đẹp giống hệt Bắc Huyên nửa khép hờ, lộ ra vẻ ưu nhã yên tĩnh.

Nhưng so với em gái Bắc Huyên của cô ta, thì cô ta lại thiếu một chút sắc thái cám dỗ.

"Đến lượt cô, người mẫu cuối cùng." Người đàn ông trung niên nói, đáy mắt có vẻ hơi mong đợi với Tĩnh An.

Mà từ sau khi vào người đàn ông kỳ lạ kia vẫn miễn cưỡng dựa vào ghế, giờ đã ưỡn thẳng người, mắt đeo kính cuối cùng cũng lộ ra hứng thú.

Nhận lấy dây chuyền kim cương trong tay Nam Ninh, Tĩnh An không vội tạo Pose, đầu tiên cô nhìn Bắc Huyên một cái, sau đó chậm rãi quấn sợi dây chuyền lên giữa năm ngón tay phải của mình.

Song, Bắc Huyên chú ý từng cử động Tĩnh An, chứng kiến cô quấn sợi dây chuyền lên thì vẻ mặt sững sờ, một cảm giác buồn bực như nghẹn ở cổ họng.

Tương tự! Cô muốn tạo thế Pose giống cô ta!

Đương nhiên không phải chỉ có cô ta mới đoán được ý định của Tĩnh An, vẻ mặt Nam Ninh khinh thường, người đàn ông trung niên khẽ gõ nhẹ hai cái lên mặt bàn, còn người đàn ông kỳ lạ cũng ngồi thẳng người lên.