"Bây giờ ăn cơm trưa, có phải hơi sớm không?" Bị dẫn tới nhà hàng gần Tinh Quang, Tĩnh An nghĩ đến tình cảnh trước lúc đi vào bên trong sảnh không có một bóng người, uyển chuyển bàn bạc với người đàn ông đang lật thực đơn xem, "Anh đói bụng sao?"
Lật một trang thực đơn, Đường Dự nhếch mi, nghiêng người nhìn thoáng qua cô gái nhỏ, "Không phải là em đói bụng sao?"
"Tôi không..." Mắt hẹp dài của người đàn ông hơi híp, Tĩnh An giật mình một cái, nuốt câu nói tiếp theo vào trong bụng. Chợt nhớ lại lúc thử vai FAINT SCENT cô đã từng nói mình là vì đói bụng cho nên vẻ mặt mới hoảng hốt chốc lát.
Khóe miệng cô gái nhỏ co quắp, thật hối hận dậy sớm bữa sáng không nên húp một chén cháo trắng sau đó lại ăn một cái bánh bao.
Không có chú ý tới lúng túng và sững sờ trong mắt Tĩnh An, người đàn ông trẻ tuổi cúi đầu tùy ý mà gọi vài món ăn coi như vừa lòng trong thực đơn, ngón tay nhỏ dài gõ mấy lần, lộ ra lễ độ quý tộc tao nhã, làm người ta thích mắt tán thưởng.
"Còn gì nữa không." Đem thực đơn đặt qua một bên, Đường Dự nhàn nhạt nói với phục vụ vẫn đang ghi chép ở bên cạnh, giọng nói bình thản không chút nào làm người khác cảm thấy tài năng ưu việt hơn người, rồi lại vô hình làm cho người ta nhìn ra người này có thân phận địa vị không bình thường, "Làm phiền đem súp nóng lên trước."
"Được, tiên sinh." Đối với người khách phong độ lễ phép, nụ cười trên mặt nhân viên phục vụ cũng chân thành rất nhiều, lúc lui ra cửa phòng cố ý đóng cửa nhẹ nhàng không ít.
Đưa tầm mắt dời lại trên người cô gái nhỏ ngồi đối diện mình, phát hiện chẳng biết từ lúc nào mà trong mắt người nọ đã lượn lờ dâng lên chút vui vẻ, Đường Dự hỏi, "Cười cái gì?"
"Đột nhiên nghĩ đến một câu nói mà thôi." Nhìn thẳng vào mắt Đường Dự, Tĩnh An cười nói, "Cỡi ngựa trắng không nhất định là hoàng tử, mà hoàng tử bạch mã cũng không nhất định phải cỡi ngựa, không phải sao?"
Ánh mắt Đường Dự hàm chứa ấm áp, "Tôi ở trong lòng em là hoàng tử bạch mã sao?" Trong giọng nói càng là ý vị cười đùa.
"Không phải tôi đã nói rõ ràng như vậy sao?" Tĩnh An cười giỡn lại, "Nếu không phải là vị hoàng tử anh đây, sao tôi lại cam tâm tình nguyện mà từ bỏ Trần Sâm đi ăn bữa trưa với anh."
Mới nhớ tới, lúc rời đi cô chỉ tới kịp vội vã nói mình đi ăn cơm trước với Trần Sâm đang đứng chờ ngoài cửa, mà ngay cả tin tốt giành được cơ hội đại diện FAINT SCENT cũng còn chưa kịp mở miệng tự nói với người quản lý của mình.
"Tôi cho là tôi kéo em tới." Giọng nói của Đường Dự đầy hứng thú.
Nhìn thấy bộ dạng cô gái là "Nhất định là anh nghĩ sai rồi" thì khóe miệng cười lên, nhiệt độ càng ấm áp hơn mấy phần so với gió xuân phất vào mặt.
Nếu như Alva ở chỗ này, thấy Đường Dự như vậy không biết sẽ buồn bực thành bộ dáng gì, trách mắng bạn tốt, trong đầu của anh ta thì nụ cười của Đường tiểu công tử căn bản là có thể đếm được trên đầu ngón tay, huống chi là loại này, nụ cười làm anh ta nổi da gà rơi đầy đất.
Chẳng qua là Alva không biết, cười như vậy, trong tương lai không lâu, anh ta nhìn thấy cũng không thể trách, bình tĩnh vô cùng.
Bởi vì bây giờ không phải là lúc ăn cơm trưa bình thường, trừ hai người Đường, Tĩnh bên ngoài liền không có người khách nào, cho nên tốc độ mang thức ăn lên tự nhiên nhanh hơn rất nhiều so với dự tính của Đường Dự.
Đợi đem đủ món ăn cuối cùng lên, Tĩnh An nhìn món ăn trên bàn không coi là nhiều nhưng tuyệt đối không ít món ngon , đau khổ trong lòng đã không phải là bút mực có thể miêu tả từ lâu, bất đắc dĩ cười một tiếng, "Hi vọng không phải là anh muốn tôi ăn hết những món này."
"Tôi không ngại bắt em ăn hết những món này đâu." Đường Dự nhún vai cười một tiếng, có chút ý tứ trêu đùa
Tuy lời nói giữa hai người như vậy, nhưng đến cuối cùng cũng chỉ ăn hết một nửa thức ăn, trong đó đương nhiên phần lớn là vào bụng Đường Dự.
Ăn xong một ít, Tĩnh An để đũa xuống, dùng giấy khăn giấy lau khóe miệng sau đó nhìn về Đường Dự cũng đã ăn xong, cười nói, "Đường Dự, anh không giống một nhiếp ảnh gia." Trong ấn tượng, dù như thế nào thì nhiếp ảnh gia cũng có thể làm người ta nghĩ đến hai chữ nghệ thuật, giống như Alva.
"Mà anh càng giống như một công tử gia đình hiển hách không lo ăn mặc." Có loại hơi thở cao quý thanh lịch làm phụ nữ điên cuồng.
"Công tử gia đình hiển hách?" Phát hiện lúc cô gái nhỏ trước mặt nói chuyện đã không còn cảm giác xa cách cẩn thận như lúc đầu nửa, khóe môi Đường Dự vẽ nên một đường cong mờ "Là nói tôi càng giống như một tên công tử quần là áo lượt?"
"Có lẽ dùng công tử cao quý thanh lịch để miêu tả thì thích hợp hơn." Tĩnh An cảm thấy mấy lần chung đụng với Đường Dự có thể làm cho cô có cảm giác an tâm, đây có lẽ là chỗ hấp dẫn riêng của người đàn ông này, "Hiện tại tôi tò mò là nguyên nhân gì làm cho anh trở thành một nhiếp ảnh gia."
Ánh mắt Đường Dự nhìn về phía Tĩnh An hơi ngừng lại, rũ mi mắt xuống, trong mắt có vẻ hơi hỗn loạn.
Im lặng một lát sau, anh bình tĩnh nói, "Bởi vì hình có thể lưu giữ giây phút đẹp nhất."
Đáp án như thật mà như giả, đổi lấy Tĩnh An gật đầu mỉm cười.
Mà trên người anh không che giấu được buồn bã, phản ứng giống như lúc ở Tinh Quang mình đã nhắc tới người bạn kia của Đường Dự. Tĩnh An âm thầm không tiếng động mà thở dài: Trên người ai mà không có một số chuyện không muốn nhắc đến mà mình đã từng trải qua, những vết thương kia, mặc dù thời gian trôi qua sẽ lặng lẽ khép lại nhưng cũng lưu lại vết thương chồng chất.
"Còn em, tại sao muốn làm một người mẫu?" Có lẽ chỉ là vì đổi đề tài, lúc không khí ngột ngạt dần thong thả, Đường Dự dựa lưng vào ghế dựa, hỏi ngược lại, "Em phải biết người mẫu nổi tiếng thật sự là ít lại càng ít, một số người mẫu trước có tốt đẹp cũng chỉ là một người mẫu nhỏ không được truyền bá tên tuổi."
Đường Dự bỗng hỏi ngược lại, làm cho sắc mặt Tĩnh An thay đổi, cảm giác câu hỏi của anh giống như vấn đề của cô, trong lúc vô tình đâm thủng bí mật sâu trong lòng cô
Tĩnh An nhận ra điểm này, sống lưng cả người bỗng lạnh toát, ánh mắt hốt hoảng mà há miệng, cũng không phản bác được.
Không! Tại sao câu hỏi của Đường Dự lại làm cô có cảm giác hoảng loạn bối rối vì bị vạch trần vết thương?
Chẳng lẽ trong tiềm thức, tiếp tục làm người mẫu ở đời này không phải là vì đền bù tiếc nuối của mình, không phải là vì nhiệt tình yêu thích của mình, không phải là vì...
Mà chẳng qua là... Vì... Trả thù... Người đó sao...
"Tĩnh An? !" Sau mấy lần gọi tên lặp lại, khuôn mặt cô gái mới từ ngạc nhiên hoảng sợ phục hồi tinh thần lại khó hiểu mà nhìn anh, ánh mắt Đường Dự nhấp nháy, rút bàn tay vốn muốn thăm dò Tĩnh An lại, không nhịn được hỏi ra, "Em nghĩ tới điều gì?"
Hôm nay đây là lần thứ hai Tĩnh An mất hồn, làm cho trong lồng Đường Dự sinh ra đầy nghi ngờ.
"Thật xin lỗi, tôi nghĩ là tôi hơi không khỏe, hay là rời đi trước được không." Đột nhiên Tĩnh An đứng lên, không đợi Đường Dự trả lời liền đi ra ngoài cửa.
"Tôi đưa em đi." Tĩnh An đang cố gắng mở cửa ra thì Đường Dự nắm lấy cổ tay căng thẳng của cô từ phía sau, giọng nói vững vàng mang theo ấm áp làm người ta yên lòng.
"Không cần phiền phức, tôi có thể gọi xe trở về."
Lời nói của Tĩnh An có chút vội, nhưng trong giọng nói của cô Đường Dự nghe rõ kiên trí "Vậy cũng phải để tôi nhìn em lên xe." Nhưng giống nhau, anh cũng có kiên trì của anh.
****************
Nhìn cô gái nhỏ ngồi vào xe chạy đi, ánh mắt Đường Dự u ám.
Đường Dự đang muốn đi trở về thì nghĩ đến cái gì, ngừng bước, lấy điện thoại di động từ trong túi ra điện thoại cho Đường Du.
"Chị cho là vĩnh viễn cũng sẽ không nhận được điện thoại của em đấy, em trai thân mến của chị." Điện thoại được kết nối nhanh chóng, giọng nói của Đường Du không thể kiềm nén chút hưng phấn.
"Đường Du, em cần làm phiền chị một chuyện." Trong giọng nói bình tĩnh của Đường Dự có hơi lạnh nhạt.
"Chuyện của em, cho dù bao nhiêu chuyện , chị cũng rất vui lòng giúp một tay."
"Em muốn băng ghi hình tầng 20 vào sáng nay."
"Tinh Quang?"
"Ừ." Đường Dự dừng một chút, nói tiếp."Mau mau gửi vào email của em."
"... Em cần cái này làm cái gì?"
"Chị chỉ cần gửi cho em là được rồi, em cúp trước."
Lấy điện thoại bỏ lại vào trong túi, trước mắt Đường Dự hiện ra tình cảnh Tĩnh An gặp lúc sáng. Nếu như anh không nhìn lầm, sau cánh cửa thang máy dần dần đóng lại, dường như anh thấy được một bàn tay giơ lên lại để xuống của người khác.