Siêu Đại Gia Trong Trường Học

Chương 95






BỐP! Trong lúc Hà Nhị đang đắc ý thì Tưởng Dao giơ tay lên, tát bốp một cái lên mặt hắn ta.

“Anh tiếp tục xem”.

Tưởng Dao với vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt không dao động nhìn chằm chằm vào mắt của Hà Nhị.

“Cô…Mẹ kiếp, cô dám đánh tôi?” Hà Nhị ôm mặt, nhìn Tưởng Dao mà không dám tin “Loại con gái khốn khiếp này, cô dám đánh tôi? Mẹ kiếp…”“BỐP”.

Tưởng Dao lại giơ tay lên và rồi lại một cái tát lên má phải Hà Nhị.

Ngay lúc này, cô nhìn Hà Nhị rồi thản nhiên nói: “Tiếp tục xem”.

“Mẹ nó chứ…” Hai mắt Hà Nhị đỏ ửng, một tay nắm chặt lấy cổ áo Tưởng Dao, một tay nắm chặt giơ lên định đập vào mặt cô.

“Mẹ kiếp, anh dám”.

Lâm Dật cũng thật không ngờ, Hà Nhị đường đường là đàn ông mà lại ra tay đánh phụ nữ.

Cậu vốn định ngồi ở ghế không nhúc nhích nhưng lúc này vội đứng lên, hai bước chạy lại, một tay nắm chặt cú đấm của Hà Nhị: “Mẹ kiếp! Đến phụ nữ mà cũng đánh được, sao Thẩm gia lại có loại người không ra gì như này không biết”.

Có kinh nghiệm đánh nhau ở KTV lần trước, Lâm Dật nắm chặt tay của Hà Nhị, nhấc một chân lên đá vào bụng của hắn.

Ngay lúc này, cổ áo sơ mi của Tưởng Dao bị Hà Nhị nắm chặt cũng bị tuột cúc ra.


“Mặc vào “.

Mắt thấy cảnh này, Lâm Dật thấy mũi nóng ra.

Cậu không nói nhiều, trực tiếp cởi áo khoác mới mua ra trùm lên thân trên của Tưởng Dao, sau đó thuận tay cầm cốc thủy tinh trên bàn rồi ném về phía đầu của Hà Nhị.

“Loại rác rưởi này, mày thử ném xem”.

Hà Nhị từ trên đất bò dậy, ánh mắt khinh bỉ nhìn Lâm Dật, nói.

Lâm Dật vẫn còn do dự.

cậu cầm chiếc cốc thủy tinh nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của Hà Nhị, trong lòng thầm lẩm bẩm: “Nghe viện trưởng Ngô nói đồ ở đây đắt lắm, nếu như đập cái cốc tốt như này vào mặt tên khốn nạn này thì đúng là xót thật”.

Hà Nhị cũng nhận thấy cảm xúc thay đổi trên khuôn mặt của Lâm Dật, vì thế mà hắn vẫn kiêu ngạo đi lại, chỉ tay về phía Lâm Dật, nói: “Đồ rác rưởi…”Lúc này “CHENG” một cái, chiếc cốc lưu ly được đích thân nhà thiết kế đẳng cấp của Ý tạo nên, lúc này trực tiếp đập lên mặt Hà Nhị.

“Mẹ kiếp, mày dám đánh tao à?” Mặc dù cốc lưu ly vỡ nhưng những đồ đắt thường có một khuyết điểm chung, đó là không chắc.

Hà Nhị bị hù dọa một cái nhưng khi phát hiện trên mặt mình không bị tổn hại gì thì liền đắc ý nhìn Lâm Dật, nói với giọng chế giễu: “Đến đây nào, thằng ranh, tiếp tục đi chứ? Có biết cốc này bao nhiêu tiền không? Đến đi đến đi, tùy mày đập đấy, hôm nay nếu như mày không đền tiền cái cốc này mà vẫn ra được khỏi đây thì tao không họ Hà nữa”.

“BỐP”.

Hà Nhị chỉ cảm thấy trước mắt mình tối sầm, tiếp đó là bụng đau nhức, toàn thân đổ sụp xuống đất.

“Mẹ kiếp, tao phải giết mày”.

Hà Nhị nằm trên đất, dùng tay sờ lên mặt, sau đó hắn nhìn tay mình đang đầm đìa máu thì cả người như phát điên, bò lăn dậy rồi bổ nhào về phía Lâm Dật như muốn liều mạng với cậu.

Lâm Dật cầm chiếc cốc thủy tinh trong tay, trong lòng cũng thấy bất đắc dĩ.

Chỉ là thuận tay cầm chiếc cốc lên, ai ngờ được đó không phải là cốc lưu ly quý giá dễ vỡ mà là cốc uống trà dày cộp.

Cậu dùng lực như vậy mà cũng không đập vỡ được.

Chất lượng đúng là tốt thật! Nhưng khi nhìn Hà Nhị đang xông lại như phát điên, trong lòng Lâm Dật cũng thấy tội lỗi, kéo tay Tưởng Dao né sang một bên.

“Hà Nhị! Cậu dám làm loạn ở đây à?” Trong thoáng chốc, một tiếng quát vang lên như sấm.

Chú Lưu bước lại, theo sau còn còn vợ chồng Hà Chấn Đông và một người đàn ông trung niên mà Lâm Dật chưa từng gặp bao giờ.

“Chú Lưu! Chú đến đúng lúc lắm, thằng ranh này dám cầm cốc đập tôi, đập đến nỗi chảy máu rồi đây này”.

Hà Nhị quay đầu lại rồi lập tức đến bên cạnh chú Lưu, tay chỉ về phía Lâm Dật rồi nói với kiểu ác độc: “Giờ chú hãy gọi bảo vệ đến bắt thằng ranh này lại cho tôi, hôm nay tôi phải đập gẫy vuốt chó của nó.

Còn cả Tưởng Dao nữa, bất luận thế nào hôm nay chú cũng phải bắt cô ta quỳ xuống trước mặt tôi xin lỗi đền tội với tôi.

Nếu không thì chú đừng làm quản gia nữa, tôi sẽ khiến chú biến mất khỏi đây luôn”.

“Ừm, tôi tự biết chừng mực”.


Chú Lưu đáp lại một câu rồi gọi bảo vệ bên ngoài cửa vào.

“Ranh con, mày cứ đợi quỳ xuống dập dầu với bố mày đi.

Không nhìn xem đây là nơi nào, dám ra tay với tao, hôm nay cứ coi như mày có mười có mạng cũng không đủ cho mày chết đâu”.

Hà Nhị hung dữ cười nói.

Lúc này, người đàn ông trung niên ở phía sau vợ chồng Hà Chấn Đông cũng vội chạy đến.

Sau khi ông ta nhìn thấy khắp mặt Hà Nhị đều là máu thì phẫn nộ, quay đầu lại nhìn Hà Chấn Đông nói: “Anh à, đây là nhà của chúng ta mà con của em bị đánh thế này, anh xem phải làm thế nào đi”.

Hà Chấn Đông nhau mày, nói: “Thế chú muốn thế nào?”“Trừ khi giống như ban nãy chúng ta đã thỏa thuận, anh đưa thêm cho con trai em năm mươi vạn.

Chứ mặt nó bị đánh thế kia, chắc chắn một thời gian dài nó không thể đi làm được.

Năm mươi vạn này coi như là bồi thường cho nó, sau đó đến bệnh viện Hà gia chữa bệnh.

Như vậy không có gì là quá đáng chứ?” Người đàn ông trung niên nói.

“Phải rồi, bố à, ban nãy Tưởng Dao còn tát con nữa.

Con mặc kệ đấy, cái người con gái quê mùa kia con không cần đâu, con chỉ muốn Tưởng Dao làm vợ con thôi.

Bảo bác mua cho chúng ta căn biệt thự đi bố, dù sao con cũng không muốn về quê.

Con muốn sống ở thành phố, được sống trong ngôi nhà như của bác thật tuyệt”.

Hà Nhị cười lạnh ngẫm nghĩ “Tưởng Dao! Chẳng phải cô rất giỏi sao, nói cho cùng thì cũng là con chó của Hà gia chúng tôi thôi.

Ông đây bảo cô làm gì thì cô phải làm đấy, chẳng phải cô rất kiêu ngạo sao, đợi đến khi trở thành người phụ nữ của tôi thì tôi sẽ đùa giỡn cho cô chết thì thôi, để đến lúc cô không xuống nổi giường nữa”.

“Anh à! Con trai em đưa ra yêu cầu đó không quá đáng chứ? Chúng ta đều là người một nhà, không phải là anh muốn phân chia rõ ràng gì chứ?” Bố của Hà Nhị là Hà Cao Cầu, hỏi Hà Chấn Đông với giọng điệu uy hiếp.

“Ừm! Không quá đáng”.

Hà Chấn Đông thản nhiên đáp lại một câu.

Lúc này, bảo vệ nhanh chóng bước vào phòng khách, đứng bên cạnh chú Lưu, hỏi: “Chú Lưu, xảy ra chuyện gì vậy?”“Kéo hai người này ra ngoài”.

Chú Lưu nói.

“Không phải”.

Bảo vệ vẫn chưa ra tay thì Hà Nhị đã gọi giật lại: “Kéo tên họ Lâm kia ra là được rồi, hơn nữa, không chỉ kéo ra mà còn đánh gãy hai cánh tay của nó nữa, còn để Tưởng Dao ở lại.

Nể tình cô ấy là vợ tương lai của tôi nên hai cái tát ban nãy tôi không tính toán nữa.

Sau này chỉ cần nghe lời thì chuyện này coi như bỏ qua”.


“Còn không nghe hiểu sao? Kéo hai kẻ này ra ngoài, còn dám đến gần nhà họ Hà nửa bước thì đánh gãy chân chúng”.

Chú Lưu tức giận, đập bàn quát lớn.

“Vâng”.

Mấy bảo vệ đi lên phía trước rồi kéo chặt tay Hà Nhị và Hà Cao Cầu ra ngoài cửa.

“Bọn người ngu ngốc này, các người kéo nhầm người rồi! Bỏ ra, lũ mù này”.

Nhưng mặc kệ cha con Hà Cao Cầu giãy dụa thế nào thì bảo vệ vẫn không buông tay.

Hà Cao Cầu không tin mà nhìn Hà Chấn Đông không chút dao động, đột nhiên mắng lớn: “Được lắm Hà Chấn Đông, vì không muốn mua nhà mua xe cho con trai tôi mà anh dám dùng thủ đoạn bẩn thỉu như này.

Tôi nói cho anh biết, vô dụng thôi.

Anh có tin là đợi khi tôi về quê, tôi sẽ nói ra chuyện ngày hôm nay với mọi người để cả đời này anh không còn mặt mũi mà quay về nhìn ai cả, không còn mặt mũi về gặp tổ tiên Hà gia không?”“Đợt một chút”.

Chú Lưu đột nhiên lên tiếng gọi bảo vệ lại.

“Đúng rồi, đúng rồi, mau buông tay ra, đám người không có mắt này, còn không buông tay ra”.

Hà Nhị cố sức giãy dụa, sau đó nhìn về chú Lưu đang tiến lại với ánh mắt cầu xin sự giúp đỡ, không đợi được mà nói: “Chú Lưu, mau lên, mau bảo bọn họ buông tay tôi ra, chuyện ban nãy tôi nói là không tính toán nữa, chú có điếc không vậy? Còn không mau bảo họ buông tay ra?”Chú Lưu đi đến giữa hai cha con Hà Cao Cầu với vẻ mặt không cảm xúc, hoàn toàn không để ý đến lời của họ.

Lúc này ánh mắt nhìn về phía Hà Nhị, thản nhiên nói: “Cậu có biết ban nãy cậu bắt người mà phải quỳ xuống đất và gọi cậu là bố, đó là ai không?”“Chẳng phải là tên nghèo rớt họ Lâm sao? Chú Lưu! Chú thật sự tưởng nó có lai lịch lắm à? Ở đây là Hà gia của chúng tôi, không ngờ chú lại đi nói giúp người ngoài.

Mẹ kiếp, nếu chú muốn làm nữa thì giờ hãy bảo bọn họ buông tôi ra, nếu không tôi sẽ đuổi chú ra khỏi đây đấy.

Đồ khốn khiếp, nể mặt lại không biết điều”.

Đứng trước Hà Nhị kiêu ngạo hống hách, chú Lưu không những không giận mà còn mỉm cười gật đầu, khom người nói vào bên tai Hà Nhị: “Tên nghèo rớt họ Lâm này chính là con trai ruột của lão gia chúng tôi, hôm nay mà cậu không chết thì chỉ e trời không có mắt rồi”.

-----------------------




.