Siêu Đại Gia Trong Trường Học

Chương 19






Lâm Dật rời đi chưa được bao lâu thì một người con trai đẩy cửa bước vào.



“Anh Tường! Cuối cùng anh cũng đến rồi”.

Nam nữ trong phòng sau khi nhìn thấy người con trai này thì lập tức reo hò nịnh nọt.



“Thật ngại quá! Anh gặp chút chuyện nên đến muộn”.

Anh Tường cười với vẻ mặt hài hòa, nhìn An Hinh và Lưu Minh nói.



“Không sao đâu ạ! Anh Tường là người bận rộn vì vậy bận việc đột xuất là bình thường mà.

An Hinh, lại đây anh giới thiệu một chút.

Đây chính là anh Tường”.



“Em chào anh”.

An Hinh chủ động giơ tay ra chào.



“Em chính là bạn gái của Lưu Minh? Quả nhiên rất xinh đẹp.

Hôm nay anh đến vội quá, chuẩn bị được có chút quà này thôi”.

Nói xong, Anh Tường lấy ra một túi màu hồng đưa đến trước mặt An Hinh.



“Đây chẳng phải là loại túi LV mới nhất sao? Giá cả chắc cũng không rẻ đâu”.


Cô gái mặc lễ phục nói với sắc mặt kinh ngạc.



“Lúc đi công tác nước ngoài tiện tay nên mua luôn, dù sao cũng không đáng tiền mấy.

Coi như là có chút quà tặng em vậy”.



An Hinh nhận chiếc túi hơn một vạn tệ này với sắc mặt vui vẻ.



Người mà mọi người gọi là anh Tường này chính là Quách Tường mà Lưu Minh thường nói với cô ta.

Bố anh ta là doanh nhân bất động sản lớn nhất thành phố.

Kể cả là Lưu Minh khi ở trước mặt nhà anh ta thì cũng không đáng để nhắc tới.



Dù sao thì nhà Lưu Minh chỉ có chút bất động sản nhỏ mấy nghìn vạn tệ, còn nhà Quách Tường là nhà giàu có hàng trăm triệu tệ.



“Anh Tường ra tay quả nhiên phóng khoáng, đúng không hổ danh người có tiền số một trong thành phố”.

Cô gái mặc lễ phục nói với sắc mặt trầm mê, hận nỗi thân mình không thể dán lên người Quách Tường.



Nói cười một lúc, Quách Tường vừa ngồi vào chỗ liền chú ý đến hộp đựng chiếc cốc thủy tinh đặt ở trên bàn, hỏi: “Chiếc cốc thủy tinh này là ai tặng vậy? Sao lại nghĩ ra món quà đặc biệt thế này?”

“Anh Tường! Anh đừng đùa em nữa.

Món đồ này là một người bạn thông thường của em tặng.

Nhưng người ta đã bị em đuổi đi rồi”.

An Hinh cười khổ, nói.



Cô ta quên vứt cái hộp đi, để Anh Tường nhìn thấy cái này, đúng là mất mặt quá.



“Bạn thông thường?” Anh Tường cầm cái hộp lên quan sát, sau đó vội giơ tay ra sờ vào bên trong đó.

Không ngờ anh ta lại sờ được vàng còn đọng lại bên trong.



“Đó là cái gì vậy ạ? Lẽ nào là loại hàng giả mà những tên buôn hàng giả đều thích sao ạ?” An Hinh nhau mày, hỏi.



“Cái cốc đâu rồi?” Anh Tường sờ thấy vàng trong đó rồi quay sang hỏi An Hinh.



“Vỡ rồi ạ”.



“Sao? Em làm vỡ rồi á?”

Thấy Anh Tường với vẻ mặt kinh ngạc, An Hinh bắt đầu cảm thấy kỳ lạ.



“Anh Tường! Chẳng phải chỉ là cái cốc thôi sao? Loại hàng rẻ như này em còn ngại dùng ý”.



Anh Tường không hề nói gì, lúc này lại chú ý đến những mảnh thủy tinh vụn vỡ trên đất.



“Anh Tường! Có gì ly kì lắm sao? Chẳng phải chỉ là đồ vật đáng giá mười mấy tệ thôi sao? Hàng vỉa hè nhiều lắm”.


An Hinh cười đùa nói.



“Em thật sự nghĩ đây là cốc bình thường sao?” Anh Tường nhìn An Hinh rồi chỉ vào cốc thủy tinh trên đất.



“Lẽ nào không phải sao ạ?” An Hinh biết Lâm Dật là người như nào.

Kiểu nghèo rớt như cậu ta chỉ có thể mua được loại cốc thủy tinh cũ rích đến lấy lòng mình mà thôi.



“Đây không phải là cốc bình thường đâu.

Đây là cốc quà tặng trong đại lý xe ô tô đấy”.



“Vậy thì cũng chỉ là cốc bình thường thôi.

Bây giờ mua xe được tặng cốc có rất nhiều mà, không có gì kỳ quái cả”.

Lưu Minh nói đế vào.



“Nếu như là xe bình thường thì đã tốt nhưng mọi người không chú ý đến cái này sao?” Quách Tường chỉ vào dưới đáy cốc vẫn chưa bị vỡ hoàn toàn trên đất.

Bên trên có ký hiệu rất đẹp của hãng xe Mercedes thu hút sự chú ý của mọi người.



“Ban nãy anh sờ thử rồi, vàng ở bên trên là thật đấy chứ không phải hàng nhái đâu.

Nếu như anh đoán không sai thì chiếc cốc này chắc là cốc được tặng sau khi mua xe Mercedes.

Nhìn từ chế tạo của chiếc cốc này, người có nó chắc chắn là người đã mua con xe hai trăm vạn tệ”.



“Xe hai trăm vạn tệ ư?” An Hinh thốt lên với sắc mặt kinh ngạc.

Cô không thể tin Lâm Dật có thể mua được chiếc xe xịn lên đến hai trăm vạn được.



“Đây là thật đấy.

Cậu của anh cũng có một cái nhưng xe của cậu ấy là xe BMW.

Chiếc xe này chắc là xe tốt nhất trong thành phố.

Chiếc cốc được tặng này, ngoài trong đại lý xe thì không nơi nào có đâu”.



“Anh Tường! Anh không nhầm đó chứ.

Mua xe làm sao được tặng cốc như này được?” Cô gái mặc lễ phục cảm thấy không đáng tin lắm.



“Mấy con xe này chủ yếu tiêu thụ ở Trung Quốc, còn người Trung Quốc lại có thói quen uống trà.

Vì vậy họ đã tặng người mua xe cốc thủy tinh chuyên dụng, đó cũng là bình thường mà”.



Lúc này tất cả mọi người đều ngây người ra.

Lẽ nào Lâm Dật thật sự đã mua chiếc siêu xe hai trăm vạn kia sao? Không thể nào, vẻ nghèo rớt của cậu ta thì không thể giả bộ được.



“Thật không ngờ là em lại có người bạn nhiều tiền đến vậy.

Người này chắc chắn không tầm thường đâu”.


Quách Tường nói một câu đầy thâm ý.



Còn lúc này Lưu Minh cũng há hốc mồm, nói: “Không thể nào, chuyện này là không thể nào”.



Kể cả là Quách Tường đã nói như thế nhưng An Hinh cũng không muốn tin.



Quách Tường càng nói thế thì An Hinh càng cảm thấy mặt mình nóng ran.



“Em biết rồi, tên thối tha đó làm việc trong đại lý xe, sau đó ăn cắp chiếc cốc chăng.

Đúng rồi, tên trộm này, để lấy lòng em mà hắn lại cố ý làm vậy”.

An Hinh cười lạnh nói một câu.

Lúc này cô ta càng coi thường Lâm Dật hơn.



“Đúng là không ngờ được! Loại người này đúng là mầm họa của xã hội mà.

Anh Tường! Chắc anh có thể liên hệ với người trong đại lý xe chứ ạ? Anh liên hệ giúp em, em muốn tên thối tha này phải ngồi tù”.

Lời của An Hinh khiến Quách Tường cũng không chắc chắn nổi nữa.



Dù sao mấy người trẻ tuổi này đều là học sinh.

Kể cả là có tiền đi chăng nữa thì cũng không thể mua được chiếc xe hai trăm vạn tệ được.

Càng huống hồ, người con trai đó trong mắt của An Hinh, rõ ràng là không đáng một xu.



“Không sao, anh sẽ giúp em nhưng phải đợi hai ngày.

Bởi vì hai ngày này anh chuẩn bị đến đó mua một con xe Range Rover nữa”.



“Woa! Anh Tường lại mua Range Rover nữa sao?” Sau khi nghe thấy vậy thì cô gái mặc lễ phục nói với giọng tràn đầy sự ngưỡng mộ.



“Cũng tầm một trăm vạn thôi mà, dù sao thì tôi so sánh với bố mình thì vẫn còn kém xa”.



Lúc này mọi người lại dồn sự chú ý vào Quách Tường, còn chiếc cốc thủy tinh của Lâm Dật đã trở thành một điều bất ngờ, lúc này mọi người đều đã cho nó vào lãng quên.






.