Ngồi trên xe, Tưởng Dao lấy khăn giấy ra đưa cho Lâm Dật.
“Không cần đâu”.
Lâm Dật lắc đầu, ban nãy cậu chỉ là nhất thời buồn rầu và tức giận khi nhớ lại những chuyện mà cậu không muốn nhớ đến.
“Ồ”.
Tưởng Dao gật đầu và không hỏi gì thêm, sau đó chỉ lặng lẽ ngồi ở bên cạnh.
Ba con xe Rolls-Royce Phantom đi trên đường đến sân bay.
Tưởng Dao và Lâm Dật một xe, vợ chồng Lâm Trực Cương một xe còn một xe là quản gia và người hầu ở ngôi biệt thự số 2.
Mấy người chia nhau ra ngồi, chủ yếu là nghĩ đến tâm trạng phức tạp của vợ chồng Lâm Trực Cương lúc này.
Ông Lâm Trực Cương có thể chủ động nói ra câu đoạn tuyệt quan hệ với Lâm Huệ, điều này khiến Lâm Dật khá bất ngờ.
Dù sao thì trong lòng ông ấy, không có gì quan trọng hơn người nhà.
Nhưng lần này đến Nam Đô, vợ chồng ông thật sự bị cả nhà Lâm Huệ làm cho đau lòng.
Đặc biệt khi họ nghe thấy, Lâm Dật bốn năm mới đến nhà Lâm Huệ nhưng họ còn không mời cậu uống ngụm nước.
Lúc đó trong lòng ông Lâm Trực Cương đã gần như không còn người em gái này rồi.
Em gái có thân đến mấy nhưng có thân bằng con trai mình không?Lúc đến sân bay, Lâm Dật và Tưởng Dao cùng hai vợ chồng Lâm Trực Cương đi ăn bữa cơm.
Sau khi tiễn họ lên máy bay thì hai người cũng rời đi.
Đồng thời lúc này, Tưởng Dao cũng nhận được điện thoại mà nhân viên bảo vệ của biệt thự số 2 gọi đến, họ nói bố con Ngũ Tấn vẫn chưa rời khỏi đó mà vẫn bắt cả nhà Lâm Dật giờ phải quay lại, họ có lời muốn nói.
Lâm Dật nghe xong thì bật cười, cậu có thể đoán được bố con nhà này muốn nói gì rồi.
Nhưng quay về ư? Không đời nào.
“Nói với người ở đó, sắp xếp một ngày ba bữa cho họ.
Họ muốn ăn ở đâu thì ăn, muốn ngủ ở đâu thì tùy, dù sao cũng để họ nhìn họ chọn chán đi”.
Lâm Dật cười nói.
Tưởng Dao gật đầu rồi căn dặn mọi người làm theo lời Lâm Dật nói.
Sau khi đưa Lâm Dật về biệt thự ở thung lũng Phỉ Thúy thì cô lái xe rời đi.
Buổi chiều cô còn phải đến tập đoàn xử lý một số việc để tránh khi đi Hải Nam vẫn còn phải lo lắng.
Tắm rửa thay quần áo lên giường nằm mà Lâm Dật thấy mệt rã rời.
Cậu lướt xem ‘khoảnh khắc mới’ trong wechat rồi trầm mê chìm vào giấc ngủ.
Sáu giờ chiều, Trình Tư Tư mặc chiếc váy dài màu xanh ngọc xuất hiện ở cổng biệt thự của Lâm Dật.
Lần này cô không mang theo đồ ăn mà lái con xe Ferrari 911 đẳng cấp màu đỏ, cô đang do dự nhìn chuông cổng trước mặt.
“Không biết ông bố của mình nghĩ gì nữa, chuyện này mà cũng bắt mình dẫn Lâm Dật đến, đúng là sốt ruột quá rồi chăng?” Trong lúc do dự thì cô đã thấy khóa cổng kêu một tiếng rồi cổng được mở ra, lộ ra khuôn mặt mơ màng của Lâm Dật.
“Cô có việc gì không?” Thấy Trình Tư Tư ăn mặc trịnh trọng xuất hiện ở cổng nhà mình, Lâm Dật không hiểu mà hỏi.
“Ý, anh định ra ngoài sao?” Mặc dù Lâm Dật vẫn đang mặc quần áo ngủ nhưng Trình Tư Tư vẫn không kìm nổi mà hỏi một câu.
Lâm Dật không nói gì, lấy tay chỉ về phía con xe Ferrari 911 vẫn đang gầm rít, giận dỗi nói: “Âm thanh lớn quá, tôi bị cô đánh thức ý”.
Lúc này Trình Tư Tư mới có phản ứng, vội vàng lấy chìa khóa rồi tắt động cơ, nói với vẻ áy náy: “Xin lỗi, tôi sơ ý đã quấy rầy anh nghỉ ngơi”.
“Đừng khách sáo thế, cô tìm tôi có việc gì không?” Lâm Dật hỏi.
“À, tối nay anh có rảnh không?” Trình Tư Tư khẽ bĩu môi, do dự hỏi.
“Chuyện gì à? Mai tôi phải đi xa rồi, tối nay có lẽ sẽ không đi ra ngoài”.
Lâm Dật nói.
“Vậy à…?” Thấy biểu cảm thất vọng của Trình Tư Tư, Lâm Dật tò mò hỏi: “Có chuyện gì thì cô cứ nói đi, thật sự có chuyện gấp thì cũng không sao mà”.
“Tối nay mẹ tôi tổ chức sinh nhật, bố tôi bảo tôi đến mời cậu đi ăn cơm…”Mẹ cô sinh nhật lại bảo tôi đến? Chúng ta vẫn chưa thân đến mức đó chứ? Nhưng người ta đã mặc trang trọng rồi đích thân đến cổng mời nên Lâm Dật ngẫm nghĩ chút, nói: “Gửi lời chúc mừng sinh nhật đến bác gái giúp tôi nha, buổi tối tôi còn phải chuẩn bị hành lý nên không đi được rồi.
Cảm ơn mọi người nha”.
Nói xong, Lâm Dật định xoay người quay vào ngủ tiếp.
“Đợi đã”.
Giọng nói của Trình Tư Tư đột nhiên lạnh lùng hẳn, cô hỏi: “Anh thật sự không đi sao?”“Đúng rồi…” Lâm Dật mơ màng quay đầu lại nói.
Nhưng khi cậu nhìn thấy cô chị với vẻ lạnh băng phía trước lúc này đang nhìn mình với vẻ mặt buồn rầu thì cậu theo bản năng lùi lại một bước.
“Chỉ là ăn bữa cơm thôi mà anh thật sự không đi sao?” Trình Tư Tư thật sự tức giận.
Thân là thiên kim của đại gia Trình Đại Niên giàu nhất Nam Đô, tài sản và nhan sắc đều thuộc hàng nữ thần của Nam Đô, các anh chàng theo đuổi cô không biết bao nhiêu.
Mỗi ngày đều có vô số người muốn mời cô đi ăn, thậm chí những người có tiền có tài muốn gặp cô cũng vậy.
Nhưng cậu nhóc trước mặt đây thì lại nói không đi, mặc cho mình cố ý trang điểm tỉ mỉ, còn đích thân lái xe đến cổng mời cậu ta đến dự sinh nhật mẹ mình? Điều này khiến nữ thần lạnh băng kiêu ngạo này không chấp nhận nổi.
“Chỉ ăn mỗi bữa cơm sao?” Lâm Dật do dự một lát rồi hỏi.
“Ừm, chỉ ăn cơm, nếu anh mà muốn làm việc khác thì cô nương đây cũng không có tâm trạng cơ”.
Trình Tư Tư lạnh lùng nói.
“Vậy được, cô đợi tôi thay quần áo chút”.
Trình Đại Niên dù gì cũng là đại gia của Nam Đô, nếu đến tình hình này còn mở miệng từ chối thì đúng là không nể mặt người ta rồi.
Thay xong quần áo, Lâm Dật ngồi lên ghế phụ của con xe 911 này.
“Hay là cô đưa tôi đến trung tâm thương mại gần đây, tôi đi mua cho bác gái món quà”.
Thấy Trình Tư Tư vẫn chưa nguôi giận, Lâm Dật hỏi dò một câu.
“Không cần đâu, quà đã chuẩn bị cho anh rồi”.
Nói xong, Trình Tư Tư giơ tay từ ghế sau lấy ra một cái túi đỏ đưa cho Lâm Dật.
“Vòng ngọc?” Lâm Dật mở túi ra thì bên trong có một hộp mày tím có chữ “Quốc ngọc”.
Sau khi mở hộp thì một vòng ngọc tinh thể trong suốt xuất hiện trước mặt cậu.
Mặc dù cậu không hiểu gì về trang sức ngọc ngà nhưng vẫn có thể nhìn ra, đây là đồ vô cùng giá trị.
“Đắt lắm nhỉ?” Lâm Dật hỏi một câu.
“Không đắt đâu, hơn ba triệu tệ thôi.
Cậu thắt chặt dây an toàn đi, tôi phải lái xe rồi”.
Trình Tư Tư khôi phục lại dáng vẻ lạnh băng khó gần y như lần đầu Lâm Dật gặp cô.
Nhưng ngược lại, Lâm Dật cũng với thái độ ứng phó, ngồi ở bên cạnh khẽ bấm điện thoại.
Bảy giờ tối, trong tòa nhà Bách Hoa, ánh đèn lung linh, tòa nhà Bách Hoa cao vút là một trong những nơi đắt bậc nhất Nam Đô.
Lúc này, siêu xe tụ hội, người đẹp quây quần, đến cả không khí gần đó cũng ngửi thấy mùi rượu và sự sang trọng.
Hôm nay là ngày sinh nhật năm mươi tuổi của phu nhân Trình Đại Niên- Hồng Diệp Trinh.
Tất cả nhân vật trong giới thượng lưu của Nam Đô đều đến mang theo lễ vật để chúc mừng cho phu nhân đại gia.
Đến tham dự đều là đại gia hết lượt.
Tất nhiên, để chúc mừng sinh nhật của bà Hồng Diệp Trinh, tám giờ tối nay tòa nhà Bách Hoa phá lệ đăng đèn số lượng lớn đồng thời còn treo dòng chữ bên ngoài tường cao hơn trăm mét “Chúc phu nhân Hồng Diệp Trinh sinh nhật vui vẻ”, thời gian chữ chạy là năm phút.
Vì thế mà không ít nam nữ ở Nam Đô đều tụ hội ở đây, xe tư hết cái này đến cái khác.
Tòa nhà Bách Hoa lúc này là trung tâm, trong phạm vi trăm mét bị tắc nghẽn như một nồi cháo, đến cả cảnh sát giao thông cũng phải ra quân, bắt đầu hạn chế lưu thông phạm vi lớn và phong tỏa đường ở diện tích nhỏ.
Ở cổng tòa nhà Bách Hoa, không khí dao động như sóng thủy triều.
“Sao nhiều người đến vậy, không phải là Hồng Diệp Trinh đón sinh nhật thôi sao, những người bên ngoài hóng cái gì vậy.
Đúng thật là, nóng đến nỗi trang điểm của tôi sắp bay hết rồi”.
Lâm Mai Mai trong đám đông, mặc lễ phục màu xanh và trang điểm khói, nói với vẻ mặt chê bai.
“Ai ya, chẳng phải là đến xem màn trình diễn ánh sáng sao.
Đám dân thành phố này đúng là hoạt động lớn chút là lại đến hóng.
Có chút trình diễn ánh sáng thì có gì mà xem chứ, đúng là không ra sao, hại mình chịu khổ ở đây”.
Khâu Linh mặc váy màu trắng cùng ở bên cạnh oán trách.
Nhưng nhìn xung quanh toàn siêu xe xếp thành hàng, còn có những công tử đứng bên cạnh xe đều mặc âu phục rồi sự nghiệp thành công thì cô ta không kìm nổi mà đắc ý nói: “Nhưng nếu không có đám con gái vớ vẩn kia thì sao đám công tử này có thể chú ý đến chúng ta chứ”.
Lâm Mai Mai liếc nhìn xung quanh, đám con gái đang bị bảo vệ chắn ở ngoài, lúc này cũng đắc ý cười nói: “Đám hàng rẻ tiền này cũng không soi lại mình xem, còn dám đến đây tranh giành đàn ông với bọn mình, đúng là chán sống rồi mà”.
“Nhưng hôm nay cậu đến đây mà không sợ sếp tổng và anh Tường biết hay sao?” Khâu Linh đột nhiên thấp giọng hỏi.
.