Siêu Đại Gia Trong Trường Học

Chương 182






Cô gái chân dài kia ra khỏi quán bar, chần chừ ở cửa một lúc, nhìn có vẻ như cô đã uống không ít rượu.

Gương mặt thanh tú ửng hồng cùng dáng vẻ gợi cảm mê người nhẹ nhàng di chuyển.

Đặc biệt là cặp chân dài ẩn hiện dưới lớp váy mỏng màu trắng, gợi cảm giác vô cùng mềm mại.

Bàn chân xinh xắn vừa vặn trong đôi giày cao gót mảnh màu bạc càng thêm phần thu hút.

Cô chần chừ trước cửa quán bar một lúc, cho đến khi đứng vững rồi mới bắt đầu loạng choạng bước đi về phía bên đường.

Lâm Dật ngồi ở phía bên đường đối diện, vừa hút thuốc vừa chăm chú quan sát cô.

“Sao cô ta lại ở đây?” Lâm Dật nhíu mày suy nghĩ, đến khi bóng cô gái gần mất hút ở ngã tư trước mặt cậu mới nhanh chóng dập điếu thuốc trên tay và đuổi theo.

Quán bar LiveHouse vốn nằm ở khu tài chính nổi tiếng của Nam Đô, ở đây cho dù là nửa đêm thì người người đi lại trên phố vẫn vô cùng tấp nập.

Lâm Dật vẫn tiếp tục đi theo cô gái kia.

Cậu không cần lo lắng về sự an toàn của cô, bởi lẽ, trên tuyến đường này khắp nơi đều có cameras giám sát và chốt cảnh sát, hơn nữa còn có không ít người vàxe cộ đi qua đi lại.

Cậu chỉ đơn giản là tò mò vì sao cô gái này từ sau khi xuất viện lại biến mất một thời gian dài như vậy? Tại sao lại đột nhiên xuất hiện tại LiveHouse này, hơn nữa lại đúng lúc Quách Tường cũng đang ở đây.

Lần trước ở núi Lạc Hà, sau khi được đám người Trương Dương đưa tới bệnh viện, cô ta và An Hinh đều lần lượt biệt tăm biệt tích.

Giống như có sự sắp xếp nào đó từ trước vậy.

Hai người gần như biến mất cùng một ngày ở bệnh viện, sau đó tìm thế nào cũng đều không thấy.

Hôm nay tình cờ lại thấy cô ta ở đây, Lâm Dật muốn xem xem rốt cuộc cô có ở cùng một chỗ với An Hinh hay không? Nếu hai người bọn họ thật sự ở cùng nhau, vậy thì mục đích của bọn họ là gì?Bám theo cô gái kia, Lâm Dật đi vào trong một khu chung cư nhỏ cao cấp gần đó.

Đây là lần đầu tiên cậu vào những nơi như thế này.

Đúng là một khu đất tốt, môi trường trong xanh, sạch đẹp, hơn nữa còn trang bị hệ thống bảo an nghiêm nghặt.

Từ đó có thể thấy, cô gái này có mức sống tương đối cao.

Tất nhiên, Lâm Dật bị bảo vệ chặn lại ở cổng.

“Rất xin lỗi, đây là chung cư tư nhân, cậu phải quẹt thẻ mới được vào.

” Nhân viên bảo vệ ngăn Lâm Dật, kiên quyết nói.


“Cháu là bạn cô ấy, vừa rồi mua chút đồ nên về chậm hơn vài bước, bác cho cháu vào đi.

” Lâm Dật vừa giải thích vừa chỉ vào cô gái phía trước.

Bảo vệ quay đầu nhìn một chút rồi cười khẩy nói: “Anh bạn, cậu trước tiên xem lại mình đi.

Có biết một mét vuông ở đây bao tiền không?”“Bao nhiêu ạ?” Lâm Dật vô thức hỏi lại.

“ Haha, năm mươi nghìn tệ đấy! Có thể mua được nhà ở đây đều là tầng lớp thượng lưu nhất Nam Đô này, không phải người bình thường có thể mua được đâu.

” Bảo vệ đắc ý nói.

Ý của ông ta chính là, cậu không thể nào là bạn của những người sống trong chung cư này, vậy nên tốt nhất là nhanh chóng lượn đi.

“Năm mươi nghìn tệ 1 mét.

.

.

.

.

.

” Lâm Dật có chút cảm thán.

Nếu như tính một phòng thông thường với diện tích là 100 mét vuông thì một căn hộ ở đây cũng phải lên đến năm triệu tệ, đây thực sự là mức giá mà người bình thường không thể với tới.

Mà lúc này, Lâm Dật cũng không thấy bóng dáng của cô gái đó nữa, nên cậu quyết định từ bỏ ý định vào trong, gật đầu rồi quay người rời đi.

Có điều, cô gái kia sống trong chung cư giá những năm mươi nghìn tệ một mét vuông, điều này thực sự khiến Lâm Dật ngạc nhiên.

Nếu mà bản thân cô ta đã có điều kiện như vậy, tại sao còn cố gắng nịnh bợ Quách Chí làm gì?Cứ thế nằm trên giường miên man suy nghĩ, rất nhanh cậu liền chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Lâm Dật thức dậy, rửa mặt mũi xong xuôi liền đi luôn, cậu đi về phía căn biệt thự nằm ngoài cùng chung cư.

Khuôn viên của thung lũng Phỉ Thúy thực sự rất rộng.

Chỉ tính riêng diện tích cây cối thôi đã lên tới mấy chục mẫu.

Đó là còn chưa kể đến các khu phong cảnh với đủ các loại hoa cỏ, ao hồ và phòng thể dục.

Mà những nơi này chủ yếu là dành cho những người có đủ khả năng mua biệt thự độc lập ở đây để tiêu khiển và thư giãn.

Căn biệt thự gần 100 phòng nằm ngoài cùng kia được ngăn cách bằng một bức tường không cao lắm, ban ngày bọn họ có thể ra vào thông qua cửa sân, nhưng đến buổi tối, nơi này liền biến thành lãnh địa riêng của những ông chủ, người bên ngoài đều không được phép vào.

Lần theo số nhà, Lâm Dật tìm đến được biệt thự ở mặt đường mà lúc trước cậu mua cùng với căn biệt thự kia.

Mặc dù đã có chìa khóa từ lâu nhưng hôm nay mới là lần đầu tiên cậu đến đây.

“Anh đến rồi à, đã ăn sáng chưa?” Lâm Dật vừa tới liền thấy Lăng Tiêu Tiêu đã đợi sẵn ở cửa, trên tay còn cầm theo bánh bao và sữa đậu nành, mỉm cười bước về phía cậu.

Mái tóc dài buông trên vai, khuôn mặt tinh xảo phủ một lớp trang điểm mỏng.

Cô mặc bộ váy đồng phục JK ngắn màu xám, phía dưới là đôi chân thon dài trắng nõn, mang đôi giày ngắn cổ càng tăng thêm vẻ duyên dáng.

Trải qua một thời gian thử việc, Lăng Tiêu Tiêu từ khí chất của cô gái mới lớn, giờ đây đã bắt đầu tỏa ra một sức hút khó tả.

Lăng Tiêu Tiêu chuyển bữa sáng qua tay Lâm Dật, còn dùng môi liếm liếm chút mỡ còn xót trên ngón tay, làm Lâm Dật tưởng cô vẫn chưa ăn no.

“Muốn ăn thêm không?” Cậu chìa bánh bao trên tay ra hỏi.

“Không cần đâu, em chỉ là sợ lãng phí thôi.

.

.

.

.

” Lăng Tiêu Tiêu đỏ mặt nói.

Đã mấy ngày cô không thấy Lâm Dật rồi, hôm nay không dễ dàng gì mới gặp được cậu, không hiểu sao trong lòng cứ loạn cả lên.

“Ừm.

” Lâm Dật gật đầu, ngồi xuống bậc thềm, đưa bánh bao lên ăn.


Trong lúc đó, Lăng Tiêu Tiêu cũng không nói thêm câu gì.

Cô chỉ đơn giản là ngồi bên cạnh cậu, vuốt vuốt mấy nếp váy, lặng lẽ quan sát Lâm Dật.

5 phút sau.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Lâm Dật không chịu nổi nữa, đem hết chỗ bánh bao còn lại trên tay nhét vào lòng Lăng Tiêu Tiêu, giận dỗi nói: “Cô muốn ăn thì cứ nói ra, không đủ thì tôi mua thêm cho.

Cứ ngồi nhìn chằm chằm như vậy, tôi ăn đến nỗi dạ dày cũng áp lực cơ, khó chịu lắm!”“Hứ, ai thèm ăn bánh bao của anh chứ.

Em,.

.

.

em chỉ đang nghĩ trên đời có ai ngốc như anh không? Đền bù cả một biệt thựcho hộ dân không chịu di dời, cho dù anh có nhiều tiền đi chăng nữa, cũng không nên lãng phí như vậy!” Lăng Tiêu Tiêu quay măt qua 1 bên, phủ nhận nói.

“Biệt thự nào?” Lâm Dật quay lại nhìn cô một cái, cười khổ giải thích: “Không phải tôi đã nói với cô rồi sao? Gia đình phải rời đi lần này là bố mẹ của bạn tôi, cô ấy hiện tại đang ở nơi khác chữa bệnh, không tiện quay về xử lí việc này.

Hơn nữa, biệt thự cũng chỉ là cho họ ở nhờ chứ có phải tặng không đâu.

.

.

.

.

.

”Lâm Dật vẫn đang tiếp tục giải thích thì chợt nghe thấy tiếng phụ nữ từ phía cổng chính truyền đến.

“Tại sao lại là ở đây? Biệt thự gì mà nhỏ như thế này, tôi còn tưởng là cái biệt thự to to đằng sau chứ.

.

.

.


.

.

!” Giọng nói mang theo sự chán ghét của bà Sở từ ngoài sân truyền lại, kèm theo đó là không ít lời soi xét, bình luận.

“Đấy, ông nhìn căn biệt thự này đi, xây không có một chút thẩm mĩ nào.

Cái gì mà Trung-Âu kết hợp, tôi thấy phong cách châu Âu vẫn là đẹp nhất.

Ông Liễu - hàng xóm nhà chúng ta ấy à, nghe nói đang muốn mua đất ở ngoại ô xây biệt thự hoàn toàn theo kiểu Châu Âu cơ, như thế tốt hơn thế này nhiều.

.

.

.

.

.

”Lúc bố mẹ của Sở An Nhiên xuất hiện trước cổng căn biệt thự số 19, Lâm Dật vẫn còn đang ăn nốt mấy cái bánh bao cuối cùng, vì hôm qua cậu dằn vặt suốt một đêm nên bây giờ thực sự rất đói bụng.

Lăng Tiêu Tiêu đã chuẩn bị trước từ lâu nên lập tức tươi cười bước tới chỗ họ.

“Cháu chào cô chú, cháu là Lăng Tiêu Tiêu – người mà gọi điện trước cho hai người ạ, mọi người cứ gọi cháu là tiểu Lăng là được rồi.

” Lăng Tiêu Tiêu vừa cười vừa giới thiệu.

“Cô chính là Tiểu Lăng à? Sao không đặt luôn xe cho chúng tôi, từ nhà đến đây cũng không gần đâu.

Thái độ phục vụ của mấy người như thế này còn cần cải thiện nhiều lắm.

”Bà Sở tiếp tục nói, ánh mắt dừng lại trên người Lâm Dật vẫn đang ngồi một bên ăn bánh bao.

Nét mặt bà lập tức vô cùng kinh ngạc.

“Sao lại là cậu?”Bọn họ nhớ rất rõ Lâm Dật, chính là tiểu tử này làm con gái họ không muốn kết hôn với Quách Tường, còn năm lần bảy lượt tìm mọi cách quấy rầy gia đình họ.

Nếu không phải vì tên tiểu tử thối này thì họ đã sớm trở thành thông gia với Quách Chí rồi, cũng không tệ đến nỗi phải đến đây xem nhà.

Vì vậy, vừa trông thấy Lâm Dật, ánh mắt bà Sở lập tức trở nên đầy oán hận.

“Sao cậu lại ở đây? Không phải là biết chúng tôi sắp chuyển tới nên định cắm rễ ở đây, tiếp tục làm phiền Nhiên Nhiên nhà tôi đấy chứ?” Ánh mắt bà Sở nhìn Lâm Dật như muốn phát hỏa.

Lâm Dật chỉ cười, ngẩng đầu lên đáp: “Bác quên rồi sao, căn nhà này là tôi giới thiệu cho các người, hôm nay các người đến xem nhà thì đương nhiên tôi phải mang chìa khóa tới bàn giao cho mấy người rồi” Nói rồi, cậu móc chìa khóa từ túi quần ra đưa cho Lăng Tiêu Tiêu.

“Đây chính là căn nhà mà lúc trước cô nói sao?” Bà Sở đầy nghi ngờ hỏi lại.

“Đúng rồi ạ.

Cháu nghe nói con gái cô làm việc ở viện điều dưỡng, mà công ty bên cháu từ trước đến nay có quan hệ rất thân thiết với viện điều dưỡng.

Thế nên bên cháu quyết định miễn phí cho cô và người nhà đến ở căn biệt thự này, đến khi nào việc chuyển nhà hoàn thành hoặc khi nào cô tìm được căn nhà mới phù hợp thì thôi”.

Lăng Tiêu Tiêu giải thích theo những gì Lâm Dật đã dặn.

“Thật sao?” Bà Sở nhíu mày vẻ khó tin, sau đó lại xem như chẳng có gì, nói tiếp: “Đừng dài dòng nữa, trước tiên cứ mở cửa để chúng tôi xem thế nào.

Chứ được mỗi cái vỏ mà nội thất bên trong không tốt thì chúng tôi cũng không thèm ở đâu!”-----------------------




.