Siêu Đại Gia Trong Trường Học

Chương 179






Nghe thấy giọng nói lạnh lùng này, mọi người kinh ngạc quay đầu lại thì mới nhìn thấy nhóm người đang lạnh băng đứng ở bên cạnh.

Còn người nói câu ban nãy rõ ràng là cô gái đẹp đứng ở trên cùng, dáng người cao ráo, khuôn mặt thanh tú, khắp người toát lên vẻ thanh xuân đầy sức sống.

Cô mặc chiếc quần bò màu trắng nhạt, bên trên mặc áo phông màu xám, tóc buộc cao để lộ cổ dài trắng nõn.

Cô gái này ăn mặc trang điểm không cao quý, trang điểm rất bình thường, trông giản dị mộc mạc hơn những cô gái hay ra vào quán bar.

Nhưng khi cô ấy tức giận thì khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh băng khiến người ta cảm nhận được chỉ có người ở tầng lớp cao trong xã hội mới có được khí chất đó.

Mộ Dung Hiểu Nhung? Lúc này Lâm Dật mới như thở phào một cái.

Tìm cả tối, cuối cùng cô ấy cũng xuất hiện rồi.

Cậu mở miệng định hỏi tại sao cô ấy không nghe điện thoại của mình thì cảm thấy vai mình bị nắm chặt rồi Thi Ngân Đồng thấp giọng nói: “Bạn của mày à?”“Đúng vậy”.

Lâm Dật gật đầu đáp.

“Bảo cô ta mau cút đi, nếu không hôm nay sẽ bị xử lý cùng với mày đấy”.

Thi Ngân Đồng hung hăng nói.

Xử lý Mộ Dung Hiểu Nhung ư? Lâm Dật quay đầu lại nhìn Thi Ngân Đồng một cái.

Con gái nhà tỉnh trưởng mà mày cũng dám động vào, không muốn sống nữa sao? Nhưng lời này không thích hợp nói trước mặt mọi người.


Còn Quách Tường cũng không ngờ một cô gái xinh đẹp như này lại chủ động nói đỡ cho Lâm Dật.

Hắn lại nhớ lại cảnh cũng có cô gái đẹp ở quán café chủ động ôm hôn Lâm Dật, lúc này hắn có cảm giác thất bại.

Sao gái đẹp trong thiên hạ đều quen biết Lâm Dật vậy?“Người đẹp, cô quen cậu ta sao?” Quách Tường nhìn Mộ Dung Hiểu Nhung cười hỏi.

“Thế tôi quen anh sao?” Mộ Dung Hiểu Nhung hỏi lại.

“À…Ý của tôi là nếu hai người không quen thì tốt nhất cô đừng quản việc của anh Đồng nữa, nếu không tôi sợ cô sẽ bị thằng ranh kia làm liên lụy đấy”.

Đứng trước người con gái đẹp như này, Quách Tường không kìm được mà muốn thể hiện phong thái lịch lãm của mình.

“Ầy! Không ngờ chú em cũng thương hoa tiếc ngọc đấy nhỉ.

Nếu chú em đã nhắm trúng cô em này thì hôm nay anh làm chủ, miễn phí tiền rượu cho cô ta một tuần để cô ta bên chú em một tối, được không?” Thi Ngân Đồng cười ha ha nói.

Gã có ấn tượng với cô gái này, ban nãy hình như có xuất hiện trong quán bar Livehouse, đoán là những loại con gái giả bộ thuần khiết muốn câu dẫn phú nhị đại chăng.

Kiểu con gái như này gã gặp nhiều ở những hộp đêm rồi.

Chỉ cần miễn phí tiền rượu cho họ thì không có gì là họ không làm được cả.

Mộ Dung Hiểu Nhung thấy đám người Thi Ngân Đồng vẫn vây Lâm Dật ở giữa mà không có ý thả người nên lạnh lùng lên trước một bước, chỉ tay về phía Thi Ngân Đồng, nói: “Anh, xin lỗi anh ấy ngay”.

Cái gì? Tất cả mọi người đều trừng mắt lên.

Ban nãy Thi Ngân Đồng còn định đánh gãy hai chân của Lâm Dật, bắt Lâm Dật quỳ xuống xin lỗi.

Không ngờ giờ lại gặp người hung hãn hơn, trực tiếp bắt Thi Ngân Đồng xin lỗi Lâm Dật, không ngờ ‘gió lại đổi hướng’ rồi.

Đặc biệt là mấy tên đi sau Thi Ngân Đồng, tận mắt nhìn thấy hai người trung niên đứng bên cạnh Mộ Dung Hiểu Nhung, hai người này không hề nhúc nhích nhưng lại cho họ cảm giác áp lực rất lớn.

Mộ Dung Hiểu Nhung thấy mọi ánh mắt đổ dồn về phía mình nên thản nhiên nói: “Người của tôi mà anh cũng dám bắt nạt sao?”Người của tôi? Lâm Dật cười khổ, từ khi nào mình lại thành người của cô ấy vậy?“Này cô em, mặc dù tôi không đánh phụ nữ nhưng nếu cô không biết điều thì đừng trách tôi không thương hoa tiếc ngọc đánh cả cô nha”.

Mặc dù không có gì nhưng Thi Ngân Đồng lăn lộn ở xã hội nhiều năm như vậy nhưng đây là lần đầu bị một cô gái lăng mạ thế này nên lập tức phẫn nộ.

“Nhiều lời quá đi, lôi người ra”.

Mộ Dung Hiểu Nhung lắc đầu rồi khoát tay một cái, hai người đàn ông bên cạnh lập tức đi lên.

“Mẹ kiếp chúng mày định làm gì…” Thi Ngân Đồng vẫn chưa nói xong thì cảm thấy đầu mình nặng trĩu.

Vẫn chưa nhìn rõ đối phương ra tay kiểu gì thì đầu đã bị người trung niên nắm chặt, tiếp đến cơ thể mất cân bằng rồi ngã sụp xuống.

“Ai yo”.

Để tránh mặt mình bị tiếp xúc với mặt đất nên Thi Ngân Đồng vội giơ tay ra trước.

Nhưng điều khiến gã không ngờ tới là sức của người trung niên quá lớn.


Chỉ có thân người nhào về trước đã dư sức khiến gã trượt nhào trên đất hai mét.

Lòng bàn tay ma sát với bề mặt bê tông, cảm giác đau đến xương tủy khiến Thi Ngân Đồng tối sầm mắt, suýt nữa thì đau chết đi.

Nhưng đợi khi gã phản ứng lại, ngẩng đầu định chửi mắng thì nhìn thấy cảnh tượng mà suốt đời gã cũng khó quên.

Năm người liền…Gã dẫn đến năm người nhưng lúc này đều ngã nhào trên đất.

Họ ôm cánh tay vừa lăn lộn vừa kêu gào, còn hai người trung niên kia thì dường như không sao và dẫn Lâm Dật đi đến bên cạnh Mộ Dung Hiểu Nhung.

“Mẹ kiếp”.

Thi Ngân Đồng đỏ ửng mắt nhưng nhìn hai trung niên bên cạnh đối phương thì gã lại chột dạ.

Gã lăn lộn trong đời nhiều năm thế nên vẫn có thể nhìn ra thân phận của cô gái trước mặt chắc chắn không hề đơn giản.

Nếu không thì người bình thường làm sao lại có hai vệ sĩ giỏi như vậy được.

Gã làm hộp đêm này thì tất nhiên không muốn đắc tội với nhân vật lớn không rõ lai lịch.

Nhưng nếu chuyện tối nay truyền ra ngoài thì không ngờ Thi Ngân Đồng như gã lại chịu thua một thằng nhãi ranh.

Hơn nữa còn to mồm nói bao cả quán bar trong tối nay.

Lời này nếu người khác nghe được đã đành, nếu truyền đến tai ông chủ thì chức giám đốc của mình cũng toi rồi.

Gã chầm chậm đứng lên, dùng tay áo lau máu ở lòng bàn tay, cười lạnh nói: “Người đẹp à, làm người cũng để lại một đường cho người khác chứ, sau này còn dễ nhìn mặt.

Hôm nay cô giao thằng nhãi này cho tôi để hắn đến quán bar giải thích một chút, xin lỗi một câu.

Tôi đảm bảo không làm khó hắn, coi như Thi Ngân Đồng nợ cô một ân tình, được không?” Đồng thời, Thi Ngân Đồng liếc mắt về phía Quách Tường bảo hắn về quán bar gọi người đến.

“Vậy anh muốn anh ấy xin lỗi kiểu gì?” Mộ Dung Hiểu Nhung hỏi.

“Vốn dĩ định bảo hắn ở trước mặt mọi người quỳ xuống dập đầu tôi ba cái và nhận sai.

Nhưng nể mặt người đẹp đây nên chỉ cần khom người xin lỗi là được.

Cô thấy thế nào?” Thấy đối phương mở lời nên Thi Ngân Đồng cười lạnh nói.

Bất luận là nhân vật lớn thế nào thì trước bối cảnh và thực lực của ông chủ của mình, đối phương phải ngoan ngoãn nhượng bộ.

“Không cần đâu”.

Mộ Dung Hiểu Nhung lên tiếng nói tiếp: “Tôi thấy làm theo cách ban đầu vẫn hơn, khom lưng xin lỗi bình thường quá, dập đầu nhận sai, như vậy có thành ý hơn”.

Đừng nói là Thi Ngân Đồng mà đến đám Mã Tử sau lưng gã cũng ngây người ra.

Không ngờ hạnh phúc đến đột ngột thế? Nói sớm thì có phải không phải động chân tay để mất hòa khí không? Mọi người đều là người một nhà mà.


Chỉ có Lâm Dật cạn lời nhìn sang Mộ Dung Hiểu Nhung một cái, cậu thầm đánh giá cao người con gái này.

“Thật sự…Có thể như thế sao?” Thi Ngân Đồng kích động nói: “Hay là khom lưng xin lỗi thôi, như vậy là người đẹp nể mặt lắm rồi, sau đó thanh hết tiền quán bar tối nay.

Vậy là xong, chúng ta còn có thể làm bạn nữa, được không?”Mộ Dung Hiểu Nhung lắc đầu, nói: “Không cần đâu, quỳ xuống dập đầu nhận sai thôi.

Tôi còn đợi đi ăn đêm nữa, đừng làm lỡ thời gian của tôi, quỳ đi”“Cô….

” Cuối cùng Thi Ngân Đồng cũng hiểu được, Mộ Dung Hiểu Nhung căn bản là muốn gã quỳ xuống dập đầu nhận sai chứ không phải Lâm Dật”.

“Cô ức hiếp người quá đáng rồi đó”.

Thi Ngân Đồng nghiến răng nói: “Làm người đừng độc ác quá, nếu như chọc giận ông chủ sau lưng tôi thì cứ coi như cô sau này cũng sống không bằng chết đó”.

“Độc ác sao? Tôi chỉ muốn anh nhớ kỹ thôi mà”.

Mộ Dung Hiểu Nhung thản nhiên nói: “Bây giờ anh có thể quỳ xuống dập đầu nhận sai rồi đó”.

Đứng trước kẻ địch, Mộ Dung Hiểu Nhung đều không phải thiện nam tín nữ.

Cô tin rằng đối với kẻ thù phải quyết đoán.

Nếu một lần làm tới cùng khiến hắn nhìn thấy mình là phải đi đường vòng, khiến hắn thấy sợ mình đến xương tủy, tên của mình chỉ xuất hiện trong những cơn ác mộng của hắn, như vậy hắn mới không gây phiền phức với mình nữa.

Đây là thói quen mà cô ảnh hưởng sau nhiều năm đi theo Mộ Dung Trí.

Thi Ngân Đồng ác độc nhìn cô gái trước mặt, đồng thời cửa lớn quán bar mở ra, một nhóm người mặc đồ đen chạy ra đứng ngay ngắn phía sau Thi Ngân Đồng.

“Ha ha…” Thi Ngân Đồng cười lạnh, vừa quay đầu lại định khen Quách Tường một câu thì luồng ánh sáng mạnh chói đến mắt gã.

Trong lúc nhất thời thậm chí khiến mắt gã có chút mất đi thị giác.

Đợi lúc gã thích ứng được với ánh sáng mạnh đó, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt thì đồng tử giãn nở còn to hơn.

-----------------------




.