“Hiện giờ cô ở đâu? Tôi ở cửa quán bar mà cô nói đây, tại sao không thấy cô?” Lâm Dật trốn thoát khỏi Thi Ngân Đồng, trực tiếp rời khỏi quán bar rồi nấp ở phía sau con xe màu đen.
Ban nãy suýt nữa cậu đã dùng micro gọi to tên của Mộ Dung Hiểu Nhung rồi, nhưng nghĩ đến thân phận của bố cô nên cậu vẫn cố gắng kìm chế.
Thân phận địa vị của nhà này đúng là đặc biệt.
Lâm Dật không dám chắc, sau khi mình gọi tên của Mộ Dung Hiểu Nhung thì trong quán bar có ai nhận ra cô không.
Hơn nữa, ban nãy không khí ở đó cao trào quá, một khi mình bỏ ra bảy trăm nghìn tệ thanh toán cả quán bar đó thì cũng chỉ có mục đích là tìm người.
Bất luận là ai thì chắc chắn cô ấy sẽ xuất hiện trong các trang mạng lá cải hoặc truyền thông ở khắp Nam Đô, bao gồm cả nhóm bạn của những người trẻ tuổi.
Nếu như thật sự xảy ra chuyện này thì Lâm Dật có thể đoán ra, Mộ Dung Hiểu Nhung sẽ xuất hiện trước mặt mình với bộ mặt như nào và phải trả giá như nào để làm bình ổn chuyện này.
Gửi xong tin nhắn này, Lâm Dật mở tin nhắn mà mười phút trước Tô Chí Quan gửi đến nhưng cậu chưa đọc.
“Ông anh, đêm nay ngột ngạt quá, anh không định ra ngoài tìm chị dâu cho tôi sao?” Nghe giọng nói này, rõ ràng Tô Chí Quan uống quá nhiều.
Giọng nói thì to, môi trường xung quanh thì hỗn tạp, có người đang ca hát, có không ít tiếng cười của con gái.
Ca hát? Lâm Dật ngây người ra rồi vội mở phần tin nhắn thoại ra nghe lại.
“Ông anh, đêm nay ngột ngạt quá, anh không định ra ngoài tìm chị dâu cho tôi sao?”“Mẹ kiếp”.
Lâm Dật lập tức mở mấy tin mà Tô Chí Quan gửi đến trước rồi nghe lại toàn bộ, cuối cùng cũng đưa ra kết luận.
Lúc Tô Chí Quan gửi tin cho mình thì hắn đang ở quán bar Livehouse.
Giọng của nhóm nhạc rock kia cũng rất rõ ràng.
Hơn nữa, giọng đó cũng có trong tin nhắn thoại mà Mộ Dung Hiểu Nhung gửi đến.
Âm nhạc cũng có thể chung? Không ngờ Tô Chí Quan lại ở cùng Mộ Dung Hiểu Nhung? Lâm Dật nghi ngờ rồi day ngón tay, sau đó gọi video cho Tô Chí Quan.
“Mẹ mày chứ, không ngờ mày lại trốn ở đây”.
Nghe thấy tiếng mắng và bước chân ở phía sau, Lâm Dật vội quay đầu lại thì thấy Thi Ngân Đồng dẫn theo Quách Tường và nhóm người ở quán bar hung hăng bao vây mình lại.
“Các người muốn làm gì?” Lâm Dật nhau mày, không ngờ bọn chúng nhanh như vậy mà có thể từ quán bar đuổi đến đây được.
“Làm gì à?” Thi Ngân Đồng đi đến trước mặt Lâm Dật, khinh bỉ nhìn một lượt rồi dùng tay chỉ vào đầu cậu, nói: “Tiền chưa trả mà đòi chạy à?” Gã không phải là kẻ mất đi lý trí, dù sao nhiệm vụ chính hôm nay là để Lâm Dật chịu oan, thanh toán hết hóa đơn của quán bar này.
Còn thù cũ hận mới thì đợi làm xong chuyện này sẽ giải quyết tiếp.
“Tôi đồng ý với anh chưa?” Lâm Dật nhau mày, nói.
Cậu quả thật chưa đồng ý với Thi Ngân Đồng về việc thanh toán hết quán bar, chỉ có điều nhân cơ hội này muốn xác định xem Mộ Dung Hiểu Nhung có ở trong không?“Thằng nhóc này trêu tao sao? Mày không trả tiền còn bắt tao bật đèn lên.
Hơn nữa, ông mày đã nói hôm nay sẽ bao cả quán.
Bây giờ mày không trả, lẽ nào muốn tao phải trả sao?” Thi Ngân Đồng hù dọa Lâm Dật rồi cười lạnh, nói.
Lâm Dật nhìn đám người trước mặt, biết chuyện hôm nay không thể dừng lại ở đó.
Cậu đột nhiên nhớ ra, với phong cách bá đạo kiêu căng của Tô Chí Quan thì chắc giám đốc quán bar này phải biết hắn mới đúng.
Tìm được Tô Chí Quan thì vấn đề trước mặt có thể giải quyết được.
Cậu cúi đầu nhìn điện thoại mới phát hiện Tô Chí Quan lúc này đột nhiên bốc hơi, gọi video mấy lần mà không có ai nghe.
“Ồ, mày gọi điện gọi người đến đấy à?” Trong lúc tin nhắn gọi video khó khăn lắm mới chuyển đi được thì điện thoại trong tay Lâm Dật bị Thi Ngân Đồng cướp mất.
“Anh họ có chuyện gì thế, có một lúc mà gọi video cho tôi nhiều thế, có phải tìm được chị dâu cho tôi rồi không, vội bảo tôi đến gặp à…” Video vừa gọi được thì trên màn hình điện thoại xuất hiện Tô Chí Quan mặt đỏ bừng, cảnh tượng mơ hồ như đang vùi đầu vào ngực phụ nữ.
“Mẹ kiếp, điện thoại rác rưởi gì vậy! Chất lượng thế này mà còn gọi video.
Quách Tường! Tên này không phải là nghèo rớt đó chứ, dùng điện thoại này thì có trả được tiền tối nay không?” Thi Ngân Đồng nhìn điện thoại rồi không kìm nổi quay đầu nhìn Lâm Dật một cái.
Điện thoại này là Lâm Dật mua dùng tạm thời từ sau khi từ núi Lạc Hà về.
Điện thoại trong nước với giá hơn nghìn tệ, cậu cảm thấy dùng cũng được, ít nhất là tín hiệu tốt, lượng pin ok thế nên cậu không thay cái khác.
“Ha ha! Yên tâm đi anh, thằng này có tiền đấy nhưng thích giả bộ nghèo khổ”.
Quách Tường cười nói.
Đồng thời, Quách Tường cảm thấy hứng thú với việc lúc này Lâm Dật sẽ tìm ai nhờ giúp đỡ.
Chỉ cần xác định được người đứng phía sau Lâm Dật là ai thì những nghi hoặc quấn lấy hắn lâu nay cũng dễ dàng được gỡ bỏ.
“Mẹ kiếp! Mày là ai, cầm điện thoại của anh họ tao, đưa cho ông ấy đi, tao muốn nói chuyện với ông ấy”.
Tô Chí Quan nhìn thấy trong video là mặt người trung niên lạ lẫm, lập tức không kìm nổi mà mắng.
“Ha ha! Mày là bạn của Lâm công tử à.
Sao, mày định chuyển khoản cho chúng tao hay đích thân mang tiền mặt đến quán bar của tao, sau đó đón bạn mày về?”Lúc này Tô Chí Quan đang ở trên xe, ánh sáng mờ ảo không rõ lại uống nhiều, hắn cầm điện thoại lắc lắc, căn bản không nhìn rõ là bộ dạng gì.
“Mày nói cái gì?” Tô Chí Quan nhìn Thi Ngân Đồng trong video, bĩu môi nói: “Anh họ tao tiêu tiền mà còn cần tao đến trả sao, mày có phải thằng ngu không, biết ông ấy là ai không, còn bắt tao phải mang tiền đến…”“Trò gì vậy?” Tô Chí Quan đang nói, đột nhiên kích động rồi đẩy người con gái bên cạnh ra, hỏi: “Mày nói gì? Bảo tao mang tiền đến đón người?”“Đúng vậy! Anh họ mày nói là bao cả quán bar của tao nhưng tiền chưa trả mà muốn chạy, cũng may bị tao bắt lại.
Hiện giờ nó đang ở cạnh tao, mày mang bảy trăm nghìn tệ đến bao cả quán bar, lúc đó mày có thể dẫn người đi, thế nào?” Thi Ngân Đồng đắc ý, cười nói.
“Quán bar của mày là quán nào? Anh họ tao ở đâu, mày đưa điện thoại cho ông ấy, tao có lời muốn nói với ông ấy”.
Tô Chí Quan hiện giờ đang trong men rượu, nhìn ống kính rồi nhanh chóng nói.
“Ha ha! Quán bar là Livehousse, điện thoại thì chưa đưa lại cho hắn được, nhưng có thể cho mày gặp hắn”.
Nói xong, Thi Ngân Đồng giơ camera về phía Lâm Dật, Tô Chí Quan cũng nhìn thấy anh họ mình đang bị vây bởi đám người có thân hình vạm vỡ.
Chỉ có điều, chớp mắt Thi Ngân Đồng lại quay camera về phía mình, ha ha cười nói: “Nhìn thấy chưa, hiện giờ hắn trong tay tao, trước 12h mày chuyển bảy trăm nghìn tệ đến thanh toán quán bar, sau đó dẫn người đi.
Nếu như không chuyển thì mày vẫn được dẫn người về nhưng trên người hắn mất đi ‘linh kiện’ gì thì tao không dám bảo đảm đâu”.
Quán bar Livehouse là quán nổi tiếng Nam Đô, không có thế lực đen tối chống lưng thì căn bản không mở được lớn thế.
Vì vậy lời mà Thi Ngân Đồng nói ban nãy không phải là uy hiếp, Tô Chí Quan tin là gã nói được là làm được.
“Được, mày đợi đấy, chẳng qua cũng chỉ là bảy trăm nghìn tệ mà.
Mẹ kiếp, mày đứng nguyên ở đấy, bố mày sẽ mang đến trong mười phút, đừng có nhúc nhích, nghe rõ chưa?” Tô Chí Quan gào thét, còn Thi Ngân Đồng cúp điện thoại rồi ném điện thoại lên tay Quách Tường.
“Làm tốt lắm, thằng nhãi trong video này giống phú nhị đại đấy, chắc tiền sẽ đưa đến ngay thôi.
Không nói nhiều, bảy trăm nghìn vào tài khoản, còn hai trăm nghìn tệ chia đều cho anh em, không vấn đề gì chứ?” Thi Ngân Đồng đắc ý cười, không hề coi Lâm Dật ra gì.
Có thể làm giám đốc trong quán bar thì bối cảnh cũng không trong sạch gì.
Đặc biệt là đối phó với đứa trẻ vừa mới bước chân vào xã hội như Lâm Dật, gã ắt có cách.
Lúc này, Thi Ngân Đồng kẹp điếu thuốc trong tay rồi chỉ về trước mặt Lâm Dật: “Sau này biết là gặp anh Tường thì phải chào hỏi thế nào rồi chứ.
Bảy trăm nghìn tệ hôm nay coi như để mày mua bài học, lần sau để tao nghe thấy Quách Tường nói về mày bên tai tao thì tốn tiền là nhẹ đấy, sẽ đánh gãy hai chân mày, bắt mày quỳ đất dập đầu nhận lỗi, hiểu không?”Lâm Dật vẫn chưa kịp nói lại thì một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Anh là cái thá gì?”-----------------------
.