Hai rưỡi chiều.
Lâm Dật rời khỏi tầng hai, cậu đi bộ lên tầng ba để đi thăm Cố Phiến Phiến.
Hôm nay là ngày đầu tiên Cố Phiến Phiến nhận chức phó y tá trưởng.
Với tư cách là người xét duyệt tăng chức cho cô, Lâm Dật cảm thấy cần phải đến thăm rồi tiện thể chúc mừng Cố Phiến Phiến.
Khi đến cửa phòng bệnh, cửa phòng bị đóng chặt, cửa sổ cũng bị một lớp vải bông màu xám chặn lại.
Xem ra chắc cậu đã đến đúng lúc Cố Phiến Phiến đang thay quần áo.
Lâm Dật đứng ngoài cửa, cậu lấy điện thoại di động ra, đúng lúc này cậu nhận được tin nhắn thoại ngắn từ Mộ Dung Hiểu Nhung.
"Cái cô chị họ kia đi tìm bố mẹ anh để đòi tiền viện phí đấy.
"
Kèm theo sau đó là chuỗi tiếng cười ác ý.
“Chuyện xảy ra khi nào?” Tim Lâm Dật nảy lên một cái.
"Năm phút trước, bây giờ anh gọi điện thoại thì có thể kịp đấy, nhưng mà tôi không thể để ý cô ta giúp anh được.
Tôi phải đi mua quần áo cho buổi tiệc rượu tối nay, tôi không giúp anh được rồi.
"
"Buổi tiệc rượu?"
Mộ Dung Hiểu Nhung vẫn còn thích tham gia những hoạt động như vậy sao?
Lâm Dật lắc đầu, cậu gõ chữ trả lời "OK", sau đó thì gọi điện cho máy bàn ở biệt thự số 2.
"Cái tên ngốc nghếch này!"
Mộ Dung Hiểu Nhung vừa đi ra khỏi bệnh viện, cô ấy nhìn thấy tin nhắn Wechat do Lâm Dật gửi tới thì lập tức nắm chặt hai tay thành nắm đấm.
Khi một cô gái, đặc biệt là cô gái xinh đẹp chủ động nói với cậu ta rằng cô ấy muốn đi mua sắm quần áo, thì là một người đàn ông, cậu ta không nên hỏi một cách tượng trưng rằng có cần cậu đi cùng, giúp cô lái xe xách đồ không hả?
"OK" nghĩa là sao?
Nghĩa là mặc kệ cô hả?
Thế mà cô còn đang nghĩ cách giúp cậu ta thoát khỏi gia đình cô hai đáng ghét đó.
Giờ nghĩ lại có vẻ là do cô tự mình đa tình, do cô suy nghĩ quá nhiều rồi!
Đôi mắt xinh đẹp của Mộ Dung Hiểu Nhung xuất hiện vẻ lạnh lẽo, cô ấy bước nhanh ra khỏi bệnh viện rồi lái xe thẳng đến nơi cần đến.
Cùng lúc đó.
Lâm Dật đợi Cố Phiến Phiến thay đồ xong.
Có thể là do tiền lương trước kia nên Lâm Dật có thể thấy được quần áo trên người cô ta không phải nhãn hiệu nổi tiếng.
Bộ âu phục của nữ không phù hợp với người, phía dưới mặc một chiếc quần lửng đen, chân đi đôi giày cao gót màu đen, cô ta còn đeo chiếc khăn choàng tóc che đi vết sẹo trên má trái.
"Lương y tá tư nhân cao cấp của các cô không thấp, đừng nói đến một bộ quần áo phù hợp với dáng người cũng không mua nổi chứ?"
Lâm Dật nhìn từ trên xuống dưới, cậu nhẹ nhàng lắc đầu nói.
"Ấy, cậu thấy bộ quần áo này của tôi không đẹp hả?"
Đây là lần đầu tiên Lâm Dật thể hiện thất vọng với cách mặc của cô, nên Cố Phiến Phiến bỗng nhiên cảm thấy hơi lo lắng.
"Thôi, cô đừng vội đi báo cáo, cô đi với tôi đến Tân Thiên Địa một chuyến đã, sau đó hãy đi tới chỗ viện trưởng Lục nhận chức.
"
Lâm Dật kéo cánh tay Cố Phiến Phiến xoay người bước ra ngoài.
"Chuẩn bị cho tôi một chiếc xe.
Bây giờ tôi sẽ đến tòa nhà Thương mại Tân Thiên Địa.
"
Trên đường đi, Lâm Dật gọi điện cho Lục Thiêm Mẫn.
"Vâng, giờ tôi sẽ cho tài xế tới cửa đợi cậu.
"
Lục Thiêm Mẫn vội vàng gọi cho tài xế rồi bảo anh ta lái chiếc Mercedes-Benz Maybach của mình tới đứng đợi ở cửa.
Hai người lên xe rồi đóng cửa.
Cố Phiến Phiến ngồi cạnh Lâm Dật, cô ta lo lắng giải thích: "Tôi đã quen mặc đồng phục trong bệnh viện.
Tôi chỉ có hai bộ quần áo bình thường để thỉnh thoảng mặc khi ra ngoài thôi, bộ quần áo nghiêm chỉnh này tôi đã mua khi mới đến bệnh viện báo danh cách đây hai năm.
.
.
"
“Tôi biết.
” Lâm Dật gật đầu.
"Vậy thì cậu định.
.
.
" Cố Phiến Phiến lo lắng hỏi.
Lâm Dật quay đầu lại, khi nhìn thấy ánh mắt rụt rè của Cố Phiến Phiến thì cậu nghiêm túc nói: “Sau khi từ Tân Thiên Địa trở về bệnh viện, cô sẽ không còn là y tá tư nhân Cố Phiến Phiến như trước đây nữa, mà cô sẽ quay lại viện điều dưỡng với tư cách phó y tá trưởng.
Lần đầu tiên phó y tá trưởng của viện điều dưỡng xuất hiện trước mặt cấp dưới, cô tuyết đối không được làm mất mặt tôi, hiểu không?”
Bây giờ Lâm Dật cần phải nhanh chóng giúp Cố Phiến Phiến tạo dựng sự tự tin, một chức phó y tá trưởng sợ rằng sẽ không đạt được hiệu quả mà trước kia cậu nhắm tới.
"Tôi, tôi biết rồi.
.
.
"
Nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của Lâm Dật, Cố Phiến Phiến ngơ ngác gật đầu, tim cô ta đập thình thịch.
Chiếc xe đậu ở lối ra của tòa nhà thương mại Tân Thiên Địa.
Lâm Dật đưa Cố Phiến Phiến đi thẳng tới cửa hàng quần áo nữ LV trên tầng bốn.
Lần trước cậu đã vung tiền như nước mua một đôi giày cao gót trị giá gần 10.
000 tệ, hơn nữa trông cậu còn trẻ, ăn mặc lại rất bình thường, nên khi vừa bước vào cửa các nữ nhân viên bán hàng đã nhận ra cậu.
"Chào anh, xin hỏi hôm nay anh cần gì, tôi có thể giới thiệu cho anh.
"
"Anh cần quần áo nữ hay giày nữ? Gần đây trong cửa hàng có rất nhiều kiểu dáng mới, có cần tôi mang ra để thử không ạ?"
".
.
.
"
Trước sự chào đón nhiệt tình từ nhân viên bán hàng, Lâm Dật nhìn Cố Phiến Phiến rồi nói: "Cô tự đi chọn đi, chọn xong thì gọi tôi.
"
"À, được.
"
Cố Phiến Phiến giống như người mất hồn, cô ta bắt đầu chọn quần áo dưới sự hỗ trợ nhiệt tình của một nhóm nhân viên bán hàng.
Lâm Dật ngồi ở trên sô pha buồn chán lấy điện thoại di động ra, cậu muốn xem có bài băng mới nào trên diễn đàn lớp hay không.
"Chuyện gì vậy hả? Không có nhân viên bán hàng nào là sao, đây có còn là cửa hàng LV không hả? Thái độ phục vụ gì vậy?"
Một giọng nói chanh chua xuyên thẳng vào lỗ tai, Lâm Dật vô thức quay đầu nhìn sang.
Trước cửa cửa hàng, một người phụ nữ trung niên mập mạp mặc váy ca rô ôm lấy một cậu nhóc trẻ tuổi đang dừng lại nhìn.
"Có thể cửa hàng có chuyện gì đó, chúng ta đi chỗ khác rồi lát quay lại đây mua cũng không muộn.
" Cậu nhóc nói.
"Hừ, dịch vụ của những cửa hàng xa xỉ này càng ngày càng kém.
Dù có chuyện lớn đến đâu cũng phải để người ở lại canh cửa chứ.
Thôi đi, vì cục cưng đã nói như thế, vậy chúng ta không so đo với họ nữa, đi chỗ khác xem rồi lát nói sau.
”
Người phụ nữ mập mạp vòng tay qua eo cậu thanh niên, rồi vặn vẹo mông đi về phía cửa hàng Gucci đối diện.
"Tình cảm mẹ con bây giờ cởi mở như thế hả?"
Lâm Dật cạn lời lắc đầu, tuổi của chàng trai kia dường như cũng tầm cậu, dù quan hệ giữa mẹ con có thân mật đến đâu, thì ở tuổi này vẫn nên giữ khoảng cách nhất định.
Sau khi lướt WeChat một lúc, Lâm Dật ngẩng đầu lên, vẻ mặt cậu rối rắm nhìn sang quầy bên cạnh rồi đứng dậy đi tới.
"Sao vậy, không thích món nào à?"
Cố phiến Phiến nhíu mày, cô ấy đứng do dự trước quầy quần áo.
Nhìn thấy Lâm Dật đi tới, nhân viên bán hàng bên cạnh lập tức cười nói: "Cô ấy đã ưng hai bộ trang phục công sở, nhưng vẫn chưa quyết định được sẽ mua cái nào.
"
Cố Phiến Phiến cũng cau mày gật đầu, "Một bộ màu trắng, một bộ hồng phấn, mặc dù bộ màu hồng phấn mặc vào rất đẹp, nhưng có vẻ không phù hợp với những nơi như bệnh viện lắm đúng không?"
Nhìn thấy vẻ mặt rối rắm của Cố Phiến Phiến, Lâm Dật nở nụ cười: "Gói hết tất cả lại đi.
"
“Không, không phải!” Cố Phiến Phiến sửng sốt một lát, sau đó cô ta vội vàng xua tay giải thích, “Ý của tôi không phải như vậy, tôi chỉ cảm thấy…”
"Không phải cô định chỉ mặc một bộ quần áo đi làm chứ, với tư cách là phó y tá trưởng, cô cũng sẽ phải xuất hiện ở một số sự kiện, thế nên cũng phải có vài bộ đồ để thay.
Lâm Dật vừa nói vừa ra hiệu cho nhân viên bán hàng lấy hết tất cả quần áo trên giá treo, sau đó cậu xoay người đứng trước kệ giày đối diện.
“Mấy đôi cao gót này cũng rất đẹp, cô thích đôi nào?” Lâm Dật cười hỏi.
Cố Phiến Phiến nhìn Lâm Dật, trong lòng cô ta có chút rung động, cô ta cũng không nhìn kĩ mà chọn bừa một đôi giày cao gót màu hồng gần đó: "Cái này, tôi thích cái này!"
“Cái này hả?” Lâm Dật gật đầu rồi nói với nhân viên bán hàng, “Lấy tất cả giày ở quầy này, kể cả đôi cô ấy thích.
”
"Được, xin anh chờ một lát.
"
Cố Phiến Phiến sững sờ không nói lên lời, mười mấy chiếc túi LV đã được nhân viên bán hàng đóng gói và đặt ngay ngắn trước quầy.
"Của anh tổng cộng hết 230.
000 tệ, xin hỏi anh trả bằng tiền mặt hay quẹt thẻ?"
"Quẹt thẻ, không có mật khẩu đâu.
"
Lâm Dật đưa thẻ cho nhân viên bán hàng, sau đó cậu ra vẻ giận dỗi nhìn Cố Phiến Phiến nói: "Dù sao cô cũng sắp trở thành phó y tá trưởng rồi, với mức lương mỗi tháng 2 triệu tệ thì mua vài bộ quần áo rồi giày dép cũng đâu đến nỗi phải dè dặt như thế.
”
"Tôi…"
Cố Phiến Phiến bất lực đứng dậy, cô ta biết tại sao Lâm Dật lại làm như thế, nhưng nhoáng cái đã tiêu hết 230.
000 tệ để mua quần áo giày dép, một người luôn sống tằn tiện như cô khó có thể bình tĩnh lại trong chốc lát được.
“Dây chuyền, hoa tai, nhẫn, đồng hồ,… có cần gì không?” Lâm Dật hỏi.
“Không, không cần đâu, tôi có mấy thứ đó rồi, không cần mua nữa đâu.
” Cố Phiến Phiến nhanh chóng từ chối, cô ta sợ Lâm Dật nổi hứng lên lại mua cho cô một cặp đồng hồ kim cương, nếu như thế, cho dù cô có lấy thân báo đáp cũng không trả nổi.
"Được rồi, nếu cô thích gì thì sau này có thể tự đi mua, tôi không giỏi chọn đồ cho phụ nữ lắm.
" Lâm Dật nói thật.
Lúc này cậu đột nhiên nghe thấy giọng nói quen thuộc truyền tới từ ngoài cửa, đồng thời còn có cả tiếng bước chân nhanh chóng bước tới.
"Phiến Phiến, sao cô lại ở đây?"
Lâm Dật nhìn về hướng âm thanh phát ra, cậu thấy hai mẹ con kia không biết đã quay lại từ lúc nào.
Chàng trai được người phụ nữ ôm eo, tròn xoe mắt nhìn Cố Phiến Phiến, ánh mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc.
“Chương, Chương Triết?” Cố Phiến Phiến khẽ mở miệng, trong mắt cô ta cũng tràn đầy vẻ ngạc nhiên.
-----------------------
.