Nghe từ giọng điệu của Lâm Huệ thì Lâm Dật biết sẽ xảy ra chuyện.
Ở đây là viện điều dưỡng, những người có thể khám bệnh ở đây đều là người giàu có, phần lớn đều là bạn bè thân thích với Hà gia.
Nhưng đây không phải là nhà của mình nên mọi người cũng sẽ không nhường nhịn mình.
Hơn nữa người có tiền thì tính khí không được dễ chịu lắm.
Người bệnh đó vừa hô lên một tiếng thì lập tức có tốp bảo vệ xông từ cuối hành lang đến, khí thế hừng hực rồi vây Lâm Huệ lại.
Họ quen người bệnh này nhưng chưa từng gặp người như Lâm Huệ.
“Đuổi con mụ đanh đá này ra, còn hỏi rõ cho tôi là kẻ nào đã tự ý sắp xếp cho người ngoài vào bệnh viện Hà gia của chúng tôi, đuổi cả kẻ đó ra, ông đây sẽ không tha cho kẻ nào cả”.
Người bệnh này tức đến mức chỉ về phía Lâm Huệ, bao nhiêu năm nay đây là lần đầu hắn bị nắm cổ áo và chỉ vào mặt mắng thế.
Bảo vệ dẫn đầu đứng ở giữa hai người, lạnh lùng nói với Lâm Huệ: “Đi đến phòng bảo vệ với chúng tôi, có chuyện cần phải hỏi rõ”.
“Anh có thái độ gì vậy, có ai đối xử với bệnh nhân như vậy không.
Hệ thống giáo dục của chúng tôi vẫn đang nâng cao chất lượng đấy, một bảo vệ như anh có tư cách gì mà hoa chân múa tay với tôi.
Viện điều dưỡng này oai hùng gớm nhỉ?” Lâm Huệ trợn mắt, căn bản không coi đám bảo vệ này ra gì.
“Thật xin lỗi, hiện giờ tôi nghi ngờ tư cách vào được viện của cô, bất luận cô làm ở đâu thì vẫn phải đi cùng chúng tôi đến phòng bảo vệ giải thích rõ ràng”.
Viện này vẫn cho người nhà nhân viên vào đây hưởng phúc lợi nhưng với tiền đề là không va chạm gì đến bệnh nhân ở đây.
“Tôi xem các người ai dám động vào tôi, cái bệnh viện rách nát này làm sao thế, ai cho các người cái quyền đấy.
Tôi là nhà giáo đấy, đám bảo vệ các người dựa vào gì mà động vào tôi”.
Thấy hai bên sắp gây lộn, Lâm Dật nhau mày định đứng ra ngăn lại.
Nhưng lúc này, phía sau có một y tá chạy đến, thở hổn hển hỏi: “Lâm thiếu gia! Sao cậu lại ở đây, tôi đang định đi tìm cậu, người họ hàng của cậu và…” “Ừm, tôi nhìn thấy rồi, gọi người đó lại đây”.
Lâm Dật nói.
“Là người họ hàng của cậu hay là…” “Là người đàn ông ý, bảo hắn lại gặp tôi”.
Lâm Dật thản nhiên nói.
Cô y tá gật đầu rồi vội chạy lại: “Xin mọi người đừng tức giận, thưa thiếu gia ở phía hành lang có người tìm cậu”.
Y tá đứng giữa bảo vệ và Lâm Huệ rồi nói với người bệnh nhân đó.
“Kẻ nào lại tìm tôi vào lúc này vậy, không thấy ông đây đang xử lý việc sao.
Bảo hắn đợi đi, hôm nay nhất định tôi phải điều tra ra kẻ không có mắt nào đã cho con mụ đanh đá này vào đây.
Ông đây lớn thế này mà chưa bị ức hiếp bao giờ…” Bệnh nhân này chưa nói xong thì y tá vội đến bên hắn nói nhỏ vài câu vào tai.
“Cô nói thật sao?” Tô Chí Quan trong ánh mắt có chút không tin, con mụ đanh đá này sao có thể là bệnh nhân được Hà gia sắp xếp vào được? Sao nhìn kiểu gì cũng không có khí chất quý tộc gì vậy.
“Cậu cứ sang đó trước, Lâm thiếu gia đang đợi cậu”.
Cô y tá vội nói.
“Được! Các người trông chừng ở đây, nếu để con mụ này chạy thoát thì các người cút hết đi”.
Tô Chí Quan trừng mắt nhìn Lâm Huệ rồi xoay người, tức giận đi về phía Lâm Dật.
“Anh chính là Lâm Dật”.
Tô Chí Quan sắc mặt cao ngạo, nói.
“Đúng vậy”.
Lâm Dật gật đầu, nói: “Người kia là cô hai của tôi”.
Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng nếu như Lâm Huệ thật sự bị đánh ở đây thì cậu cũng khó ăn nói với bố mẹ mình.
“Ồ, hóa ra là cô hai của anh à, nếu đã là người nhà thì anh xin lỗi tôi một câu là xong”.
Tô Chí Quan nói với sắc mặt đắc ý.
“Cậu biết tôi là ai chứ?” Lâm Dật nhau mày hỏi.
“Vậy thì anh cũng biết tôi là ai chứ?” Tô Chí Quan hỏi lại.
Lâm Dật nhìn người thanh niên đẹp trai trước mặt, thản nhiên hỏi: “Cậu là ai?” “Tôi là Tô Chí Quan, Tô Duyệt Như là cô của tôi, những điều khác không cần nói thêm chứ?” Tô Chí Quan cười nói.
“Ồ”.
Lâm Dật gật đầu.
“Ồ?” Tô Chí Quan nhìn Lâm Dật rồi hỏi: “Không muốn nói gì nữa sao?” Lúc này trong lòng hắn thầm nghĩ, thằng nhóc này thoạt nhìn thành thật nhưng thực tế thì nhìn mình với vẻ không coi ra gì.
“Cậu bị câm hả? Tùy tiện sắp xếp họ hàng ở nông thôn vào viện này rồi va chạm với người của Hà gia.
Nếu như để cô của tôi biết được thì anh nghĩ xem, bà ấy có tước mất tư cách ở viện điều dưỡng của anh, sau đó cho anh đến những bệnh viện đông người toàn là rác và vi trùng không.
Cảm giác đó nghĩ thôi đã thấy kích thích”.
Nhìn Tô Chí Quan với vẻ mặt điên cuồng, Lâm Dật không hiểu hỏi: “Rõ ràng cậu biết tôi là ai mà vẫn kiên quyết nói năng với tôi như vậy, lẽ nào không sợ chết sao?” Mặc dù Lâm Dật không tiếp xúc nhiều với người Hà gia nhưng những hành động mình làm trong thời gian này ở viện điều dưỡng thì cái tên Lâm Dật chắc hẳn cũng lọt tai rất nhiều người của Hà gia hoặc người có mối quan hệ với Hà gia chứ.
Tô Chí Quan mặc dù không phải họ nội của Hà gia nhưng dù gì cũng là em họ của mình, không đến nỗi vừa gặp mặt đã không phân trắng đen rồi muốn mình xui xẻo vậy.
“Bất luận anh là ai, hôm nay chỉ cần không chủ động xin lỗi tôi thì người họ hàng kia của anh nhất định sẽ bị đuổi đi trong hôm nay”.
Tô Chí Quan có lúc nào bị yếu thế đâu nên nói rất nghiêm trọng.
“Đồ điên”.
Lâm Dật nhìn hắn một cái, trực tiếp lấy điện thoại gọi cho viện trưởng Lục Thiêm Mẫn.
“Trong một phút, ông hãy xuống ngay đây” Nói xong, cậu cúp điện thoại.
Mặc dù Lục Thiêm Mẫn làm việc khá nhanh nhưng khi giải quyết một số việc thì không bằng Vương Trung Sinh được.
Rất nhanh, Lục Thiêm Mẫn toát hết mồ hôi chạy xuống tầng rồi xuất hiện trước mặt Lâm Dật, nói: “Lâm thiếu gia, Tô thiếu gia, các cậu…” Lục Thiêm Mẫn lau mồ hôi, cẩn thận hỏi.
“Chào viện trưởng Lục”.
Nằm ngoài tưởng tượng của Lâm Dật, sau khi Lục Thiêm Mẫn xuất hiện thì Tô Chí Quan lập tức đổi mặt.
“Tôi đang nói chuyện với anh họ tôi, không có gì đâu, ông cứ bận việc của mình, không cần để ý chúng tôi đâu”.
Tô Chí Quan cười hì hì, nói, rồi ra sức liếc mắt ra hiệu với Lâm Dật.
Lâm Dật nhìn hắn nhau mày rồi gật đầu, nói: “Ừm, nếu đã không có gì thì cho bảo vệ đi đi”.
Lục Thiêm Mẫn do dự nhìn hai người, do dự lùi về sau nhưng vẫn bị Tô Chí Quan trừng mắt lui ra ngoài.
“Viện trưởng này căn bản không được rồi, nhát gan sợ chuyện, có chút chuyện là nấp đi không dám xuất hiện.
Nếu loại người này làm viện trưởng, mỗi năm phát cho mấy triệu tệ tiền lương chi bằng nuôi con chó ở văn phòng còn hơn”.
Tô Chí Quan khinh thường nói.
“Ban nãy cậu diễn vở kịch đó chính là muốn chứng minh Lục Thiêm Mẫn làm việc không được?” Lâm Dật khinh thường nhìn hắn, hỏi.
“Cũng không hoàn toàn là vậy, cái chính là cô hai của anh nóng tính quá, tôi bất cẩn va vào chút rồi vội xin lỗi rồi nhưng bà ta đanh đá quá.
Nếu không phải y tá đến nói cho tôi, bà ta là người mà anh sắp xếp vào thì tôi căn bản không cần đợi bảo vệ đến mà có thể trực tiếp cho bà ta cái bạt tai rồi, có ai chưa từng đánh phụ nữ đâu”.
Tô Chí Quan vẻ mặt khinh thường, nói.
“Vậy là cậu cố ý gây sự với cô ta để đợi tôi xuất hiện?” Lâm Dật tức giận nói, thật ra cậu đã nghe ra ý đồ này.
“Đúng vậy…” Tô Chí Quan kì dị nhìn Lâm Dật, nói: “Anh chính là đại thiếu gia mất tích rồi tìm lại được của Hà gia, hiện giờ Hà gia và Tô gia nhốn nháo hết cả, chưa có nhiều người được gặp anh thì tất nhiên tôi sẽ không bỏ qua cơ hội này rồi”.
Nói xong, Tô Chí Quan nói thêm: “Đúng lúc muốn thử xem, đại thiếu gia mất tích nhiều năm tìm lại được giờ thành siêu đại gia có giống với mấy kẻ giàu trong xã hội, cũng kiêu ngạo hống hách, không coi người của Tô gia chúng tôi ra gì không?” “Xem ra hiện giờ tôi đã qua được kiểm tra này rồi?” Lâm Dật nói.
“Cũng được, miễn cưỡng qua được lần kiểm tra này, ít nhất cũng có phong thái điềm tĩnh và trầm ổn của Hà gia.
Nếu đổi lại là người khác, chắc chắn vì thể diện mà làm tới cùng với tôi.
Biểu hiện không tồi đâu, giờ tôi sẽ gửi cho gia tộc về tình hình của anh, coi như là qua được cửa ải đầu tiên”.
Tô Chí Quan nói xong, lấy điện thoại ra chụp ảnh Lâm Dật lại rồi gửi ảnh vào nhóm gia đình của mình.
Đồng thời lúc này, ánh mắt của hai người nhìn về phía Lục Thiêm Mẫn đang đuổi bảo vệ đi.
Trong lúc đang khuyên Lâm Huệ, Lâm Huệ liền quát lớn, một tay hất tay Lục Thiêm Mẫn, lạnh lùng nói: “Bảo bệnh nhân ban nãy và đội trưởng bảo vệ xin lỗi tôi ngay, nếu không tôi sẽ báo cáo với cục y tế bảo họ đóng cửa ngay chỗ này”.
-----------------------
.