Siêu Đại Gia Trong Trường Học

Chương 15






Lâm Dật mang theo suy nghĩ đó đi về hướng chiếc xe màu trắng ở chỗ ngoặt mà mọi người đang xúm lại.



“Cái xe này đẹp này”.

Lâm Dật khẳng định về chiếc xe.



“What! Cậu điên à, cái này là Mercedes-Benz G đấy, cậu lại muốn mua nó á?” Câu nói này của Tống Phán Tử liền thu hút ánh nhìn của mấy người xung quanh đó.



“Chưa nói đến giá cả, chỉ riêng khoản bảo dưỡng và tiêu hao xăng đã khiến cậu không đỡ nổi rồi.

Nếu cậu muốn mua nó thì ít nhất cũng phải tầm hai trăm vạn”.



Loại xe này, ngoài việc dùng để thể hiện đẳng cấp ra thì thật sự không có điểm thực dụng nào cả.

Người bình thường như Lâm Dật thì sao có thể đỡ nổi chứ.



“Loại xe này, cứ coi như những nhà giàu mới nổi mua được nó thì không cũng nuôi được nó”.

Tống Phán Tử thật sự không khuyến khích Lâm Dật lấy con xe này.



Nhưng Lâm Dật lại không thấy sốt sắng chút nào.


Cậu nhìn con xe hai cái rồi quay đầu nói với Tống Phán Tử: “Con xe này cậu có lái được không?”

“Chắc chắn là được rồi! Con này mà lái thì phê lắm”.

Thật ra Tống Phán Tử rất thích dòng xe hạng sang như này nhưng lại không dám nghĩ đến.



“Vậy thì lấy xe này đi”.

Lâm Dật nói thẳng một câu.



Chỉ có điều kỳ lạ là, Lâm Dật đã mở miệng muốn mua xe rồi nhưng nhân viên bán hàng vẫn không lại chỗ cậu.

Có lẽ cảm thấy các cậu còn là sinh viên nên không có tiền mua.



“Lâm Dật, cậu điên rồi sao? Thực tế một chút đi, dự tính chi tiêu của cậu có cho phép cậu làm chuyện ngốc nghếch này không?”

Lâm Dật lắc đầu.



“Có nhân viên bán hàng ở đây không? Có thể giới thiệu qua cho tôi về tính năng của chiếc xe này được không?”

Chưa đợi Lâm Dật mở miệng thì bên cạnh cậu đột nhiên xuất hiện một người con gái, cô nói ra những lời mà Lâm Dật chưa kịp nói.



Cô gái đẹp này tầm hơn hai mươi tuổi, mái tóc buông dài, trên mặt trang điểm nhẹ, thoạt nhìn vô cùng xinh đẹp.



Cô hỏi xong còn tưởng đám người Lâm Dật là người bán xe nên nói: “Phiền các anh giới thiệu qua tính năng của xe này cho tôi được không?”

“Xin lỗi, chúng tôi không phải là nhân viên bán hàng”.

Đám người Trương Dương thật sự lo là Lâm Dật sẽ mất mặt nên khẽ kéo áo của Lâm Dật rồi bảo cậu đừng tiếp tục ở đây nữa.



“Cô à, chiếc xe này là tôi để ý đến trước”.

Lâm Dật không rời khỏi đó mà nói với cô gái đó kèm theo sắc mặt nghiêm túc.



“Sao cơ?” Cô gái lộ ra biểu cảm khó hiểu.



“Chiếc xe này là tôi để ý đến trước”.

Lâm Dật nói lại một lần nữa.



“Này anh bạn nhỏ! Cậu có biết đây là xe gì không? Nó đáng giá bao nhiêu cậu có biết không? Cứ coi như bố mẹ cậu là nhà giàu mới nổi thì cậu cũng không mua nổi đâu”.

Cô gái đó nói với sắc mặt châm biếm.



Lâm Dật cảm thấy bất lực, vì tại sao ai cũng cảm thấy cậu nghèo vậy? Trong thẻ ngân hàng của cậu có một trăm triệu tệ nên thừa sức mua chiếc xe này mà.




“Thật ngại quá! Chiếc xe này là tôi đã để ý đến trước rồi nên phiền cô đi xem con xe khác đi”.

Lâm Dật không hề nhường bước mà tiếp tục nói.



“Cậu…” Trong mắt cô gái đó tràn đầy sự phẫn nộ, cô ta rất muốn mắng người.



Sao con người này lại không biết điều như vậy, thật sự nghĩ là cậu ta có thể mua được nó sao?

Một tiếng bước chân truyền đến, một nữ nhân viên bán hàng mặc đồng phục vội vã bước lại, nói: “Thưa cô, thật sự xin lỗi, ban nãy tôi mải nói chuyện kinh doanh bên kia nên làm lỡ chút thời gian của cô.

Xin hỏi cô muốn xem xe phải không ạ?”

Người con gái đẹp kia gật đầu rồi khinh bỉ liếc Lâm Dật một cái, nói: “Nhanh lên chút, giới thiệu cho tôi về chiếc xe này, tôi đang vội”.



Nữ nhân viên chỉ biết cười trừ.



“Tôi nói này, đại lý của các người có thể đừng để đám người tạp nham kia vào đây được không? Làm ảnh hưởng đến hứng thú mua xe của tôi đấy, có biết không?”

Nữ nhân viên trong thoáng chốc như hiểu được ý của cô gái kia nên xoay người nói với đám người Lâm Dật: “Này mấy cậu, muốn đến xem náo nhiệt thì phiền các cậu đến chỗ khác.

Chỗ chúng tôi không có mô hình xe nên không có gì đáng xem đâu.

Nếu các cậu không muốn đi thì các cậu đến phía quầy kia, ở đó có chỗ nghỉ ngơi lại còn có nước uống, không thu tiền đâu”.

Cô thấy đám Lâm Dật ăn mặc giản dị, lại giống sinh viên nên cảm thấy họ không thể đến mua xe được.



“Lâm Dật! Hay chúng mình đi xem cái khác đi”.

Tống Phán Tử kéo Lâm Dật, nói.



“Chiếc xe này tôi cần ngay bây giờ, nếu cần thiết có thể quẹt thẻ trực tiếp”.

Lâm Dật nói với vẻ mặt nghiêm túc, sau đó trực tiếp đi về phía khu nghỉ ngơi.



Nữ nhân viên đó lắc đầu, còn tưởng rằng Lâm Dật chỉ nói làm màu thôi nên cô không để ý đến đám người Lâm Dật mà giới thiệu tính năng của xe cho người con gái kia.



Đám người Lâm Dật đi vào khu nghỉ ngơi.



“Lâm Dật! Cậu cũng cố chấp quá đấy, chiếc xe này người ta đã muốn lấy rồi, cậu đừng giữ khư khư ý muốn thế nữa”.

Trương Dương khuyên bảo Lâm Dật.



“Nhưng rõ ràng là tớ để ý đến xe đó trước mà”.

Những lời của Lâm Dật khiến mấy người cảm thấy lo lắng.

Bọn họ cảm thấy Lâm Dật như đang đánh cược vậy.




Mấy người vẫn đang đờ người ra thì đột nhiên có một nữ nhân viên bước lại.

Cô gái này trông dáng vẻ khá ngọt ngào, hơn nữa thoạt nhìn khó nói lên được sự gần gũi.



“Thưa các anh, các anh muốn mua xe sao ạ?” Nữ nhân viên xinh đẹp liếc nhìn Lâm Dật một cái, hỏi.



“Vâng! Tôi muốn mua chiếc xe kia”.

Lâm Dật chỉ về chiếc xe mà mình đã để ý đến.



Nữ nhân viên có chút không dám chắc chắn, cô nghi ngờ hỏi một câu: “Thưa anh, anh nói là chiếc xe kia ạ?”

“Đúng vậy! Tôi không xem xe nữa, cô quẹt thẻ giúp tôi”.

Lâm Dật không muốn nói lời thừa thãi nữa mà trực tiếp lấy thẻ ngân hàng ra.



Nữ nhân viên nhận lấy thì liếc nhìn chiếc thẻ ngân hàng kỳ lạ trong tay mình.

Mặc dù không tin nhưng cô vẫn thử lấy máy pos của mình ra.



Cô gái ban đầu chỉ muốn thử thôi nhưng ai ngờ giao dịch mấy trăm vạn lại nhanh chóng được hoàn thành như vậy.

Cô cảm thấy mình như đang nằm mơ.



Cô là nhân viên mới đến, nghiệp vụ vẫn chưa thành thục lắm.

Cô còn chưa giới thiệu nhiều hạng mục cho Lâm Dật nhưng không ngờ Lâm Dật không hỏi gì mà trực tiếp nhập mật khẩu.

Cô còn không hiểu cách kê hóa đơn nữa.

Thoắt cái mà đã hoàn thành được đợt bán hàng lớn nhất trong cửa hàng khiến cô ngây người ra.



Giám đốc kinh doanh ở bên cạnh đột nhiên nhận được tin nhắn giao dịch nên cũng thấy giật mình.

Anh ta đang gọi điện thoại liền nói vài câu rồi cúp máy, sau đó chạy ra, cung kính nói với Lâm Dật: “Thưa anh! Xin hỏi anh vừa mua xe sao ạ?”




.