Siêu Cường Dị Năng Tại Võ Hiệp Thế Giới

Chương 99: Quả báo rồi cũng sẽ đến




“ Mộ Dung Thiên, nộp mạng.”

Tiêu Phong vừa nhìn thấy Mộ dung Thiên đã hùng hổ ra chưởng đánh về phía hắn. Một chiêu Phi Long Tại Thiên đánh ra uy lực kinh người. Theo quanh Tiêu Phong một luồng gió thổi theo mang theo cả kình lực và tiếng long ngâm vang vọng bên tay.

Mộ Dung Thiên đang mãi chiến đấu với Ngô Minh thì phát hiện mình bị đánh lén. Hắn không chút nao núng. Một tay dồn lực đẩy ngược Ngô Minh ra sau một đoạn, sau đó hắn dồn hết sức vào chân lùi nhanh về phía sau. Ngô Minh sao có thể bỏ qua cơ hội này, một tay vận lực Lục Mạch Thần Kiếm một lần bắn ra hơn mười kiếm.

Hết cách tránh né Mộ Dung Thiên chỉ còn cách dùng nội lực hộ thể cùng lúc chống đỡ chưởng lực của Tiêu Phong và kiếm khí của Ngô Minh.

Cả người hắn xuất hiện một lớp chắn năng lượng vô hình, toàn bộ chiêu thức đánh vào đó đều bị cản lại. Bất quá kình lực không có bị triệt tiêu, liên tục đẩy người hắn đi xa tới mấy mét mới dừng lại được.

Ba người Ngô Minh đứng trước Mộ Dung Thiên lúc này đã thu công điều tức chuẩn bị khai chiến. Ngô Minh mỉm cười nói ra.

“ Cuối cùng cũng tới rồi, ngươi cuối cùng cũng nhận quả báo của mình.”

“ Là ý gì?”

“ Ngươi cả đời đi hút công lực người khác cuối cùng quả báo cũng tới.”

Ngô Minh quay đầu sang Tiêu Phong và Mộ Dung Phục nghiêm túc nói ra.

“ Chỉ cần đánh bại được tên này nữa thì xem như thiên hạ thái bình. Vừa rồi hắn biểu hiện các ngươi cũng thấy đi.”

“ Hắn đang dần yếu đi.”

“ Đúng hắn vừa rồi chỉ đỡ hai chiêu của chúng ta đã chật vật như vậy, rõ ràng là đang yếu đi.”

Tiêu Phong nhận định tình hình nói ra. Ở Thiếu Thất Sơn Thiếu Lâm Tự Tiêu Phong đã từng giao thủ một trận qua với Mộ Dung Thiên nhưng cảm giác không giống hiện tại. Rõ ràng lúc trước tên này tỏ ra cực mạnh, nội lực cùng chiêu thức đỉnh phong của võ học không có cách tấn công. Nhưng vừa rồi mọi việc lại diễn ra có phần quá suông sẽ.

“ Như kế hoạch đã định mà làm.”

Ngô Minh ra hiệu lệnh cả ba người chia ra ba phía tấn công. Mộ Dung Thiên vừa trúng đòn hắn đã tức giận rồi,nhìn ba người đang tiến tới hét lớn.

Một tiếng nổ lớn phát ra ngay sau lưng Mộ Dung Thiên, đây là do hắn kích phát toàn bộ nội lực trăm năm của mình. Một đợt kình phong thổi thẳng về hướng Ngô Minh khiến hắn bị dừng bước chân. Chỉ còn có hai người Tiêu Phong và Mộ Dung Phục xông tới.

Tiêu Phong dùng chính là Long Chảo Thủ cánh tay như vuốt rồng bám lấy cánh tay của Mộ Dung Thiên. Mộ Dung Phục trong tay thanh kiếm dùng Chấn Long Thức đánh tới, một bộ kiếm đánh theo ba hướng xoay tròn theo từng đường kiếm.

Mộ Dung Thiên đưa tay ra bắt lấy kiếm của Mộ Dung Phục, lập tức thanh kiếm quấn quanh cánh tay trái của hắn. Theo lẽ thường đánh tay này đã bị lưỡi kiếm kia cắt làm nhiều khúc nhưn đây lại là ngoại lệ. Lớp da đồng giáp sắt của Mộ Dung Thiên vẫn còn đó không chút tổn thương nào.

Ngay lúc này hắn lập tức dùng Bắc Minh Thần Công tạo ra lực hút kéo cả hai người dính chặt vào hắn. Ngô Minh lúc này vừa đánh tới hét lớn.

“ Là Bắc Minh Thần Công, hắn đang muốn hút nội lực của hai ngươi.”

“ Làm gì dễ dàng như vậy.”

Mộ Dung Phục ngay tức khắc đáp trả, trong người Dịch Cân Kinh vận chuyển đảo ngược kinh mạch khiến Bắc Minh Thần Công của Mộ Dung Thiên trong phút chốc bị phá giải. Tiêu Phong thì bằng sức khỏe trời phú của mình không những không sợ hãi mà còn dùng thêm một tay nắm chặt lấy tay phải của Mộ Dung Thiên.

Theo Đả Cẩu Bổng Pháp, Tiêu Phong dùng cả người Mộ Dung Thiên như gậy đánh ra Bát Cẩu Triều Thiên. Chỉ ra được một đòn vật cả người đối phương xuống Tiêu Phong đã cảm giác được mình đang bị bóp chặt ở tay. Đau đớn nổi lên khiến Tiêu Phong không thể tiếp tục ra chiêu phải quăng Mộ Dung Thiên đi ra xa.

Mộ Dung Thiên như một khúc gỗ bị ném đi không thương tiếc văng xuống đất. Hắn đứng lên đôi mắt không tin được nhìn ba người trước mặt.

“ Sao lại có thể như vậy, sao ta lại không vận nội lực được.

Ngươi ngươi đã làm gì ta.”

Mộ Dung Thiên hoảng sợ chỉ thẳng về phía Ngô Minh. Vừa rồi Tiêu Phong mấy chiêu kia nếu bình thường hắn một chưởng đã có thể đánh bay đối phương đi ra xa, nào có chuyện để Tiêu Phong vật hắn như vậy. Chỉ là trong thoáng chốc đó hắn không vận được nội lực cả người vô lực bất khả kháng.

“ Ta nói là quả báo ngươi có tin không?”

“ Ha ha, quả báo, nếu ta bị quả báo thì ngươi đến lúc nào sẽ bị. Ngươi giết người so với ta còn nhiều hơn.”

Mộ Dung Thiên trên miệng lúc nào đã thổ ra máu tươi. Hắn trong lời nói có thể thấy được sự tức giận, hoàn toàn không phục. Vựa vào cái gì mà hắn lại thất bại.

“ Chịu chết đi.”

Ngô Minh không nói nhiều, lúc này đối thủ đang bị thất thế phải thừa cơ hội tấn công. Cả ba người theo ba hướng đánh tới Mộ Dung Thiên. Vừa bị thương Mộ Dung Thiên lại phải đối mặt với ba cao thủ cùng tiến công hoàn toàn không có khả năng đánh trả. Hắn canh thời gian thật chuẩn, đòn tấn công vừa tới đã nhảy lên trên không tránh né.

Cả ba chiêu đều đánh hụt vào đất nhưng đợt liên thủ này vẫn chưa chấm dứt. Tiêu Phong hai tay dang rộng ra một chiêu Long Chiến Vu Dã đánh thẳng lên trên không. Đang ở trên không trung không thể tự do di chuyển, Mộ Dung Thiên chỉ có thể chưởng ra một chiêu không toàn lực để cản lại. Dĩ nhiên đòn chống đỡ này không làm tan đi được chưởng lực của Tiêu Phong, một lực hút bất ngờ kéo vào người Mộ Dung Thiên. Từ trên không hắn bị kéo thẳng xuống mặt đất.

Mộ Dung Phục ở dưới chờ sẵn Đẩu Chuyển Tinh Di xoay tròn phân tán toàn bộ chưởng lực chống đỡ của Mộ Dung Thiên. Cú tiếp đất của Mộ Dung Thiên không khác gì chim non tập bay, bị ngã không chút cự quậy. Đang bị thương nằm trên đất đã tới lượt Ngô Minh xông tới. Lập tức hai người Mộ Dung Phục và Tiêu Phong lui hẳn ra xa, chiêu thức Ngô Minh sắp sử dụng quá mức mạnh mẽ bọn họ cũng sợ bị liên lụy.

Từ không khí xuất hiện vô số băng kiếm. Đang nằm sấp trên đất Mộ Dung Thiên cũng đoán ra là tiếp theo sẽ diễn ra sự việc gì. Hắn dùng hết sức có thể bảo hộ lấy bản thân mình. Cả người hắn lập tức biến thành màu vàng sẫm không còn là vàng đồng như trước.

Ngay sau đó điều ai cũng đoán được xảy ra. Vô số băng kiếm đâm thẳng tới người của Mộ Dung Thiên. Bất ngờ chính là những thanh băng kiếm này lại không đâm vào người Mộ Dung Thiên mà là ghim vào đất, toàn bộ hàng trăm ngàn thanh băng kiếm ghim thành từng lớp đống chặt người Mộ Dung Thiên vào mặt đất kia.

“ Ngươi muốn làm gì thả ta ra.”

Dùng hết sức vào chiêu phòng thủ vừa rồi Mộ Dung Thiên phút chốc không còn sức để phá giải hàng ngàn sa số băng kiếm này, hơn nữa chúng là băng kiếm vô cùng sắt bén, chỉ cần không chú ý sẽ cắt vào da thịt của hắn nên trong một lúc Mộ Dung Thiên không dám làm liều đi đối cứng với mấy thanh kiếm này.

Ngô Minh cũng không khá khẩm gì hơn, ra được số lượng băng kiếm như thế này hắn cũng đã dùng hết nội lực trong cơ thể. Tiếp theo cũng chỉ có thể dựa vào hai người Tiêu Phong và Mộ Dung Phục.

“ Đánh vào Túc Tam Dương Kinh của hắn.”

Ngô Minh hét lớn khởi đầu cho chuỗi chiêu thức liên hoàn của Tiêu Phong và Mộ Dung Phục. Túc Tam Dương Kinh là chuỗi kinh mạch chạy dài từ lưng tới chân trên cơ thể. Kinh Túc Dương Minh Vị gồm 45 huyệt, Kinh Túc Thiếu Dương Đởm gồm 44 huyệt, Kinh Túc Thái Dương Bàng Quang gồm 67 huyệt.

Tiêu Phong và Mộ Dung Phục không có đánh hết số huyệt đạo đó, Ngô Minh đang kiềm chế người Mộ Dung Thiên mỗi lần hắn khai mở băng kiếm ở vị trí nào lập tức hai người họ sẽ đánh vào vị trí đó.

Mộ Dung Thiên như con cá nằm trên thớt không cách nào chống cự. Ngay sau khi chuỗi tiến công ấy kết thúc hắn cũng không cảm giác được tý đau đớn nào bởi đơn giản cả người hắn đã bị hàn khí nhập thể tê cóng cả người. Ngay sau khi băng kiếm tan đi mới là lúc hắn cảm nhận được cơ thể mình có sự biến đổi kinh hoàng.

“ A a a a”

Tiếng la hét trong đau đớn cùng cực của Mộ Dung Thiên phát ra làm gợn cả lòng người.

“ Cơ thể ta nóng quá, nước mau cho ta nước.”

Trên người bị ba vết thương lớn từ lưng xuống chân nhưng bất ngờ Mộ Dung Thiên vẫn có thể đứng dậy.

“ Nội lực, nội lực ta sao lại thế này, quá mạnh ta là vô địch thiên hạ.”

Cả người Mộ Dung Thiên như sôi trào, hắn tự mình bay lên không trung, một lớp năng lượng cực lớn bao bộc lấy cả người hắn khiến hắn lơ lửng giữa trời đất.

“ Ha ha ta đang đột phá, các ngươi mau chờ chết đi ta đang đột phá.”

Mộ Dung Thiên cười như điên, giữa không trung hắn như là tâm điểm. Bầu trời mây cũng bị phía dưới tác động xoay chuyển thành một vòng xoắn lớn.

Mặc kệ cơn đau đang thiêu đốt mình Mộ Dung Thiên vẫn như phát cuồng tiếp tục bùng nổ khi thế, hắn đang sắp đột phá. Âm Dương Cảnh, thứ mà hắn cả đời truy cầu đang cách hắn chỉ một bước.

Ngô Minh ba người nhìn kẻ phát cuồng trên không kia thờ dài. Mộ Dung Phục nhìn trong sự tức giận.

“ Như vậy có tốt cho hắn quá hay không? Lại cho hắn được hoàn thành tâm nguyện cả đời mình.”

“ Đến lúc sắp chết mà hắn vẫn còn vui vẻ được như vậy, xem ra chúng ta cũng không phải là kẻ thắng cuộc.”

Tiêu Phong buồn bã nhìn cảnh tượng cuối cùng này. Mọi việc xảy ra đã cướp đi quá nhiều thứ từ hắn, người thân, bạn bè, dân tộc, tổ quốc. Sự trả giá là quá lớn để đạt được thứ này. Cái mà ba người họ nhận được chỉ là ngồi chứng kiến kẻ thù của mình chết trong sự vui mừng.