Siêu Cường Dị Năng Tại Võ Hiệp Thế Giới

Chương 93: Bạo phát hỗn loạn




“ Đã có hiệu lệnh, các huynh đệ xông lên.”

“ Là lần thứ hai kèn lệnh, tới lượt chúng ta rồi.”

“ Vì Đại Tống giết sạch lũ người Khiết Đan kia ra khỏi Trung Nguyên.”

“ Giết.”

Tiếng bước chân ầm ầm vang lên. Tiếng gió ngựa như sấm gầm bên tai. Tiếng trống giục khiến chân tay không thể ngồi yên, gió trận thổi bay lá cờ chiến giữa những hàng người.

Từ hai cánh quân chính là đám người nhân sĩ giang hồ tiếp viện.

“ Tiêu Bang Chủ, chúng tôi tới giúp người!”

“ Tiêu đại ca tiểu đệ đã tới.”

“ A di đà phật.”

Tiêu Phong phía sau lưng kéo theo vô số người. Hắn nhìn phía sau mình chào hỏi những người quen biết.

“ Ngô trưởng lão, trần trưởng lão, làm phiền các vị!”

“ A Cốt Đả huynh đệ cũng tới thật là tốt quá.”

“ Huyền Độ đại sư.”

Tiêu Phong cầm trên tay cờ lệnh kéo bay trong gió dẫn đầu đám người Trung Nguyên đánh vào mạn phải chiến trường. Hoàn Nhan A Cốt Đả cười lớn theo sau Tiêu Phong.

“ Ha ha, chúng ta là huynh đệ có gì khách sáo, A Châu tiểu muội ở nhà rất lo lắng cho huynh. Bọn người Khiết Đan đó đánh Nữ Chân chúng ta mấy năm nay còn ít hay sao, lần này mà để chúng thành công tộc Nữ Chân coi như cũng chết theo, giúp mọi người một tay cũng là hợp lý.”

“ A Châu muội ấy khỏe chứ?”

“ Huynh yên tâm.”

Đang nói chuyện thì đột nhiên một mũi tên bắn ngay người của A Cốt Đả, may mắn là Tiêu Phong nhanh tay chụp dính được.

“ Tổ cha nó lũ người Khiết Đan này, dám phá chuyện hai huynh đệ chúng ta. Các huynh đệ giết sạch cả nhà bọn chúng, giết.”

“ Xông lên.”

Tiếng hét kia cũng là mờ đầu cho phía phải chiến trường nổ ra. Gia Luật Trọng Nguyên ở phía sau quan sát chiến trường liên tục chỉ huy trận cục.

“ Báo cáo bệ hạ, bọn chúng hin như là có nội gián, mấy tên kia chia làm hai phe một bên có đeo khăn đỏ một bên không.”

Nghe được tin tức này Gia Luật Trọng Nguyên mắt sáng lên.

“ Quá tốt, ngươi ra lệnh binh sĩ chỉ giết đám người đeo khăn đỏ kia, kẻ địch của kẻ địch chính là bạn nhanh ban bố.”

Gia Luật Trọng Nguyên cũng biết trong quân ngũ của hắn cũng có nội gián nhưng tới hiện tại vẫn không có gì bất lợi nên hắn mới muốn lợi dụng điểm này đem lợi thế về cho mình.

“ Bệ hạ, phía cánh phải đang có viện binh, cánh trái theo trinh thám cũng có một đội đang tới.”

“ Không cần lo lắng, quân của chúng ít hơn chúng ta rất nhiều, chiến trường chính tăng thêm quân nhanh chóng công vào thành cho ta. Chỉ cần lọt được vào thành là ngăn được đường lui của đám viện binh kia, không đánh cũng tự tan.

Thiết Mộc Tan, A Thác Nhi, hai ngươi đem theo quân ấn điều động quân tiếp viện hai bên chiến trường.”

“ Vâng, bệ hạ thuộc hạ đi làm ngay.”

“ Vâng bệ hạ.”

Nghe theo sắp xếp của Gia Luật Trọng Nguyên quân đội Liêu Quốc nhanh chóng chi viện cho ba phía chiến trường.

Trên trường thành Nhạn Môn Quan kia Tống Anh Tông trong lòng thấp thỏm không yên. Hắn nhìn qua Ngô Minh lo lắng hỏi.

“ Chúng ta binh lực không đủ, lại bị nội gián đánh từ trong. Cứ như thế này Nhạn Môn Qua này sẽ bị đánh sập.”

“ Không cần lo lắng, nghe theo ta kéo hết binh lính đi theo Tiêu Phong cùng Mộ Dung Phục đánh sang hai bên cánh đánh nát hai cánh đó của bọn chúng, chúng sẽ không nghĩ chúng ta tập trung đánh vào đó đâu.

Chúng ta lộ ra chính là thiếu binh lực, bọn chúng sẽ nghĩ hai bên cánh kia chỉ là nghi binh có chống đỡ cũng sẽ không cho quân đội quá lớn.”

“ Nhưng mà nếu vậy thành trì này.”

“ Chẳng phải còn có ta và ngươi sao?”

“ Hai chúng ta, sao có thể.”

Tống Anh Tông từ nhỏ đã học võ nhưng hắn chưa bao giờ ra trận, đánh nhau cũng không ai dám đánh hết sức với hắn, nói tóm lại là kinh nghiệm chiến trận của hắn coi như bằng không. Ngô Minh nói câu này ra chả khác nào chọc quê vị hoàng đế này.

Ngô Minh khuôn mặt không có chút gì là đùa cợt nói tiếp.

“ Ta nói là sự thật, ta đảm bảo với ngươi không ai vượt qua được cái cổng thành này.”

“ Ngươi... được ta tin ngươi.”

Lấy hết dũng khí của mình, Tống Anh Tông dứt khoác lên tiếng. Hắn nhảy lên lưng ngựa dẫn theo kỵ binh tiến ra ngoài y như Ngô Minh nói đem hết quân chia ra hai hướng.

Binh sĩ Liêu Quốc bất ngờ nhìn đối thủ của mình di chuyển nhất thời không biết làm gì. Bọn họ trong thoáng chốc nghĩ là đối phương sợ hãi chạy trốn muốn đuổi giết thì bất ngờ trên tường thành cung thủ đã phát động trở lại.

Lúc giao tranh cung thủ không sử dụng được vì nó có thể bắn trúng đồng minh nhưng mà bây giờ quân Tống kéo đi hết nên họ đã được hoạt động trở lại.

Bất ngờ bị giết một lượng người chỉ vì đuổi theo đám người kia bọn họ cuối cùng cùng dừng lại. Một tên tướng sĩ lập tức nhận định tình hình.

“ Cổng thành còn mở, tiến vào trong chiếm thành, chúng ta sẽ chiến thắng.”

“ Tiến lên.”

“ Cung thủ, chúng ta cũng dùng cung thủ.”

Liêu binh nhanh trí cũng dùng cung thủ đánh lại. Hai bên giao thủ, một lượng lớn người lập tức chạy thẳng vào cổng thành kia.

“ Mau đóng cổng thành.”

“ Sao bọn họ lại bỏ chạy hết vậy, chẳng lẽ chúng ta thua rồi.”

“ Làm sao bây giờ, vợ tôi còn mang thai còn chưa chạy đi được.”

“ Chúng ta chết chắc rồi.”

Nhóm binh sĩ đang cố đóng cổng thành lại thì nhìn đám người Khiết Đan đang chạy tới trong tay đao kiếm dính đầy máu tươi thì khóc không ra lời. Bọn họ cố gắng đẩy nhanh chiếc cổng lớn xác kia nhưng vẫn cứ có cảm giác mình sẽ không kịp đóng nó lại.

“ Ầm”

Ngay lúc tuyệt vọng, một bóng người xuất hiện trước mắt họ. Mộ vụ nổ phát ra bắn văng những người xông tới kia bay ra ngoài. Ngô Minh xuất hiện như một vị cứu tinh, giọng hắn lần nữa vang khắp trường thành.

“ Cung thủ vẫn cứ tiếp tục bắn, ai còn chiến đấu được giữ vững tường thành đừng để bọn chúng trèo vào. Ba người các ngươi đóng cổng lại đi.

Các ngươi yên tâm, có ta ở đây một bước bọn chúng cũng không vào thành được.”

Ngô Minh nói với ba người đang hoảng sợ dưới chân mình. Bọn họ mắt chảy hai hàng lệ, cánh tay bám vào cánh cổng lớn kia đẩy mạnh. Chẳng biết dựa vào gì họ lại đi tin vào những lời vừa rồi. Một người muốn chặn thiên binh vạn mã, đúng là trò đùa.

Nhưng họ lại tin.

Họ đang không có thứ gì để tin tưởng, không có thứ gì để vựa vào thì lời nói của Ngô Minh cho họ thứ họ cần. Nhưng người cung thủ kia đang tuyệt vọng bổng nắm chặt lấy cây cung của mình giương tên tiếp tục bắn. Những người lính canh tường kia cũng lấy lại tin thần quan sát xung quanh.

Còn lại phía dưới kai chỉ duy nhất một người, một người đàn ông một bộ bạch y cùng thanh kiếm của mình.

Y phục của Ngô Minh đã đỏ màu, kiếm của hắn cũng đã ướt nhưng đó chưa phải là tất cả của ngày hôm nay.

“ Ai muốn đi vào thành thì bước tới.”

“ Giết!”

Một đám người mang theo trường thương xông tới, mỗi cây thương cũng phải dài hơn hai mét cách xa tầm đánh của thanh kiếm trên tay Ngô Minh. Bọn họ dựa vào đó vây Ngô Minh thành vòng tròn đâm tới. Nhân cơ hội đó xung quanh thanh leo thành cũng đã đựng cấu lên tường. Quân sĩ bên trên vô cùng vất vả mới có thể chống đỡ.

Ngô Minh nhìn thấy tình thế cấp bách không chút chần chừ lao tới không quan tâm những mũi thương kia đâm vào đâu.

Thực tế kiếm khí của Ngô Minh đã là quá mạnh, cộng thêm Kim Cương Bất Hoại Công hỗ trợ với hàn khí đa giảm gần như tối đa sát thương gây ra, chỉ là vài vết thương nhỏ được cắt lên người Ngô Minh mà thôi nhưng với khả năng hồi phục của mình chúng cũng không trở thành vấn đề với Ngô Minh.

“ Ta giúp các ngươi tạo khoảng cách.”

“ Ầm”

“ Ầm”

“ Ầm”

Ngô Minh mang theo kiếm khí ngút trời đánh dạt kẻ địch của mình ra hai bên. Từng đợt Lục Mạch Thần Kiếm đánh thẳng vào những người đang leo tường kia. Chúng chính xác từng ly, chỉ một thoáng đã đánh ngã toàn bộ hơn mấy chục người đang leo trèo kia.

“ Lui cho ta.”

Ngô Minh một kiếm đánh ra kình khí bùng nổ. Nó bạo phát tới mức cả thanh kiếm vừa mới rèn kai của Ngô Minh cũng không chịu nỗi vỡ tung ra làm trăm mảnh.

Một vệt dài trên đất cắt ngang hai bên chiến trường. Từ trên cao có thể nhìn thấy một rãnh đất dài mấy trăm mét chạy dọc theo tường thành tạo thành một khoảng cách mười mấy mét giữa hai bên.

“ Ai bước qua cái vạch này sẽ như đám người đó.”

Ngô Minh chỉ vào những xác chết đầy trên đất kia hét lên. Trong tay hắn thanh kiếm đã biến mất nhưng người ta vẫn cảm giác cánh tay kia có thể giết chết họ bất cứ lúc nào. Lúc này không chỉ kẻ địch mà ngay cả đồng minh cũng đã cảm thấy được sự đáng sợ của Ngô Minh.

“ Các ngươi nghe lệnh ta, ai đi qua bắn chết cho ta, không cần quan tâm đến ta. Các ngươi có bắn ta cũng không chết được.”

Ngô Minh cánh tay dùng Thiên Sơn Chiết Mai Thủ hút lấy một mũi tên đâm thẳng vào cổ mình, máu đỏ chảy ra. Hắn rút ra mũi tên tạo thành một lỗ hỏng ngay giữa cổ mình. Nó nhanh chóng lành lại nhưng lại tạo ra một hiệu ứng kinh khủng. Những binh sĩ Liêu Quốc kia hoảng sợ ngay từ trong tâm trí. Một vài người ôm lấy cổ mình không buông ra, họ bị ám ảnh bởi hành động vừa rồi của Ngô Minh.

Ngay sau đó là những cái nuốt nước bọt nghẹn đắng.

“ Chúng ta đang chiến đấu với thứ gì đây?”

“ Hắn… hắn là người sao?”

“ Sợ gì, chúng ta nhiều người thế này, còn cung thủ còn xe chiến sợ một mình hắn ta sao?”

“ Đúng vậy, đừng hoang mang hắn chỉ có một mình, hắn chỉ là đang hù dọa chúng ta thôi.”

“ Đòn như vừa rồi hắn có thể đánh ra mấy đòn chứ, ta nhìn hắn sắp hết sức rồi.”

“ Đúng vậy, võ sĩ Khiết Đan không có ai sợ chết cả xông lên.”

“ giết chết hắn ta.”

“ Là quỷ chúng ta cũng giết.”