“ Ngươi tỉnh lại rồi.”
“ Ngô Minh huynh tỉnh lại rồi.”
“ Ngữ Yên sao muội lại khóc?”
Ngô Minh tỉnh lại trước mặt mình là Mộ Dung Phục cùng Ngữ Yên. Nắm chặt lấy tay Ngô Minh, Ngữ Yên mắt cũng đã sưng đỏ lên từ bao giờ.
“ Huynh làm muội sợ chết đi được, mẫu thân cũng bất tỉnh cả huynh cũng vậy. Hai người mà có chuyện gì sao muội có thể sống được.”
“ Ngốc này, ta sao có thể có chuyện gì được.”
“ Còn mạnh mồm, ta không đến kịp ngươi giờ đã làm mồi cho thú rừng rồi.”
Mộ Dung Phục ngồi trên bàn giữa phòng, nói ra. Hắn lời nói tỏ rõ sự tức giận của mình. Ngô Minh ngồi dậy cơ thể tuy còn chút đau nhứt nhưng vẫn không gặp nhiều vấn đề.
“ Chuyện là như thế nào, Mộ Dung Thiên hắn sao rồi.”
“ Ngươi hỏi ta.”
Mộ Dung Phục tức giận quát lên, sau đó bỏ ra khỏi phòng. Ngữ Yên bưng lên bát cháo đưa cho Ngô Minh.
“ Không không thích người khác đút cho mình nên tự ăn đi, cần biết gì muội kể lại cho huynh.”
Ngô Minh ngồi đối diện Ngữ Yên ăn lấy bát cháo của mình nghe Ngữ Yên kể lại mọi chuyện.
“ Biểu ca huynh ấy tìm được vị trí của Mộ Dung Thiên, lúc đó bác cùng Tiêu lão tiền bối đang bị lão ta hút lấy công lực. Biểu ca huynh ấy làm theo kế hoạch bắn pháo sáng nhưng chỉ có mình Tiêu Phong huynh ấy tới nơi. Kết quả hai người họ thất bại, Tiêu Phong huynh ấy đỡ cho Biểu Ca một chưởng đang nằm bất tỉnh.
Huynh cũng biết ân oán hai nhà Mộ Dung và Tiêu thị rồi, Biểu ca huynh ấy không muốn nợ Tiêu Phong nên mới cảm thấy bực bội trong lòng. Lại thêm huynh vô duyên vô cớ bị thương nếu không phải người Linh Thứu Cung gần đó nhìn thấy tín hiệu huynh giờ có lẽ cũng như lời Biểu ca làm mồi cho thú rừng rồi. Thật ra đã xảy ra chuyện gì? Huynh sao lại bị thương như vậy, với võ công của huynh ai có thể làm huynh bi thương nặng tới thế này.”
“ Ta.. chuyện này ta không thể nói!”
“ Lúc nào cũng muốn giấu trong lòng, muội tự hỏi huynh giấu bao nhiêu thứ trong lòng mình.”
“ Ta xin lỗi ta thật sự không thể nói việc này, ta ăn xong rồi, Tiêu Phong hắn nằm ở đâu ta đi sang đó thăm hắn.”
“ Tự huynh đi tìm.”
Ngữ Yên cũng cảm thấy bực bội với Ngô Minh bỏ đi. Ngô Minh một mình trong phòng khuôn mặt lo lắng không thôi.
“ Cứ tưởng mình đã là vô địch ai ngờ cũng chỉ là một tên phế vật nửa chiêu cũng không đánh trả được, sống cũng là nhờ sự bố thí của người khác.”
Ngô Minh lần đầu tiên sau khi tái sinh cảm thấy mình vô dụng và phế vật tới như vậy, hình ảnh tên bịt mặt kia luôn ám ảnh trong đầu hắn không thôi.
“ Kẻ đưa mình tới đây, hai người phụ nữ ấy sao hiện tại mình chẳng thế nhớ ra? Hình dáng họ thế nào khuôn mặt của họ. Rõ ràng mình đã thấy sao lại chẳng thể nhớ ra. Còn cả hậu quả gì đó mà tên đó nhắc tới là gì, Tiêu Phong hắn không chết thì sẽ xảy ra chuyện gì?”
Ngô Minh nhận ra mình có việc gì đó đã quên đi, cuộc đối thoại ấy hắn đã lạc mất một ký ức gì đó rất quan trọng mà hiện tại hắn không thể biết. Ngô Minh chỉ còn nhớ một vài điều mà tên kia nói với mình.
“ Không cần biết ngươi là ai, lần tới gặp lại ta nhất định sẽ cho ngươi trải qua cảm giác như ta đã trải.”
Ngô Minh tự nhủ với lòng mình, nếu tên đó cũng như Ngô Minh là được ban cho dị năng vậy hắn đạt tới trạng thái ấy được thì Ngô Minh cũng có thể.
Sau khi suy nghĩ kĩ càng mọi việc, chiều hôm ấy Ngô Minh đi đến thăm Tiêu Phong. Vì giúp Mộ Dung Phục chạy thoát Tiêu Phong đã đỡ một chưởng từ Mộ Dung Thiên bây giờ vẫn còn nằm giường chưa thể đi lại.
“ Ta vào được không?”
“ Người vào đi.”
Nghe được giọng Ngô Minh bên ngoài phòng Tiêu Phong liền đáp lại mời vào phòng.
“ Vết thương ngươi sao rồi?”
“ Không chết được, chỉ là phụ thân người bây giờ..”
“ Đừng lo, hắn sẽ giữ lại mạng của hai người đó uy hiếp hai người các ngươi nên sẽ không giết đi đâu. Hắn ta sẽ còn quay lại.”
“ Nhưng mà hắn nếu hút xong công lực của gia phụ cùng Mộ Dung lão tặc kia chẳng phải sẽ là thiên hạ vô địch sao, chúng ta lấy gì mà đánh hắn bây giờ?”
“ Đừng lo, chúng ta vẫn có cách. Chúng ta còn một tháng nữa lúc đó lão ta sẽ hành động.”
“ Sao người biết.”
“ Không cần quan tâm, một tháng này cố gắng hồi phục sức khỏe của mình tới lúc đó đánh một trận.”
“ Có gì ngươi nói rõ ra, bởi vì người bị bắt không phải phụ thân ngươi nên ngươi đâu hiểu cảm giác của hai người chúng ta.”
Mộ Dung Phục ở bên ngoài tiến vào, hắn không giữ được bình tĩnh nói ra. Ngô Minh cũng không ngờ phản ứng của Mộ Dung Phục lại mạnh như vậy.
“ Ta định là đủ ba người rồi sẽ nói luôn một thể, hiện tại đủ rồi ta cũng nói luôn ra. Tên Mộ Dung Thiên đó có hấp thu hết công lực của hai người phụ thân của hai ngươi cũng không đột phá được đâu, xem cái này.”
Ngô Minh đem lá thư mà Tiêu Dao Tử để lại đưa cho Mộ Dung Phục cùng Tiêu Phong xem, cả hai sau khi đọc xong điều đã hiểu được ý tứ bên trong.
“ Nếu vậy chúng ta bây giờ nên làm gì?”
“ Hắn nói một tháng thời gian chắc chắn đã có tin tức.”
Tiêu Phong vẫn còn đang mơ hồ về kế hoạch mà Ngô Minh nói ra thì Mộ Dung Phục đã vào thẳng vấn đề.
“ Ta nói một tháng là có nguyên nhân, hiện tại chúng ta muốn tìm cũng không tìm được tung tích của lão ta đâu nhưng mà ta biết một tháng nữa lão ta nhất định sẽ hành động.
Gia Luật Niết Lỗ Cổ con trai của Gia Luật Trọng Nguyên vừa bị bắt cóc tinh tức này là cơ mật vẫn chưa tiết lộ ra ngoài. Quân đội Đại Liêu đã bắt được Lý Tuân phó soái trấn giữ biên ải của Đại Tống ngay trong lúc truy cản lũ người bắt cóc chính vì thế Gia Luật Trọng Nguyên đang điên tiết muốn phát binh tấn công Đại Tống đòi con trai mình.”
Gia Luật Niết Lổ Cổ cùng Gia Luật Trọng Nguyên trong nguyên tác chính là bị Tiêu Phong giết chết nhưng mà bây giờ Tiêu Phong cùng Gia Luật Hồng Cơ không có gặp gỡ kết quả là hắn bị cướp mất ngai vàng, chết ngay trong trận phản loạn.
“ Tin tức này sao ngươi biết được.”
Mộ Dung Phục nghi ngờ về tin tức của Ngô Minh nên tra hỏi. Ngô Minh đáp lời.
“ Ta tay mắt có ở khắp nơi, 36 động 72 đảo cùng Tây Hạ Nhất Phẩm Đường hiện tại đều trong tay ta, một số tin tức rất dễ dàng có được.”
Ngô Minh vừa rồi đều là nói dối, hắn vừa mới tỉnh lại tin tức sao có thể nhanh như vậy đưa tới. Tin tức này hắn có được đều là tên bịt mặt kia nói với hắn. Tuy không biết mục đích của việc này là gì nhưng mà nó có lợi cho Ngô Minh nên hắn quyết định tận dụng.
“ Việc này thì có liên quan gì tới Mộ Dung Thiên?”
“ Các người thử nghĩ xem nếu mà đi bắt cóc thái tử thì người đi phải là kẻ như thế nào. Ta nếu phái người đi cũng sẽ là cao thủ trong cao thủ hành động sẽ dễ dàng hơn. Còn tên Lý Tuân đó là một tên mập ú rõ ràng là bị người ta bắt tới rồi quăng ra gánh tội. Cố ý muốn gây chiến giữa Tống Liêu.
Tên Gia Luật Trọng Nguyên đó cũng biết rõ việc này nhưng hắn vẫn khởi binh, hiện tại Đại Tống là thái hậu lâm triều, hoàng đế lui về sau. Nếu lúc này tiến đánh thì quá hợp lý hắn đổi một đứa con trai lấy một cái lý do chiếm cả thiên hạ cũng không phải là không được.”
“ Ý ngươi là kẻ đứng sau bắt Gia Luật Niết Lỗ Cổ chính là Mộ Dung Thiên.”
“ Nếu vậy chúng ta làm gì bây giờ.”
“ Tiêu Phong ngươi đi tới Cái Bang cùng Thiếu Lâm hai đại phái báo cáo tin tức này ra cho họ. Bọn họ nợ ngươi một ân tình thêm vào quốc gia lâm nguy nhất định sẽ hưởng ứng chống Liêu Quốc. Mộ Dung Phục ngươi đem theo thư tính của ta đi tập hợp tất cả người của Linh Thứu Cung, 36 động 72 đảo cùng. Ta cũng đã gửi thư cho Hắc Liên Thiết Thụ và Ngân Xuyên kêu bọn họ chuẩn bị. Liêu Quốc nếu mà đánh thành công Đại Tống Tây Hạ cũng sẽ không yên ổn nên đã nhờ bọn họ giúp sức.”
“ Vậy còn ngươi bây giờ ngươi làm gì?”
“ Ta đi đánh tên hoàng đế phế vật kia một trận. Lần này chúng ta tập hợp không phải là giúp Tống cũng không phải là giúp Liêu, chúng ta là muốn ngăn thiên hạ này đại loạn. Tên Mộ dung Thiên đó muốn thiên hạ đại loạn cả đời hắn cũng đừng mong thành công.
Một tháng nữa ở Nhạn Môn Quan hắn ta nhất định sẽ xuất hiện, các người theo ta kế hoạch mà đi làm. Một tháng nữa chúng ta gặp lại.”
Ngô Minh sau đó chia tay mọi người rồi lên đường. Hắn đã để lại máu của mình cho Vương phu nhân và Đoàn Chính Thuần phục dụng. Hiện tại nếu Đoàn Chính Thuần Chịu đứng ra giúp đỡ sẽ rất có lợi vì thế hắn cũng muốn mua chút nhân khí về cho mình. Đoàn Dự trong đại chiến đã hôn mê bất tỉnh bị áp giải về Đại Lý. Lời thú tội của hắn ở Thiếu Thất Sơn đã được cả thiên hạ nghe rõ, con dân Đại Lý hận hắn tới tận xương tủy sao có thể dễ dàng bỏ qua được.
Sau đó Ngô Minh nghỉ ngơi mấy ngày chờ bình phục vết thương cũng đã lập tức lên đường tiến về hoàng cung. Trong tin tức mà tên bịt mặt kia để lại có một thứ làm cho Ngô Minh cảm thấy mình có trách nhiệm phải đi làm. Tuy không biết vì lý do gì dù bị tên đó ám hại nhưng Ngô Minh vẫn có cảm giác tên này đứng về phía mình, tin tức hắn nói ra là sự thật. Ngô Minh cũng đã đi kiểm tra lại tin tức Gia Luật Niết Lỗ Cỗ mất tích thì đúng như lời hắn ta nói nên Ngô Minh cũng tin nhưng lời phía sau là sự thật. Vấn đề duy nhất mà Ngô Minh lo lắng chỉ là phần ký ức mà hắn đã quên đi kia, thật sự nó là gì, là Ngô Minh tự mình muốn quên đi hay là bị tên đó cướng ép lấy mất.