“ Tiện nhân ân oán của chúng ta hôm nay cũng nên giải quyết một lần cho xong.”
“ Sư tỉ người gấp gáp muốn chết như vậy ta cũng xin theo ý tỉ vậy.”
Cả hai lão bà nhìn nhau chân khí trong cơ thể đã lay động chuẩn bị ra tay. Ngô Minh lập tức ra hiệu cho tất cả mọi người xung quanh rút ra ngoài.
Lý Thu Thủy lập tức dùng Lăng Ba Vi Bộ di chuyển làm rối loạn tầm nhìn của Thiên Sơn Đồng Lão. Ngay tại trước mặt Đồng Lão, Lý Thu Thủy đánh ra một chưởng. Đây là dùng Bạch Hồng Chưởng đánh ra. Ngô Minh cũng có học qua môn chưởng pháp này. Nó đặc biệt ở chỗ chính là có thể tùy ý để cho người sử dụng điều khiển hướng đánh ngay cả khi chưởng lực đã đánh ra. Uy lực không thể khinh thường.
Thiên Sơn Đồng Lão lấy tĩnh làm chủ lấy thủ thay công. Ngay khi xác định được bộ cước của Lý Thu Thủy bà lập tức chống trả. Hai tay đánh ra Thiên Sơn Lục Dương Chưởng.
“ Ầm.”
Chưởng lực va chạn vào nhau tạo ra dư chấn bụi bay đầy đất.
“ Đâu rồi?”
“ Không thấy gì cả.”
Người bên ngoài lúc này hoàn toàn không thấy phía trong ấy đang diễn ra thứ gì. Ngô Minh cũng chỉ có thể cảm nhận cử động của hai bên, thị giác lúc này vô pháp nhìn được gì qua đám khói bụi kia.
Những tiếng kim loại va chạm liên tiếp vang ra trong đám khói. Chúng ngày càng dồn dập cho đến khi cả hai bòng người nhảy lùi xa nhau ra. Khói bụi bay đi mới lộ ra được chân thân của hai bên.
“ Sư tỉ, mấy năm qua võ công của tỉ không có tiến bộ chút nào sao? Thật làm muội cảm thấy thất vọng.”
“ Tiện nhân người đừng cứng miệng, ngươi so với ta không khá hơn bao nhiêu.”
Cả hai bên đều có tỏ ra mình là kẻ chiếm được ưu thế nhưng Ngô Minh nhìn ra thương thế hai bên không ai nhẹ hơn ai. Cả hai đều đang kìm chế thương thế lại mà thôi.
Thiên Sơn Đồng Lão nhân lúc Lý Thu Thủy còn đang vận công bình ổn thương thế đã xông tới giành tiên cơ. Chiêu số chính là Thiên Sơn Chiết Mai Thủ.
Lý Thu Thủy không muốn đối cứng lập tức lùi về sau chờ cơ hội. Thiên Sơn Đồng Lão sao có thể bỏ qua dễ dàng, song cước dậm mạnh xuống đất lấy đà lao về phía trước. Lý Thủy Thủy không thể tránh né chỉ có thể dùng chưởng để đôi công.
Cả hai ra chiêu đều là Thiên Sơn Lục Dương Chưởng. Một người dùng Dương Ca Thiên Quân, một dùng Dương Xuân Bạch Tuyết giao thủ với nhau.
Ngô Minh một bên quan sát cuộc chiến cũng cảm than. Đổi lại là hắn thế chỗ một trong hai người chưa chắc đã chiếm được thế thượng phong. Võ công nội lực là một chuyện nhưng kinh nghiệm chiến đấu lại là một chuyện khác. Hơn chín mươi năm kinh nghiệm cộng với cả thân tuyệt kỹ hai lão bà này có thể nói là đương thời đệ nhất cao thủ một trong.
“ Lấy mình từng nghĩ đã nắm rõ Lăng Ba Vi Bộ cũng không chắc sẽ đoán ra bộ pháp biến hóa của Lý thu Thủy.”
Ngô Minh quan sát đoán chừng cuộc chiến đã dần đi tới hồi kết. Cả hai người tuy võ công cực cao nhưng tuổi cũng đã lớn khí lực không nhiều, càng đánh sẽ càng mất sức nhanh.
Cả hai người cùng lúc đánh trúng đối phương.Thiên Sơn Đồng Lão song cước đá trúng ngực của Lý Thu Thủy còn ngược lại Lý Thu Thủy cũng đánh một chưởng vào lưng của Đồng Lão. Cả hai như tên bắn văng ngược ra sau, đồng loạt thổ huyết.
“ Tiện nhân một chiêu này của ta thế nào, ha ha ha.”
“ Tỉ tỉ đừng có đắc ý vội, ta thấy tỉ cũng không xong rồi.”
Ngô Minh cũng cảm giác được cuộc chiến này cũng sắp kết thúc rồi.
“ Không ổn”
Nhìn thấy động thái tiếp theo của Thiên Sơn Đồng Lão Ngô Minh cũng không nhịn được muốn xông tới. Bà ấy muốn dùng Bắc Minh Thần Công phân thắng bại với Lý Thu Thủy. Cả hai người đều biết môn võ công này Ngô Minh cũng biết hậu quả sau khi dùng chiêu này.
“ Hai người thà chết cũng không giải được ân oán này sao?”
“ Muốn ta bỏ qua trừ khi tiện nhân này chết đi.”
Ngô Minh một bên nhìn hai người đối chưởng với nhau. Cả hai nội lực xoay chuyển tạo thành thế dây dưa không dứt. Lý Thu Thủy không nói gì chỉ tập trung giết chết Đồng Lão.
“ A”
“ Ầm”
Trong lúc đang nói chuyện cả hai người đã bị đối phương tổn thương nội lực thổ huyết tại chỗ. Ngô Minh cũng không biết nói gì ngồi một bên nhìn hai lão bà tay chân đầy máu ngồi gục một bên.
“ Cần gì phải khổ như vậy.”
“ Có những thứ cả đời ngươi cũng không thể hiểu được.”
Thiên Sơn Đồng Lão lúc này da mặt đã nhíu lại, sự già nua đã in hằng lên khuôn mặt của bà ta. Từng vết nhăn như minh chứng cho từng năm tháng đã trải qua, chúng càng lúc càng xuất hiện nhiều hơn. Tóc của Đồng Lão cũng đã bạc trắng.
“ Ta không xong rồi, ngươi cầm theo cái này đi về Phiêu Miễu Phong đi vào mật thất, thứ ngươi cần biết đều có trong đó.”
“ Điều ta cần biết?”
“ Là ký hiệu ngươi hỏi ta. Lúc đó là ta nói dối, thật ra ta đã từng thấy nó trước đây một lần.”
“ Lão lão người thấy nó ở đâu?”
“ Ngươi cứ đi tìm tới đó sẽ hiểu mọi việc, chuyện này là ân oán của Tiêu Dao Phái bọn ta ngươi đã là chưởng môn nhân cũng nên gánh vác nó.”
Thiên Sơn Đồng Lão nói xong thì hai mắt nhắm lại, cả người ngã sang một bên hơi thở cũng đã ngừng. Lý Thu Thủy nãy giờ điều khí một bên không mở lời lúc này cũng đã mở mắt ra nhìn. Nhìn thấy Thiên Sơn Đồng Lão chết đi bà ta cười lớn không dứt.
“ Cuối cùng lão tặc ngươi cũng chết sớm hơn ta, tỉ tỉ ngươi tỉnh dậy mà đánh ta, mắng ta. Ha ha ha.”
Lý Thu Thủy sau đó mới quay sang Ngô Minh.
“ Ta với ngươi tiếp xúc cũng không nhiều nhưng ngươi có thứ gì đó khiến cho ta tin tưởng. Ta cũng không được nữa rồi. Cả đời này của ta đấu đá với lão tặc tử này cuối cùng đợi được ngày ả ta chết trước mặt ta. Sau này Ngân Xuyên cùng Ngữ Yên ta đều trông cậy vào ngươi.”
Nói xong Lý Thu Thủy cũng ngã gục một bên. Ngô Minh đều xác nhận hai người này đã ra đi, cả tim cũng đã ngừng đập.
“ Đấu với nhau cả đời, kết cục thế này thật sự xứng đáng sao?”
Ngô Minh nhìn cả hai người này hắn trong lòng có quá nhiều suy nghĩ. Hắn nghĩ nếu mình là hai người này hắn có thể buông bỏ thù hận hay không, có chọn con đường như thế này mà sống cả cuộc đời.
Ngô Minh quay sang Hắc Liên Thiết Thụ nói ra.
“ Ngươi mang thi thể của bà bà đi về mai táng, dù sao bà ấy cũng là hoàng tộc Tây Hạ không thể để lưu lạc bên ngoài được.”
“ Vâng công tử yên tâm, việc này cứ giao cho chúng tôi.”
“ Các ngươi Nhất Phẩm Đường giao cho ngươi quản lý, ta còn rất nhiều việc phải lo hiện tại cũng không thể như lời bà bà nói tiếp quản các ngươi.”
“ Vâng.”
“ Lui đi.”
Ngô Minh ra hiệu cho đám người Nhất Phẩm Đường mang theo thi thể của Lý Thu Thủy rời đi, sau đó hắn mới quay sang đám người Linh Thứu Cung.
“ Các ngươi cùng ta trở về Phiêu Miễu Phong. Đám gà chó đất sành kia cũng nên dạy cho chúng một bài học.”
“ Vâng cung chủ đại nhân.”
“ Sau này gọi ta là công tử được rồi, ngươi tên là gì?”
“ Thuộc hạ gọi Mai Kiếm.”
“ Được rồi, Mai Kiếm ngươi gọi mọi thu dọn đi, chúng ta đưa lão lão trở về cũng dạy cho bọn phản loạn kia một bài học.”
Ngô Minh sau đó dẫn đầu nhóm người hướng về Phiêu Miễu Phong mà đi.Từ Tây Hạ đi tới Phiêu Miễu Phong cũng không quá xa nhưng với tốc độ của mọi người cũng phải tới.
“ Các ngươi tốc độ quá chậm rồi, ta về đó trước các ngươi cùng đi theo sau đi.”
“ Vâng công tử.”
Ngô Minh một mạch chạy thẳng về hướng Phiêu Miểu Phong, chỉ sau vài canh giờ hắn đã tới được hẻm núi nối với Linh Thứu Cung phía trên.
Nơi này là một cái vực cách bên kia bờ cũng phải ba mươi thước. Trước đây nơi này có một cây cầu nhưng bây giờ đã bị cắt bỏ.
“ Đi đường vòng quá mất thời gian.”
Ngô Minh nhắm chừng khoảng cách cảm thấy hắn có thể nhảy qua được nên lùi về sau lấy đà.
“Vù”
“ Ngươi có thấy gì không?”
“ Thấy gì?”
“ Lúc nãy hình như ta thấy có người nhảy từ bờ bên kia sang nơi này.”
“ Ngươi đừng có mơ giữa ban ngày nữa, ai có thể từ bên đó nhảy sang. Nếu có cũng đã ngã chết hết rồi.”
“ Ta nói là có.”
“ Ta nói là không.”
Hai tên lính gác cãi nhau kịch liệt không ai chịu nhường ai, đến mức đao kiếm cũng đã rút ra ngoài.
“ Tên này nói đúng, có người vừa rồi vừa nhảy qua.”
“ Hả! Ngươi là ai?”
Đang cãi nhau hai tên này nghe được giọng nói phía sau mình thì quay lại đã thấy Ngô Minh từ đâu xuất hiện ở phía sau mình. Cả hai từ nãy giờ không hề nhận ra được sự hiện diện của Ngô Minh nên không khỏi hoảng sợ.
“ Các ngươi nói cho ta biết bọn người Ô Lão Đại đang ở đâu.”
“ Tên nhãi ranh không nói ta biết ngươi là ai còn dám ra lệnh.”
Tên này giơ kiếm lên muốn đánh tới Ngô Minh nhưng chỉ thánh một ánh kiếm lóe lên cả người hắn đổ ầm xuống đất. Lúc sau mới có thể thấy hắn ta trên người đã bị chém một vét dài chí tử.
“ Ngươi có như tên này ngu ngốc tìm cái chết. Nói ta biết bọn Ô Lão Đại đang ở đâu.”
“ Ở phía trong.”
“ Dẫn ta đi.”
Từ nơi này cũng có hơn ba đường đi lên. Ngô Minh không muốn mất thời gian của mình nên đã tìm một kẻ dẫn dường. Chỉ là vừa đi được một lúc hắn đã nhìn thấy cả một đoàn người đi tuần tra. Tên bị Ngô Minh bắt nhìn thấy đồng bọn lập tức mừng gỡ hét lên.
“ Có kẻ đột nhập, mau đến cứu ta. Ở bên này có kẻ đột nhập.”
Ngô Minh không nói gì một kiếm giết chết tên này. Ngay sau đó tiếng hô hào phát lên ầm ĩ. Ngô Minh ngay lập tức đã trở thành tâm điểm của mọi người. Hàng loạt người ùa tới muốn bắt lấy Ngô Minh.
“ Giết.”