Sinh Tử Phù là một loại võ công đặc dị được Thiên Sơn Đồng Lão sáng tạo ra. Nó có thể gọi là độc công cũng có thể gọi là ám khí. Nhưng khác với những loại độc công hay ám khí khác thứ mà Sinh Tử Phù dùng lại chính là nước.Nếu những loại ám khí khác dùng kim loại hay gỗ thì thứ này chỉ đơn giản là nước bị nội công hóa thành băng sau đó phong ấn vào tay địch nhân.
Khi kẻ địch trúng Sinh Tử Phù cơ thể sẽ ngứa ngáy đến mức không chịu nỗi. Đau đớn vật vã mà nó mang lại sẽ khiến nạn nhân sống không bằng chết. Thuốc giải từ Linh Tựu Cung cũng chỉ có thể đem nó áp chế chứ không thể giải quyết hoàn toàn.
Ngồi trong hầm băng lúc này Ngô Minh đã áp chế được hỏa khí trong cơ thể nhưng bước ra khỏi nơi này hắn sẽ lập tức bị thứ quái quỷ đó xâm nhập. Chính vì thế khoản thời gian này Ngô Minh chỉ có thể ở trong này, thời gian trôi đi đều buồn chán vô vị.
“ Ngô Minh ngươi đưa tay mình ra.”
Thiên Sơn Đồng Lão quăng ngay một giọt nước vào trong bàn tay của Ngô Minh. Lập tức giọt nước này biến mất.Ngô Minh không có gì ngạc nhiên quay sang hỏi Đông Lão.
“ Lão lão người muốn làm gì, ta còn phải tìm cách áp chế hỏa khí trong người mình. Không thể suốt ngày ở trong này được.”
“Ta chính là đang giúp ngươi. Ngươi xem ngươi thử dùng chân khí nhịch chuyển chỗ nước này thành hàn băng thử xem.”
“ Chuyện này thì có gì là khó.”
Ngô Minh hững hờ hất một ít nước lên tay phải một lượt tỏa ra hàn khí đánh mạnh về phía không trung. Không những đám nước kia biến thành băng mà còn đâm thủng một lỗ trên tường. Thiên Sơn Đồng Lão hai miệng không thể khép lại nhìn Ngô Minh.
“Tên tiểu tử ngươi nói thật cho ta biết ngươi đây là bị thứ bệnh gì. Rõ ràng hàn khí trong cơ thể ngươi kinh khủng như vậy sao có thể có chuyện bị hỏa khí xâm nhập. Nếu ngươi sở hữu hàn khí kinh khủng như vừa rồi mà còn bị hỏa khí lấn áp thì thôi đi. Dù ngươi có luyện Sinh Tử Phù cũng không có tác dụng đâu.”
“ Cái này từ nhỏ trong cơ thể ta đã chứa hai luồng khí bất đồng này rồi. Cũng chính vì nó mà ta trẻ như thế này mới có nội công lợi hại như hiện tại. Lúc luyện Thiên Sơn Lục Dương Chưởng đúng là đã kích phát hỏa khí quá mạnh. Lão lão người thương tình giúp đỡ đi có khi Sinh Tử Phù gì đó có thể giúp ta chung hòa lại hai luồng chân khí này.”
Ngô Minh nửa thật nửa giả nói ra. Hắn cũng hết cách rồi hiện tại chỉ có hai cách cứu lấy mình. Một là để cho hỏa khí ăn mòn luôn lượng hàn khí đang còn chống chọi như vậy vấn đề tự khắc sẽ giài. Còn cách thứ hai chính là cùng cách mà hỏa khí mạnh lên tìm một cách giúp hàn khí cũng như thế mạnh lên. Như vậy hai bên sẽ như cũ trở về thế cân bằng.
Ngô Minh nếu chọn cách đầu tiên hắn đã không như bây giờ. Hắn vẫn còn luyến tiếc năng lực của tay phải mình. Hắn biết nó có liên quan tới hình vẽ sau lưng của hắn. Ngô Minh tin tưởng rồi một ngày hắn sẽ biết sau lưng mình có ý nghĩa gì. Năm góc của hình vẽ đến giờ vẫn chỉ hiện bốn hình hơn nữa một trong số chúng cũng đã biến đổi hình dáng khác với ban đầu. Ngô Minh tin nếu hắn tìm đủ những thứ trong đó hắn sẽ vén được bức màn kia ra.
Ngô Minh sau một lúc năng nỉ cũng thuyết phục được Đồng Lão dạy Sinh Tử Phù cho hắn. Luyện một lúc Thiên Sơn Đồng Lão cũng nhịn không được nói ra.
“Ngươi có thấy trong người mình có gì bất thường không?”
“Có gì bất thường? Không có rất là dễ chịu. Sinh Tử Phù này đúng là có công hiệu.”
“ Ngươi thật không có chuyện gì xảy ra.”
“Đúng là không bị gì? Lão lão ta phải bị cái gì mới đúng sao?”
“Không không? Không có thì tốt.”
Thiên Sơn Đồng Lão nghi ngờ nhìn Ngô Minh sau đó tiếp tục giản giải cho hắn. Chỉ là tới một lúc lâu sau bà đã mất kiên nhẫn lấy tay bắt mạch của Ngô Minh.
“ Ngươi ngươi lại không sao, Sinh Tử Phù lại không linh với ngươi.”
Thiên Sơn Đồng Lão thật sự đã không đợi được. Lúc đầu bà cứ nghĩ là Ngô Minh công lực thâm hậu chống đỡ được Sinh Tử Phù lâu hơn người thường nên không gấp gáp. Ngay từ đầu chỉ dạy bà ta đã đánh Sinh Tử Phù vào người Ngô Minh chỉ chờ nó phát tác. Nhưng bà chờ mãi vẫn không chờ được.
Ngô Minh mỉm cười nói ra.
“ Ta chắc là không nói với lão lão ta đã từng ăn một con cóc gọi là Mãng Cổ Chu Cáp. Là bách độc bất xâm chi thể.”
“ Cái gì, ngươi vận khí lại lớn như vậy. Dù là như vậy ta cũng không tin ngươi có thể chống lại Sinh Tử Phù của ta.”
“Có vẻ ổn rồi, ta cho Lão Lão nhìn một chút năng lực của ta.”
Ngô Minh chân khí trong cơ thể đã ổn định, hắn chia chân khí ra làm hai nửa bùng phát ra ngoài. Lập tức không gian xung quanh như chia làm hai nửa. Một bên cực hàn cực âm băng đông cứng, một bên dương khí bùng cháy băng tan ra thành nước. Cả người Ngô Minh chia ra làm hai nửa một nửa cháy rực một nửa phủ đầy tuyết trắng.
“ Ngươi ngươi đã đạt tới Âm Dương Cảnh.”
“Không không là lần trước ta có nói. Trong cơ thể ta có hai luồng đối nghịch chân khí. Lão lão xem với thứ này chút nước kia có đi vào nội thể của ta được hay không.”
Thiên Sơn Đồng Lão không trả lời. Ngô Minh đắc chí thu lại khí thế của mình tiếp tục ddieruf hòa chân khí.
Ngô Minh cùng Thiên Sơn Đồng Lão sau đó đều ở trong hầm băng luyện công. Dưới này yên tĩnh hàn khí lại không làm cản trở mà còn giúp việc luyện công của cả hai tăng nhanh. Chính vì thế cũng không có lý do gì phải rời đi.
Thiên Sơn Đồng Lão có chút thắc mắc hỏi Ngô Minh.
“Ngươi quan hệ với ả tiện nhân Lý Thu Thủy ta xem rất tốt.”
Đồng Lão nhìn mỗi ngày Lý Thu Thủy đều tới tươi cười với Ngô Minh đều rất chướng mắt. Ngô Minh nói ra.
“Cũng không tốt đẹp gì nhưng mà bà ấy là bà bà của Ngữ Yên,muội ấy là người ta yêu thích nên tôn trọng bà ấy một chút cũng là việc nên làm.”
Ngô Minh chỉ toàn là nói dối mà thôi. Ngữ Yên nếu mà hắn không kể cũng sẽ không biết sự tồn tại của Lý Thu Thủy. Ngay cả phụ thân của nàng Đoàn Chính Thuần còn bị hắn đánh lên đánh xuống thì Lý Thu Thủy đã là gì.
“Thì ra là vì nữ sắc ta lại không nhìn ra ngươi cũng là kẻ phong lưu.”
Thiên Sơn Đồng Lão bỏ đi ra ngoài, Ngô Minh cũng không có để ý qua. Ở dưới hầm băng này không phân biệt ngày đêm hắn cứ thế mà vùi đầu vào luyện công. Thiên Sơn Lục Dương Chưởng và Sinh Tử Phù hai loại võ công này hỗ trợ cho nhau như một thể khiến Ngô Minh vô cùng hứng thú. Hắn ngày đêm đem hai bộ võ công này tu luyện tới thành thục.
“ Chẳng biết lúc này là đêm hay ngày.”
Ngô Minh sau khi luyện tập mệt mỏi bụng của hắn cũng đã kêu lên. Tỉnh dậy hắn không thấy Thiên Sơn Đồng Lão đâu nên muốn đi ra ngoài tìm thức ăn.
Ngay khi bước ra cửa động Ngô Minh đã bị một vật thể màu đen to lớn ném thẳng vào người mình. Ngô Minh theo phản xạ né tránh nhưng khí hắn vừa né sang một bên mới thấy được bên trong cái thứ to lớn kia đang bọc một cô gái trẻ.
Ngô Minh vội lao theo cản lại. Lăng Ba Vi Bộ thi triển ngay lập tức, Ngô Minh chân như bám trên tường băng lao đi tóm lại vật thể lạ kia. Luac này hắn mới nhìn rõ đây chỉ là một khối vải bộc lấy một cô gái trẻ.
“ Cô nương cô có sao không.”
Ngô Minh đang muốn hỏi thăm tình trạng vị cô nương này thì chiếc khăn quấn bên ngoài cô ấy rơi ra. Để lộ ra là một thân thể tuyệt sắc không chút che đậy. Ngô Minh cũng không có chút ngại ngùng gì nhìn ngấm thứ cực phẩm nhân gian này.
Cô gái kia cũng không có dấu hiệu gì dừng lại mà lao vào Ngô Minh ôm ấp.
“ Là âm dương hòa hợp tán. Lại là trò của lão thái bà kia rồi.”
Ngô Minh có thể đoán ra đây là trò của ai. Mấy ngày trước đối thoại đã làm Thiên Sơn Đồng Lão đưa ra ý tưởng này. Bà ta không chịu thua Lý Thu Thủy dù là chuyện gì. Mấy ngày tìm kiếm khắp hoàng cung bà ta mới lựa chọn được người vừa mắt quăng tới cho Ngô Minh.
Tiệc cũng đã dọn sẵn Ngô Minh cũng không ngại ăn uống.
“ Coi như là cứu mạng sống của cô nương vậy.”
Ngô Minh lời nói chỉ là ngụy biện. Rõ ràng muốn cứu cô gái này hắn chỉ cần chích một ít máu của mình. Nhưng hắn không nghĩ ra được mà lại muốn dùng phương pháp khác để giải độc. Âm Dương Hòa Hợp tán bị trúng trong vòng ba ngày phải âu yếm với một người khác giới nếu không sẽ bị thất khiếu chảy máu mà chết.
Ngô Minh hiện tại bị mị sắc kia mê hoặc. Hắn thường ngày cứ nghĩ mình dục sắc bất cần nhưng hắn đã sai. Đó chỉ là do hắn tiếp xúc nhiều với Ngữ Yên từ nhỏ. Ngữ Yên nhan sắc quá mức động lòng người hắn sao có thể rung động trước ai nữa nhưng mà trước người con gái này hắn thật sự đã bị thuyết phục.
Trước cảnh bị tấn công dồn dập từ phía cô nương xinh đẹp kia Ngô Minh cũng đã không kìm được lòng đi theo dục vọng. Hơi thở cả hai gấp gáp nung nóng nhau giữa cái lạnh từ hầm băng.
Đêm xuân của cả hai người diễn ra ở trong một nơi đen tối lạnh lẽo. Đêm ấy đi qua, Ngô Minh tỉnh lại chỉ thấy một thân thể mỹ miều đang ôm chặt lấy mình.
“ Nàng đã tỉnh rồi phải không.”
“ Đây thật sự là mộng hay là thật.”
“ Là mộng cũng là thật. Chỉ là nàng muốn nó có thể là mộng cũng có thể là thật.”
Vị cô nương kia ôm chặt lấy Ngô Minh, khuôn mặt úp sát vào người hắn. Ngô Minh có thể cảm thấy được nàng ta đang rơi nước mắt.
“ Nàng khóc sao?”
“ Đừng nói gì cả, chàng rất ấm áp, thiếp muốn như thế này mãi mãi.”
Cô nương kia cứ thế ôm chặt lấy Ngô Minh chẳng bỏ ra nửa phút. Hơi ấm từ cơ thể Ngô Minh bao bộc lấy cơ thể băng ngọc nhỏ bé kia.
“ Chuyện tối qua thật sự là lỗi của ta, ta sẽ chịu trách nhiệm.”
“ Đều là vì chàng muốn cứu thiếp, không phải lỗi của chàng, chàng đừng tự trách mình. Không có chàng thiếp đã bị bọn thích khách đó giết chết rồi.”
Ngô Minh không ngờ cô gái này lại đem hắn thành ân nhân cứu mạng mình mà đem thân báo đáp.
“Nàng tên là gì?”
“ Thiếp tên là Ngân Xuyên.”