“ Ta vốn dự định truyền hết 70 năm công lực còn lại của ta cho truyền nhân xem như là quà gặp mặt nhưng xem ra là không được rồi. Nội lực của Tiêu Dao Phái chúng ta không thể dung nhập với các môn nội lực khác.Lấy ngươi nội lực dị thường ta truyền nội lực vào chưa chắc đã là điều tốt.”
Ngô Minh nghe lời này thì mỉm cười. Từ khi dung hợp Bắc Minh Thần Công và năng lực hấp thụ từ cánh tay trái hắn đã có thể tự do hấp thụ công lực của người khác. 70 năm nội lực của Vô Nhai Tử không thể tổn hại gì tới Ngô Minh. Nhưng Ngô Minh dự tính lần này không phải là vì 70 năm công lực này.
“ Tiền bối người có thể truyền lại cho Ngữ Yên. Muội ấy không biết võ công cũng không cần phải hủy đi võ công gì của muội ấy. Ngài cũng nợ mẫu tử muội ấy một ân tình xem như là vẹn toàn.”
Vô Nhai Tử nhìn Ngữ Yên cũng hoàn toàn đồng ý với những gì Ngô Minh vừa nói.Nhưng một bên Ngữ Yên lập tức phản đối.
“ Không được, lão nhân gia ngài đã lớn tuổi như vậy rồi tán công đi thì sẽ thế nào?”
Nàng biết rõ kết quả nếu như Vô Nhai Tử tán công truyền cho nàng, tuy vẫn chưa thể chấp nhận người gia gia này nhưng tính tình Ngữ Yên lương thiện sao có thể vì chút bản lĩnh mà hy sinh tính mạng người khác.
“ Tiểu hài tử đừng nghĩ nhiều, chết không phải là thứ đáng sợ. Ta sống trên đời này mới là sự dày dò lớn nhất. Con cho ta cơ hội bù đấp lỗi lầm của mình đó xem như là giải thoát cho ta. Ta sống cũng không được bao lâu nữa dù có cố gắng cũng là giữ chút hơi tàn mà thôi. Thay vì thế ta có thể dùng chút sức này làm một việc có ý nghĩa, tâm hồn của ta cũng bớt đi cảm giác tội lỗi.”
“Nhưng mà..”
“ Tới đây.”
Lời Vô Nhai Tử Ngữ Yên cũng có thể hiều nhưng nàng vẫn cảm thấy không được ổn thỏa nhưng còn chưa kịp nói gì nàng đã bị Vô Nhai Tử kéo lên trên không cả cơ thể không theo điều khiển của bản thân lơ lửng giữ thạch động.
Ngô Minh kéo tay Uyển Thanh ra khỏi phòng bỏ lại khoảng không gian yên tĩnh cho Vô Nhai Tử tán công. Ngồi bên ngoài Uyển Thanh mới hỏi thăm.
“ Chàng từ lúc tới đây tới giờ khuôn mặt vẫn tỏ ra lo lắng, chàng đang lo về điều gì?”
“ Nàng cũng nhận ra.”
“ Thiếp ở cạnh chàng cũng đã lâu như vậy chẳng lẽ không nhìn ra được điểm nhỏ này.”
“ Ta đúng là có điều lo lắng, chỉ là ta không thể nói với nàng. Có một số chuyện không biết sẽ tốt hơn.”
“ Chàng không tin thiếp?”
“ Không phải là không tin, mà là ta không dám chắc kéo nàng vào việc này là đúng đắn nên mọi chuyện nàng cứ để ta một mình giải quyết.”
“ Chàng làm gì cũng phải giữ an toàn cho bản thân mình.”
“ Yên tâm ta còn hai cô vợ xinh đẹp chưa hưởng thụ đủ kia mà, sao có thể xảy ra chuyện gì.”
Ngô Minh cùng Uyển Thanh bên ngoài nói chuyện với nhau thì bên trong một tiếng động lớn đã vang ra. Ngô Minh đoán là quá trình tán công đã xong mới quyết định xong vào. Vừa vào hai người đã thấy ngay Ngữ Yên ôm thân xác vô cùng kiệt quỵ của Vô Nhai Tử gào khóc.
Ngô Minh đưa tay vào mũi của Vô Nhai Tử kiểm tra mới rõ ràng ông ấy đã qua đời. Ngô Minh ôm lấy Ngữ Yên lên tiếng an ủi. Nhờ có Ngô Minh cùng Uyển Thanh một bên động viên Ngữ Yên một lúc mới có thể bình tĩnh lại thần trí mà nói lại những câu nói cuối cùng của Vô Nhai Tử cho Ngô Minh.
“ Gia gia ông ấy nói huynh là một người tốt, là người thích hợp với việc kế thừa ngôi vị trưởng môn nhân của Tiêu Dao Phái. Muội tâm tính quá mềm yếu không đủ để đảm nhiệm vị trí này. Gia gia giao chiếc nhẫn này cho huynh, còn nói chỉ cần đệ tử Tiêu Dao Phái nhìn thấy nó sẽ biết ngôi vị trưởng môn đã truyền cho huynh.”
Ngữ Yên nói lại những lời cuối cùng của Vô Nhai Tử cho Ngô Minh sau đó đưa Thiết Chỉ Hoàn cho Ngô Minh. Ngô Minh cũng rõ ràng chiếc nhẫn này có ý nghĩa gì. Ngữ Yên tiếp tục nói ra.
“ Gia gia muốn huynh thay ông ấy thanh lý môn hộ, giết chết tên phản tặc Đinh Xuân Thu kia.”
“ Còn bức tranh này?”
Ngô Minh chỉ tay về bức tranh trên tay Ngữ Yên hỏi ra chỉ thấy Ngữ Yên nước mắt đã rơi tiếp.
“ Cái này gia gia tặng cho muội, cũng không nói rõ là dùng để làm gì thì ông ấy đã ra đi rồi.”
“ Được rồi, muội đừng khóc nữa, chúng ta để thân xác của lão nhân gia ngài yên nghĩ đi không nên khóc lóc nữa. Giải quyết tên Đinh Xuân Thu ngoài kia rồi dùng máu hắn bái tế lão nhân gia người.”
“ Được, tên phản nghịch Đinh Xuân Thu đó muội cũng muốn thay gia gia báo thù.”
Ngô Minh sau đó sắp xếp lại thi thể của Vô Nhai Tử rồi cùng hai nữ xông ra ngoài tìm giết Đinh Xuân Thu nhưng vừa ra ngoài cảnh tượng kinh hoàng đã ập vào mắt cả ba người.
“ Chuyện này là thế nào?”
“ Ọe..”
Ngữ Yên nhìn cảnh tượng kinh khủng này không nhịn được gục ra một bên muốn ói ra ngoài. Ngô Minh nhìn vô số thi thể nằm khắp nơi ở đây thì kinh ngạc không thôi.
Hắn đến kiểm tra từng thi thể một.
“ Đều là một kích trí mạng, là cùng một người ra tay.”
Ngô Minh không biết ai là kẻ có thể làm việc này. Người chết đều là những kẻ tham dự kỳ hội. Ngô Minh thầm nghĩ.
“ Chỉ trách trong thạch động quá kín không nghe được bên ngoài có tiếng động, nếu không có thể ra kịp ngăn cản kẻ sát nhân.”
Đang muốn tìm ra dấu vết của kẻ sát nhân Ngô Minh chợt nhận ra sự việc quan trong.
“ Các nàng cẩn thận, tên sát nhân vẫn còn đang chiến đấu ở hướng kia ta đi qua đó các nàng lui lại vào trong thạch động trốn một lúc đợi ta trở về.”
“ Nhưng mà..”
“ Không nhưng nhị gì cả, việc này không đùa được.”
Ngô Minh quan sát xung quanh không có kẻ nhìn lén rồi mới đưa hai nữ đi lại vào thạch động. Bố trí an toàn cho hai nữ xong hắn lập tức lao tới phía chiến trường kia.
Càng tới gần nơi đang diễn ra chiến đấu hắn càng ngưi được mùi máu tanh nồng nạc bốc lên xung quanh.
“ Thật ra là kẻ nào làm chuyện này.”
Ngô Minh càng ngày càng thấy nhiều xác trên trên đường đi hơn, ngay khi tới được nơi cuộc chiến vân còn xảy ra hắn đã thây được hai đám người đang hỗn chiến với nhau.
Một đám người ăn mặc như những nhân sĩ bình thường đang chém giết nhau. Ngô Minh quan sát thật kỹ mới có thể nhận ra bọn họ đều là những kẻ mà hắn đã từng thấy ở kỳ hội.
“ Vậy là từ đầu bọn chúng đã trà trộn vào trong kỳ hội để tìm cơ hội để ra tay. Bên kia.”
Phía sau đám lâu la chính là cả đám người Đinh Xuân Thu, Đoàn Dự, Đoàn Diên Khánh, Cưu Ma Trí đang bị một người bịt mặt dồn ép. Một bên Tô Tinh Hà không quan tâm địch thù chỉ một mực tiến đánh Đinh Xuân Thu. Bối cảnh có thể nói là 4 đánh 2.
“ Hàn Kiếm Lãnh Giới.”
Ngô Minh rút một thanh kiếm ven đường đánh ra một kiếm về phía đám người đang đánh nhau kia. Cả đám nhận ra nguy hiểm mới quay đầu nhìn lại đã thấy kiếm khí của Ngô Minh lao tới. Không phân biệt địch bạn toàn bộ đều bị kiếm khí đánh vạt sang hai bên.
Ngô Minh độ ngột xuất hiện làm sáu người bọn họ cũng dừng tay quan sát kẻ vừa tới này. Ngô Minh nhìn tên bịt mặt này hắn không hề nhận ra được đây là ai. Rõ ràng đây là một người Ngô Minh chưa từng gặp mặt, không có chút quen thuộc nào.
“ Ngươi là ai?”
“ Ta là Thi Quỷ.”
Giong của tên này không khác Đoàn Diên Khánh là mấy. Trong lời nói chứa đầy sát khí không hề có chút tính người.Lời này vừa ra Ngô Minh giật mình. Tên này là Thi Quỷ vậy hắn là ai đây. Đây chẳng phải là lấy đồ cửa trước bán cửa sau sao?
“ Ngươi là Thi Quỷ, mặc kệ ngươi là ai ngươi hôm nay muốn làm gì?”
“ Ngươi bị mù sao? Ta chính là muốn giết chết tất cả các ngươi. Liêu quốc bọn ta nhất định sẽ thống nhất trung nguyên, trước tiên chúng ta sẽ giết hết đám nhân sĩ giang hồ các ngươi.”
Ngô Minh nghe tên này nói rồi nhìn đám người xung quanh thì muốn ôm bụng cười. Đây mà là giết nhân sĩ trung nguyên? Đây phải là trừ hại cho dân mới đúng những tên mà hắn đánh đều là ác nhân trong ác nhân giết chết không đáng tiếc.
Nếu như bình thường Ngô Minh sẽ không xen vào chuyện này nhưng tên này lại lấy danh nghĩa Thi Quỷ ra tay lại là một chuyện khác.
“ Mặc kệ ngươi là ai ta bắt ngươi lại rồi tính tiếp.”
Ngô Minh kiếm trong tay đánh tới.
Mang theo hàn khí ngút trời Ngô Minh đánh tới tên áo đen này, hắn ta lập tức hai tay đưa tới muốn bắt lấy kiếm của Ngô Minh. Nhận thấy điều này Ngô Minh mỉm cười. Lập tức đổi tay dùng kiếm sang tay trái hỏa vực tỏa ra. Tay phải Ngô Minh lập tức dùng Lục Mạch Thần Kiếm đánh tới.
Hai tay tên áo đen như kế hoạch bắt dính được kiếm của Ngô Minh nhưng lập tức phải bung ra vì nó quá nóng, kiếm khí cũng cùng lúc đánh tới. Tay tên hắc y nhân đưa ra một quyền đánh tan đi kiếm khí của Ngô Minh.
“ Ầm”
Tiếng nổ từ hai chiêu thức phát ra tạo thành một cơn cuồng phong lan ra khắp xung quanh đánh lui tất cả mọi người.
Ngô Minh không khỏi kinh ngạc. Vừa rồi hắn đã dùng 7 phần công lực vậy mà tên này đỡ lấy vô cùng nhẹ nhàng. Tên áo đen mày nhíu lại, đòn vừa rồi của Ngô Minh không phải là không có tác dụng. Hắn lập tức lùi ra sau thổi chiếc kèn trong tay mình. Phía sau lâu la hướng bốn phía bỏ chạy tán loạn. Ngô Minh biết không đuổi kịp tên áo đen này nên liền hướng về những tên ở phía sau tóm lấy một tên, nhưng lập tức lộ ra vấn đề.
Bọ người này ăn mặc không khác gì nhân sĩ trung nguyên, bây giờ chạy loạn xạ không biết ai là địch ai là bạn. Muốn bắt cũng không thể.
Ngô Minh cứ theo ánh mắt tóm lại năm tên phong tỏa huyệt đạo rồi quăng ra một bên, chờ có cơ hôi sẽ kiểm tra. Sau đó hắn mới quay ra đám người Đinh Xuân Thu lúc này không đánh với tên áo đen nữa lại quay ra đánh chém lẫn nhau.