“ A.”
Ngô Minh tỉnh lại, hắn phát hiện mình vẫn còn sống. Lúc lao xuống hắn cứ nghĩ mình thật sự sắp chết rồi. Lúc đó Ngô Minh còn có cảm giác hối hận vì nhảy theo. Nhưng lúc này hắn phát hiện mình vẫn còn sống.
“ Uyển Thanh.”
Ngô Minh nhớ tới Uyển Thanh liền muốn đứng dậy tìm kiếm. Chính lúc này hắn mơi phát hiện cơ thể mình hiện tại gần như tê liệt. Chân tay cũng đã bị thương không thể cử động.
Ngô Minh cố gắng lắm mới nghiêng được đầu của mình nhìn xung quanh.
“ Uyển Thanh, nàng sao rồi Uyển Thanh.”
Ngô Minh thấy được Uyển Thanh đang hôn mê nằm cạnh mình thì lo lắng hét lên gọi tỉnh nàng. Nhưng Uyển Thanh không có phản ứng gì chỉ nằm ở đó bất động. Ngô Minh dùng hết khả năng của mình cũng không thể lay chuyển cơ thể của mình.
Càng cố gắng cơn đau càng khiến Ngô Minh đau đớn. Đã lâu lắm rồi Ngô Minh mới trải qua lại cảm giác này. Ngô Minh cố gắng thử sử dụng khả năng của cánh tay trái để cố hồi phục lại cơ thể nhưng ngay cả cảm giác của cánh tay hắn còn không cảm nhận được thì nói gì là điều khiển.
“ Tiếng gì vậy.”
Các giác quan khác của Ngô Minh lúc này vẫn còn đang rất nhạy bén. Hắn nghe được phía bụi gậm phía trước đang có một thứ gì đó đang tiên lại gần. Âm thanh phát ra không lớn nhưng lại khiến cho cả cơ thể Ngô Minh run lên như gặp phải đại họa.
Ngô Minh không hiểu cơ thể mình đang phản ứng với cái gì. Tiếng động ngày càng tới gần, chỉ thoáng chốc đã cảm giác như nó tiến sát tới bên Ngô Minh.
“ Không phải là tiếng chân người, cũng không phải là tiếng thú rừng, thật ra là cái gì. Cơ thể mình sao lại phản ứng dữ dội như vậy.”
Ngô Minh cảm nhận được cơ thể mình như đang được mời gọi bởi một cái gì đó nhưng hắn không thể hình dung ra thứ gì cụ thể. Ngô Minh cố lắc cái đầu mình sang hướng mà tiếng động đang phát ra, lập tức Ngô Minh giật mình.
“ Đây là?”
Ngô Minh nhìn thấy một con cóc đang rượt đuổi một con rết chạy sang phía mình.
“ Hình dạng của nó..”
Ngô Minh chợt nhớ đến thứ gì đó nhưng hắn không thể nghĩ ra. Ngay khi con cóc tiến lại gần Ngô Minh với nghĩ ra được con cóc này mình đã từng thấy ở đâu.
“ Nhớ ra rồi, hình vẽ trên lưng, con cóc này y như hình vẽ trên lưng mình.”
Ngô Minh nhớ ra đến hình ngũ giác trên lưng mình. Ô đầu tiên trong đó chính là con cóc này. Ngô Minh cũng kịp nhận ra tên của nó.
“ Đây là Mảng Cổ Chu Cáp, là thứ mà Đoàn Dự nuốt phải. Khiến cho hắn có được cơ thể bách độc bất xâm.Nhưng mà..”
Ngô Minh vừa định nói chữ không muốn nhưng đã không thể nói ra.Y như Đoàn Dự trong nguyên tác trải qua, Ngô Minh bị hai con cóc rết đua nhau chui vào miệng.
Ngay lập tức, cơ thể của Ngô Minh phản ứng dữ dội. Tay trái của hắn bùng lên một ngọn lửa thiêu đốt xung quanh. Cánh tay phải cũng đã phản ứng lại. Ngay khi cảm nhận được chi giác từ hai cánh tay cũng là lúc Ngô Minh cảm nhận được nỗi đau đớn mà cả hai đang gánh chịu.
Cánh tay trái Ngô Minh như bị thiêu đốt, nóng ran không chịu nổi. Điều này chưa từng xảy ra trước đây. Cánh tay này của Ngô Minh vẫn như là miễn kháng với lửa hoàn toàn không bị lửa tổn thương như hiện tại. Còn cánh tay phải lại mang cho Ngô Minh một cảm giác hoàn toàn trái ngược. Nó như đang bị đống băng lanh tê buốt cả nửa thân người.
Cứ như thế một nóng một lạnh hành hạ Ngô Minh điên cuồng. Nổi đau xâm lấn vào tận trong tâm trí của Ngô Minh khiến cho hắn hét lên trong đau đớn rồi bất tỉnh lúc nào không hay.
“ Lạch cạch, lạch cạch.”
Tiếng sỏi đá va vào nhau vang bên tay Ngô Minh. Hắn vừa mới tỉnh lại sau cơn hôn mê và không biết mình đang ở đâu. Ngô Minh ngẩn mặt lên nhìn thì đã thấy Uyển Thanh đang kéo cơ thể mình đi bằng một tấm gỗ.
Nhìn thấy Ngô Minh tỉnh lại, Uyển Thanh lập tức ngừng tay, ngồi xuống kế bên Ngô Minh.
“ Chàng tỉnh rồi sao? Chàng có khác nước không thiếp lấy cho chàng uống.”
“ Uyển Thanh muội..”
“ Đừng nói gì nữa, từ lúc cùng nhau rơi xuống vực thiếp đã tự hứa với lòng nếu hai chúng ta không chết thiếp sẽ chấp nhận chàng là trượng phu của mình, còn nếu chàng chết thiếp sẽ cùng đi với chàng.”
“ Ta xin lỗi, cực khổ cho nàng rồi.”
“ Chàng còn rất yếu đừng cố nói quá nhiều, lúc thiếp tỉnh lại chỉ thấy chàng cả người nửa nóng nửa lạnh, dọa cho thiếp lo muốn chết. Cũng may sau đó chúng đã hết nếu không thiếp thật sự không biết làm sao?”
“ Cơ thể của ta đúng là có vấn đề thật rồi, đành vất vả cho nàng rồi.”
“ Chàng nằm im đi thiếp đưa chàng trở lại Vô Lượng Kiếm Phái.”
Ngô Minh không còn sự lựa chọn nào khác là để cho Uyển Thanh dùng sức kéo mình trở về. Hắn cũng cảm nhận được cơ thể mình đã thay đổi chóng mặt tới như thế nào. Trong cơ thể hắn lúc này như có hai nguồn sức mạnh đối lập nhau nhưng vẫn đang xoay tròn đấu tranh. Cả hai muốn đánh bại đối phương nhưng đều không đủ sức tạo nên hai mảng chân khí đối lập bên trong cơ thể của Ngô Minh.
May mắn là sau đó một lúc đã gặp được những đệ tử đi tìm kiếm cả hai người nên Ngô Minh đã được họ cứu khiên lên lại tông môn.
Mấy ngày sau đó, Uyển Thanh như hình với bóng của Ngô Minh. Nàng chăm sóc Ngô Minh từng ly từng tý.
Ngô Minh cũng cảm nhận được mình đang hồi phục cực nhanh. Xương cốt lành lại nhanh tới mức chính Ngô Minh cũng có thể cảm nhận từng cử động bên trong cơ thể mình.
Chỉ sau một tuần lễ, tuy không khỏe mạnh như bình thường nhưng Ngô Minh đã có thể đi lại bình thường.
Một buổi sáng, Ngô Minh đang tập đi trong sân, ngay lúc đó Uyển Thanh đang cầm theo một bát cháo đi tới. Nàng vội để tô cháo lên cái bàn đá gần đó rồi dìu Ngô Minh ngồi xuống.
“ Chàng mới bình phục không cần phải quá cố sức như vậy, không may té ngã bị thương tiếp thì phải làm sao?”
“ Nàng đừng lo, ta đâu phải người bình thường, ta nhưng là phu quân của đại mỹ nhân. Phúc ta còn chưa được hưởng sao có thể dễ dàng chết đi như vậy.”
“ Toàn là nói linh tinh, mau ăn cháo đi ăn lúc còn nóng mới ngon.”
“ Lại là nàng nấu sao?”
“ Làm sao? Thiếp nấu không ngon à.”
“ Không có không có ta không có ý này.”
Ngô Minh liên tục lắc đầu phủ định ý kiến vừa rồi của Uyển Thanh. Hắn mắt nhắm mắt mở nuốt vào một muỗng cháo.
“ Thế nào có ngon không?”
“ Ngonnnn rất Ngonnn.”
Ngô Minh giọng điệu như kiểu lưỡi đang sợ chạm vào thành miệng. Hắn thật sự là sợ, món ăn của Uyển Thanh vẫn giữ phong độ của mình. Hôm thì dư muối hôm thì dư đường, hôm lại chẳng thấy cả muối cả đường đâu. Ngô Minh đi lại bất tiện chỉ có thể trơ mắt cho Uyển Thanh tẩm bổ cho mình.
Cả hai đang vui vẻ trò chuyện với nhau thì Thái Tư Mộc hốt hoảng chạy tới nơi. Hắn cả thở cũng không thở nỗi quỳ xuống trước mặt Ngô Minh.
“ Có chuyện gì mà ngươi hốt hoảng như vậy.”
“ Công tử, tôi biết ngài vừa mới khỏi bệnh nhưng mà bây giờ tôi chỉ có thể tìm tới mình ngài mà thôi. Ngài mau cứu con trai tôi.”
“ Ngươi nói rõ ràng xem nào đã xảy ra chuyện gì.”
“ Con trai của tôi đã bị Diệp Nhị Nương bắt đi mất rồi, bà ta là một trong tứ đại ác nhân chuyên môn bắt cóc trẻ con. Tôi không phải đối thủ của chúng. Cầu xin công tử cứu lấy con của tôi.”
“ Diệp Nhị Nương, không ngờ ân oán lại đến nhiều như vậy, bà ta có để lại manh mối gì không?”
“ Bà ta để lại một lá thư, nói là muốn lấy lại con trai tôi thì giao nộp ra Mộc cô nương. Tôi biết là công tử sẽ không đồng ý nên chỉ có thẻ dựa vào công tử giúp đỡ mà thôi.”
“ Lại dám đánh chủ ý lên Uyển muội, ngươi đưa tờ giấy ấy cho ta rồi lui ra ngoài, việc này ta sẽ nghĩ cách.”
Thái Tư Mộc không biết làm thế nào chỉ có thể nghe theo Ngô Minh sắp xếp đưa tờ giấy mà Diệp Nhị Nương để lại cho Ngô Minh rồi lui ra ngoài.
“ Chàng tính sao bây giờ.”
“ Nàng đừng nghĩ lung tung, dù là giao nàng ra bọn chũng cũng sẽ giết đứa bé. Mà ta cũng se không đời nào giao nàng cho bất kỳ ai.”
“ Vậy bây giờ chúng ta làm gì? Vết thương của chàng vừa lành đi sẽ rất nguy hiểm.
“ Ta tự có cách nàng không cần quan tâm, ta không dễ chết đâu.”
Ngô Minh cầm theo tờ giấy đi chuẩn bị gì đó rồi tìm tới Thái Tư Mộc để bàn tính.
“ Mẫu thân đúng là thù dai, không ngờ ngay cả con gái của tình địch cũng đuổi tận giết tuyệt. Tứ đại ác nhân này đến đúng là không đúng lúc. Cơ thê mình đúng là như Uyển muội nói còn chưa bình phục, nội lực vẫn còn đang hỗn loạn khó mà nắm chắc phần thắng.”
Ngô Minh tuy đã có kế hoạch nhưng kế hoạch của hắn hiện tại quá thiếu an toàn. Nếu như thất bại sẽ khó mà thoát khỏi vòng vây địch. Chính vì thế hắn mới nghĩ thêm cách thức tốt hơn. Nhưng nghĩ cả nửa ngày cũng không nghĩ ra được ý kiến nào tốt hơn nên chỉ có thể như ban đầu dự định mà thực hiện.
Sáng hôm sau, Thái Tư Mộc dẫn theo đệ tử trong môn phái áp giải một tiểu cô nương mặc hắc y che kín mặt. Cả đoàn di chuyển tới địa điểm đã hẹn trước để trôi đổi người.
Thái Tư Mộc từ xa đã thấy được Diệp Nhị Nương đang ôm con trai của mình động tác đã không còn bình tĩnh.
“ Diệp Nhị Nương, mau thả con trai ta ra.”
“ Hừ, tiểu bảo bảo rất ngoan, nó rất thích ta nên sẽ không đi về cùng ngươi đâu.”
“ Diệp Nhị Nương ta đã đưa người ngươi cần tới đây, ngươi bây giờ có còn muốn trao đổi hay là không.”
“ Đổi nhất định là đổi.”
Diệp Nhị Nương như kẻ điên cười to vô cớ sau đó thẳng tay quăng đứa bé lên trời, Thái Tư Mộc lập tức nhảy sang cứu con trai mình. Thừa cơ hội Diệp Nhị Nương một chưởng đánh bay cả hai cha con ra ngoài. Tiếp tới một chưởng đánh vào người áo đen đang bị trói.
“ Sát.”