Siêu Cường Dị Năng Tại Võ Hiệp Thế Giới

Chương 107: Lựa chọn khó khăn




“ Cuối cùng chàng cùng trở về rồi, con của chúng ta.”

“ Ta biết mau đưa ta đến đó.”

Ngô Minh chạy thụt mạng mấy ngày trời để trở về Phiêu Miễu Phong, vừa về tới hắn đã gặp được Uyển Thanh khuôn mặt lo lắng đợi ngay trước cửa. Cả hai nhanh chóng chạy tới chỗ cửa hai đứa trẻ.

“ Chàng xem, hai đứa chúng nó từ ba hôm trước đã như thế này, Tuyết Nhi cả người lạnh băng, tay chân nó tê cứng. Đứa nhỏ này khóc cũng không khóc được.”

Ngô Minh nhìn khuôn mặt khả ái của con gái mình đang trắng bệch, hắn đau đớn không gì tả được. Ngô Minh lấy tay sờ vào đôi má từng ửng hồng, cái môi từng cười từng khóc với hắn. Giờ chúng chỉ một vẻ lạnh buốt bao chùm.

“ Chết tiệt, đây là quả báo tới với ta sao? Tại sao lại là con ta gánh chịu.”

Ngô Minh gầm lên một tiếng khiến xung quanh rung chuyển, những nha hoàn xung quanh cũng hoảng sợ trước biểu hiện của Ngô Minh, bọn họ chưa bao giờ thấy Ngô Minh điên cuồng như thế.

“ Oa Oa.”

Ngô Minh còn đang đứng lặng nhìn con gái mình co rút lại vì lạnh thì kế bên đứa con còn lại của hắn đã khóc to lên. Ngữ Yên cùng Uyển Thanh vội vã chạy tới sờ người thằng bé, Ngân Xuyên vội chạy ra ngoài lấy vào một cái khăn lạnh.

“ Đừng, không có tác dụng đâu.”

Ngô Minh ngăn cản họ lại không cho các nữ lau mát cho đứa trẻ. Ngô Minh tiến lại gần, chỉ cách xa hắn cũng đã cảm nhận được hỏa khí trong người thằng bé đang cuộn trào từng đợt.

“ Ngay cả tên của con ta cũng chưa có đặt, ta đúng là một người cha tồi, quá khứ cũng vậy bây giờ cũng vậy không khi nào ta làm được gì có ích. Hỏa Vân, tên đó đặt tên rất đúng ha ha.”

Ngô Minh nhìn hai bàn tay mình nước mắt từ đâu đã rơi xuống. Hắn do dự, hắn sợ hãi. Hắn sợ mình sẽ hối hận vì lựa chọn mà hắn sắp đưa ra. Hắn biết hắn chắc chắn sẽ hối hận bởi chẳng có lựa chọn nào lúc này là đúng.

“ Uyển Thanh, Ngữ Yên ta có một chuyện muốn nói với các nàng.”

“ Lúc này còn có chuyện gì để nói? Huynh mau nghĩ cách cứu lấy hai đứa con của chúng ta đi.”

Ngữ Yên bình thường tươi cười lúc này cũng đã ôm mặt khóc, nhìn con mình đau đớn mà không làm gì được thì người làm cha mẹ nào không đau lòng.

“ Ta có cách cứu chúng nó chỉ là..”

“ Chỉ là cái gì, có cách thì huynh mau cứu chúng đi, huynh nhìn hai đứa nó đau đớn kia kìa.”

“ Chỉ là ta chỉ cứu được một đứa.”

Tắt lặng, đây chính xác,là thứ diễn ra khi Ngô Minh thốt lên câu vừa rồi. Toàn bộ mọi người đều im lặng, tất cả đều rơi vào vòng xoáy của sự lựa chọn mà Ngô Minh đang mắc phải. Uyển Thanh từ nãy đến giờ vẫn chưa hề mở lời đột ngột lên tiếng.

“ Huynh cứu Tuyết Nhi đi, Vân Nhi nó là anh phải nhường em của nó.”

“ Không huynh cứu Vân Nhi đi, trước giờ Thanh tỉ luôn nhường nhịn muội nhưng việc này không thể như thế này mà nhường được.”

“ Được rồi, các nàng đừng như vậy chẳng có kết quả gì cả. Cả hai người các nàng có chắc sau này mình sẽ không hối hận về việc lựa chọn ngày hôm nay?”

Ngô Minh trầm giọng nói ra. Hắn muốn cái lựa chọn sai làm sẽ do mình làm, Uyển Thanh cô gái này luôn như thế luôn nghĩ cho người khác trước rồi gánh chịu tổn thương về mình. Còn Ngữ Yên cũng hiểu rất rõ Uyển Thanh nên sao có thể trơ mắt nhìn cô ấy đau lòng, chỉ là Ngữ Yên hiện tại vẫn chưa nhận ra được hậu quả mà cô sẽ gánh chịu trong tương lai nếu lời đề nghị kia thành sự thật.

Ngô Minh lấy ra một đồng xu.

“ Mặt hình là Tuyết Nhi mặt chữ là Vân Nhi, mệnh của chúng nó cứ do trời quyết định vậy.”

Ngô Minh vứt khoác ném đồng xu lên trên cao, từng vòng xoay của đồng xu chính là định mệnh của hai tính mạng. Tất cả mọi người ai cũng không thể chớp mắt, tất cả đều dán mắt vào đồng xu kia.

“ Keng keng keng.”

Đồng xu chạm xuống mặt đất nảy lên mấy cái sau đó xoay tròn chuẩn bị dừng hẳn. Vòng xoáy càng lúc càng chậm cuối cùng nó ngã sang một bên dừng lại.

“ Là mặt chữ, đây là quyết định của ta, là ta vô dụng các nàng có tránh cũng là trách ta đừng tự đau lòng.”

Ngô Minh vận khí liền có thể cảm nhận được nguồn năng lượng mà tên che mặt truyền vào cho mình. Tay phải Ngô Minh tuông ra một cơn gió tuyết bao bọc lấy cơ thể của Hỏa Vân. Lập tức dòng hàn khí kia xung đột với hỏa khí trên người thằng bé tiêu tán không thấy. Hỏa Vân đau đớn khóc òa lên.

“ Không đúng, không phải là dùng đối nghịch để chữa trị, tên đó nói là dùng tương ứng dị năng để hóa giải.”

Ngô Minh nhớ lại những lời lúc đó, rõ ràng theo suy nghĩ của Ngô Minh sẽ là lấy lạnh trị nóng sẽ chữa trị được nhưng xem ra đã sai rồi.

“ Các nàng cùng ta đưa chúng xuống mặt thất chữa trị, ở nơi này không thích hợp.”

Ngô Minh sau đó đưa tất cả xuống phía dưới mật thất của Phiêu Miễu Phong để hành động. Sau khi xuống tới nơi Ngô Minh nhanh chóng chữa trị cho con trai mình. Hắn tay phải kết hợp với nguồn năng lượng mới kia tạo ra một ngọn lửa đen rực bao bọc lấy cơ thể của Hỏa Vân. Nóng gặp nóng không những không làm tổn thương thằng bé mà nó còn vui cười đùa giỡn mấy ngọn lửa đang bao quanh mình.

“ Xem ra đã làm đúng cách.”

“ Trên người Vân Nhi có thứ gì kìa.”

Ngân Xuyên tinh mắt nhìn ra được trên ngực của Hỏa Vân đúng là có một hình văn kỳ lạ gì đó. Hình vân này đang từ từ hiện ra theo thời gian, hiện tại nó chỉ là một đóm đen không nhìn ra được hình dáng.

“ Con trai cố lên.”

Ngô Minh cố gắng hết sức cứu lấy đứa con này của mình. Hắn hiện tại đã hiểu được nguyên lý của việc này, hắn đang giúp con trai mình đả thống kinh mạch cùng truyền hỏa khí vào trong người thằng bé. Việc này sẽ giúp thằng bé làm chủ được hỏa khi trong người mình không có bị nó tấn công làm ảnh hưởng.

Sau hơn một canh giờ cứu chữa, Ngô Minh cơ thể nội lực đã như đèn dầu cạn không đứng nỗi. Hỏa Vân đứa bé này xem như đã qua cơn nguy kịch, trên ngực nó một hình đám mây màu đen cũng đã xuất hiện, đám mây kia nếu thoạt nhìn cũng rất giống với một ngọn lửa đang bốc cháy.

Ngô Minh ngồi tại chỗ thở dốc, hắn cảm nhận cánh tay trái của mình đã tê dại rồi chẳng có chút cảm giác gì.

“ Cuối cùng cũng xong.”

Ngô Minh nhìn đứa bé đang ngủ say trên đất kia sau đó nhìn sang Tuyết Nhi đang bị cái lạnh thấu xương giầy xéo.

“ Uyển Thanh, nàng đưa ta đứng dậy, chúng ta đi vào hoàng cung Tây Hạ.”

“ Chàng còn yếu như vậy đi đâu.”

“ Ta nghĩ ra được một cách để cứu Tuyết Nhi.”

“ Thật sự?”

“ Nếu vậy cả bốn người chúng ta cùng đi.”

Nghe Ngô Minh nói có cách cứu Tuyết Nhi thì Ngữ Yên vui mừng muốn cùng hắn đi cứu con mình nhưng Ngô Minh lắc đầu từ chối.

“ Không cần, ta cùng Uyển Thanh đi là được, nàng cùng Ngân Xuyên ở lại đây chăm sóc cho Vân Nhi, nó còn chưa bình phục không thể nó ở đây một mình.”

Nhìn Ngô Minh cương quyết như vậy cả hai người cũng không cố thuyết phục nữa. Ngô Minh cùng Uyển Thanh đưa theo Tuyết Nhi đi tới hoàng cung Tây Hạ. Ngô Minh được Uyển Thanh cỏng trên lưng còn hắn thì ôm trên tay con gái mình.

Từ lòng bàn tay mình Ngô Minh có thể cảm nhận được cái lạnh đang bao lấy cơ thể con bé, hắn một người như thế này còn cảm thấy khó chịu huống hồ gì một đứa trẻ mới sinh ra.

“ Đi vào hầm băng của hoàng cung đi, theo hướng ta chỉ.”

Ngô Minh chỉ dẫn cho Uyển Thanh đưa hắn vào trong hầm băng của Tây Hạ. Vừa tới nơi Ngô Minh đã đặt Tuyết Nhi xuống một tảng băng lớn chuẩn bị thực hiện ý định của mình.

“ Uyển Thanh nàng cởi áo ta ra.”

“ Được.”

Nghe theo lời của Ngô Minh, Uyển Thanh cởi áo phu quân mình ra, để lộ ra hình vẽ lớn trên lưng. Ngô Minh đưa cho Uyển Thanh con dao găm.

“ Nàng nhắm vào mảnh thứ năm của hình vẽ rạch một đường cho ta, lấy một ít chất dịch màu xanh cho con bé nuốt vào.”

“ Chàng cơ thể bị thế này sao có thể chịu nỗi.”

“ Yên tâm ta không có chuyện gì đâu, lo cho Tuyết Nhi thì hơn.”

“ Chàng không cho Ngữ Yên cùng Ngân Xuyên đi theo là vì sợ họ thấy cảnh này sao?”

Ngô Minh thở dài trả lời.

“ Tính cách của bọn họ nhất định sẽ ngăn cản ta, ta không muốn khiến bọn họ đau lòng.”

“ Vậy còn thiếp.”

Uyển Thanh cầm con dao trên tay rung rẩy không dám ra tay. Nàng cũng sợ một dao đó sẽ giết chết đi người nàng yêu thương.

“ Nàng chắc chắn làm được, ta biết nàng sẽ làm được.”

Ngô Minh cơ thể hao tổn đã quá lớn, hiện tại hắn cũng không chắc rằng mình có thể cố gắng thêm được nữa nhưng nhìn đứa trẻ chết dần chết mòn hắn không nhẫn tâm. Uyển Thanh hai mắt đỏ tươi nhắm chặt không dám mở ra, nàng hét lớn lấy dũng khí sau đó một dao chém thẳng vào lưng của Ngô Minh.

“ Keng.”

Bất ngờ chính là nhát chém kia lại bị Ngô Minh tự động ngăn cản, Uyển Thanh cứ nhưu chém vào mọt khúc gỗ, chỉ có thể làm rách một ít da của Ngô Minh chứ không đâm được vào bên trong, lớp da kia cũng nhanh chóng khép lại như chưa hề có vết thương nào.

“ Dùng toàn bộ sức của nàng đi, không như vậy không tổn thương được ta đâu.”

Ngô Minh biết cơ thể mình ở mức độ nào, nếu không phải một kích cực mạnh cơ thể hắn sẽ không thể bị thương được nhất là phần cơ thể có chứa hình vẽ này.

Uyển Thanh hít một hơi vận chuyển nội lực trong cơ thể mình, lần thứ hai nàng lấy hết dũng khí đâm một nhát vào người Ngô Minh.

“ Phóc.”

Nhát chém đâm xuyên vào cơ thể của Ngô Minh khiến hắn đau đớn kinh khủng. Ngô Minh cả miệng đều là máu tươi nhưng hắn cố gắng kìm nén không cho nó phun ra ngoài, hắn sợ làm cho Uyển Thanh đau lòng.

“ Mau lấy chất dịch xanh đó đưa cho con bé dùng.”