Siêu Cường Dị Năng Tại Võ Hiệp Thế Giới

Chương 100: Thiên long bát bộ kết thúc




Mộ Dung Thiên cả người phát sáng, hắn cảm nhận được nội lực càng lúc càng trào dâng cực độ trong người mình. Từng cơn từng cơn như sóng trào. Trong thâm tâm hắn cũng biết mình sắp chết rồi chỉ là trước khi chết hắn cũng có thể hoàn thành được tâm nguyện cả đời xem như chết không luyến tiếc.

Ngay sau khi cột sáng ấy biến mất, một vụ nỗ lớn nổ vang rền trên không trung. Cuối cùng Mộ Dung Thiên đã tự mình bạo thể mà chết, hắn chết ngay lúc ước vọng cả đời thành sự thật, đúng là trớ trêu.

Nhìn cột khói trên không kia Ngô Minh trong lòng vui buồn không rõ.

“ Quả báo là trời định hay người định, đến lúc nào ta mới nhận quả báo của bản thân đây.”

Mộ Dung Thiên chết là do tham vọng của bản thân hắn mà ra. Thật ra lúc xưa Tiêu Dao Tử không có hủy đi nội lực của hắn mà chỉ phong bế nó đi khắp cơ thể, trong cơ thể hắn Túc Tam Dương Kinh chính là chìa khóa để phá giải phong ấn này.

Tiêu Dao Tử lúc đó không có cách nào khác để đánh bại Mộ Dung Thiên dễ dàng cả, bằng chứng là trong trận chiến đó ông cũng bị thương. Cách duy nhất mà ông nghĩ ra là phá vỡ nội lực của Mộ Dung Thiên nhưng lúc ấy tên này cũng đã tiến sát tới ngưỡng Âm Dương Cảnh tuy không bước qua nhưng xem như cũng đã đứng trước cửa. Tiêu Dao Tử chỉ có thể phong bế đi nội lực hùng hồn của đối thủ mình.

Mộ Dung Thiên không có nhận ra điều này lại tìm cách nhanh chóng lấy lại thực lực, chính vì thế hắn mới rơi vào bẫy của Tiêu Dao Tử. Chỉ từ lúc Tiêu Dao Tử đưa được bộ Bắc Minh Thần Công vào tay Mộ Dung Thiên thì ông ta đã biết mình đã là kẻ chiến thắng.

Bắc Minh Thần Công điều kiên quyết khi luyện chính là phải phế đi võ công của mình tu lại từ đầu. Đều này là để tránh xung đột trong khi luyện nhưng Mộ Dung Thiên lại nghĩ nội lực của mình đã bị phế nên không kiêng kỵ gì luyện ngay Bắc Minh Thần Công. Kết quả chính là như hiện tại, Ngô Minh giúp hắn phá vỡ phong ấn nội lực trong người ngay lập tức nội lực hắn tăng lên tới 3 4 lần ngay tại chỗ đột phá. Nhưng dù là đột phá nhưng cái chết rằng như là đã định trước cho Mộ Dung Thiên, hắn chỉ có thể nhận không thể tránh.

Nội lực xung đột cùng với sự bùng nổ quá mức nội lực trong cơ thể dẫn tới quá tải. Cuối cùng là một vụ nổ kết thúc tất cả mọi chuyện.

“ Kết thúc rồi.”

“ Đúng kết thúc rồi.”

Ba người dìu dắt nhau đi trong đống đỗ nát hoang tàn trở về thành Nhạn Môn Quan. Cả ba người bị thương khắp người, thương thế tuy không nguy hiểm tính mạng nhưng tĩnh dưởng cũng phải rất lâu mới bình phục được. Nhất là Ngô Minh hắn bên ngoài không có nhiều vết thương nhưng nội thương lại cực kỳ nghiêm trọng, việc kích hoạt chất dịch xanh lam kia cùng với sử dụng khả năng hồi phục quá sức đã dẫn tới tổn thương nghiêm trọng trong cơ thể hắn.

Liên tục ba ngày sau đó trong thành Nhạn Môn Quan ăn mừng không nghĩ. Chiến thắng này đủ để họ vui mừng. Lần này Đại Liêu thất bại cũng phải mấy năm nữa mới có thể khôi phục, khoảng thời gian này là đủ để Đại Tống xây dựng cho mình lực lượng chống trả.

Về phía Ngô Minh, hắn vừa là người hùng lại trở thành một nỗi sợ không ai dám nói ra. Việc hắn một mình chặn đánh quân Liêu bảo vệ thành trì đã được truyền tai khắp mọi nơi. Ai cũng xem hắn là một anh hùng nhưng những người chứng kiến toàn bộ quá trình lại thêm trong đầu mình một cảnh tượng không thể quên.

Một con quỷ.

Ai có thể tin người thanh niên mặc áo trăng đang ngồi uống rượu kia lại là kẻ đã một mình giết đến vạn quân. Hình ảnh đó quá đáng sợ quá bi tráng, ngay cả Tống Anh Tông cũng phải dè trừng trong từng lời nói với Ngô Minh. Nói về vị hoàng đế này, trân chiến này cũng đã khẳng định lại vị thế của hắn, chỉ ở lại thành một ngày nhưng hắn cũng đã được người dân ở đây tung hô kính ngưỡng.

Sau đó Tống Anh Tông phải lập tức trở về kinh thành, hắn vừa mới lấy lại được quyền lực lần này xem như là cơ hội tốt để hắn giữ vững được ngai vàng của mình.

Ngồi trên tháp canh của tường thành, Ngô Minh trong tay vò rượu nhìn lên bầu trời đầy sao kia thở dài. Tiêu Phong cùng Mộ Dung Phục một bên cũng trong lòng nhiều suy tư không thể nói.

“ Cuối cùng mọi việc cũng kết thúc, các ngươi có dự định gì cho mình không?”

Tiêu Phong uống một ngụm rồi nói ra.

“ Ngày mai tôi sẽ cùng đám người Hoàn Nhan A Cốt Đả trở về Tộc Nữ Chân, bọn họ là huynh đệ của tôi còn có A Châu đang ở đó đợi chờ tôi trở về.”

Ngô Minh cũng biết A Châu và Tiêu Phong là trời sinh một đôi, A Châu cô gái này có thể biến một người thô kệch khô khan như Tiêu Phong biết yêu thương xem như đã là rất giỏi. Việc này hắn cũng không có ý kiến, Tộc Nữ Chân chính là Đại Kim sau này, Ngô Minh cũng không biết đây có phải là mốc quan trọng thay đổi bộ tộc sống khép kín kia trở thành con mãnh hổ đánh giết toàn thiên hạ sau này hay không.

“ Biểu ca sau này có dự tính gì?”

“ Ngươi đừng gọi ta là Biểu ca nữa, ngươi so với ta làm cha còn có thể.”

“ Thói quen rồi không bỏ được.”

Ngô Minh gãi đầu cười trừ một tiếng. Mộ Dung Phục cắn miếng gà kế bên uống một ngụm rượu.

“ Ta sao? Chẳng có phương hướng nào, ngươi còn có Biểu muội còn có người đợi mình, tên thô kệch này cũng có ý chung nhân ta thì chẳng có gì. Gia đình cũng không người thân cũng không.”

“ Sao lại không chẳng phải còn có chúng ta sao, có muốn lên Phiêu Miễu Phong sống với chúng ta không, ở đó phong cảnh cũng rất đẹp lại rất nhiều mỹ nữ.”

“ Thôi ta không muốn mắt mình bị ngươi hành hạ suốt ngày nhìn cảnh ngươi âu âu yếm yếm, ngươi đừng giả vờ không biết, từ nhỏ ta cũng thích Biểu muội chỉ là hai người các ngươi thanh mai trúc mã ta chỉ đành giấu đi mà thôi.”

“ Vậy xem ra là ta có lỗi rồi, ta kính huynh một cái.”

Ngô Minh một hơi uống cạn bình rượu, hắn đôi mắt đỏ ngầu gõ gõ miếng ngói dưới chân mình. Mai Kiếm ở phía dưới nghe thấy liền đi ra ngoài.

“ Cho ta thêm ba bình rượu.”

“ Ngươi chẳng phải không uống được rượu sao?”

“ Ta tự tập lấy đấy, hôm nay chúng ta chia tay rồi không biết sau này khi nào mới gặp lại phải uống cho thỏa thích mới được.”

“ Cạn.”

“ Không say không về.”

Dù là mạnh miệng như thế nhưng cũng chỉ thêm một vò Ngô Minh đã ngã lăn quay trên mái nhà phải để Mai Kiếm đưa mình trở về.

Sáng hôm sau cũng là lúc mọi người chia tay nhau. Mộ Dung Phục từ sớm đã rời đi, hắn muốn đi chu du giang hồ tìm kiếm mục đích sống của mình. Ngô Minh thì đi tới nhóm người Tiêu Phong để đưa tiễn.

Tới nơi thì mọi thứ gần như đã chuẩn bị xong, hành lý người ngựa đều đã đủ. Tiêu Phong vừa nhìn thấy Ngô Minh tới thì vui mừng đi tới đón tiếp.

“ Tôi tưởng ngài còn ngủ chứ.”

“ Lần này chia tay không biết có còn gặp lại hay không sao ta có thể không tới.”

“ Người giữ gìn sức khỏe.”

“ Ngươi yên tâm ta không bị gì được đâu, ngươi rõ hơn ai hết mà.”

“ Mọi việc đều không thể đoán trước được, cẩn thận vẫn hơn.”

“ Được rồi ta cũng chúc hai người ngươi cùng A Châu trăm năm hạnh phúc.”

Tiêu Phong cười lớn gật đầu cảm ơn Ngô Minh sau đó lấy ra một cuộc giấy được bọc trong túi da. Ngô Minh tò mò hỏi thăm qua.

“ Cái này là gì?”

Tiêu Phong nhìn ra xung quanh rồi nói ra.

“ Đây là bí kíp của Hàng Long Thập Bát Chưởng và Đã Cẩu Bồng Pháp. Hiện tại Cái Bang người tài đức không có, tôi không tiện giao ra. Mong người giữ gìn nó sau đó nếu thấy có người tài có thể giao phó thì giúp tôi đưa hắn bộ võ công này.”

“ Sao ngươi không tự mình đưa cho họ.”

“ Không hôm nay Tiêu Phong này đã làm trái lời thề vừa là kẻ phản bội tổ tiên lại phản bội lời thề năm đó không giết người Hán không còn mặt mũi nào nhìn thiên hạ anh hùng. Chỉ mong người giúp tôi làm thành tâm nguyện này.”

“ Được rồi ta sẽ giữ giúp ngươi, ngươi còn việc gì muốn nói nữa không?”

Tiêu Phong ngừng lại một lúc. Bất ngờ hắn quỳ xuống dưới chân của Ngô Minh đôi mắt rưng rưng.

“ Hài nhi bất hiếu, lần cuối cùng cũng xin phép được gọi người một tiếng phụ thân.”

Hành động của Tiêu Phong làm Ngô Minh quá bất ngờ, hắn cũng không biết ứng xử thế nào với tình huống này. Ngô Minh nhanh chóng đỡ người Tiêu Phong dậy.

“ Không khóc năm đó ta dạy không còn nhớ sao?”

“ Hài nhi vẫn luôn ghi nhớ, cả đời hài nhi khóc cũng không quá đầu ngón tay, hôm nay xem như thêm một lần.”

“ Thật ra ta không nhận con là có nhiều nguyên nhân, ta hiện tại nhìn còn trẻ hơn cả con bắt con kêu một tiếng phụ thân ta còn thấy ngượng huống hồ, năm đó là ta có lỗi đã không bảo vệ được con việc này ta luôn canh cánh trong lòng.”

“ Mọi việc đều đã qua rồi người không cần bận tâm.”

“ Nhìn con lớn khôn ta cũng vui mừng, được rồi không còn sớm nữa lên đường đi.”

Tiêu Phong nước mắt rơi một hàng trên mặt, cúi người lạy Ngô Minh một cái tiễn biệt rồi ra đi.

“ Hài nhi mãi là con của người.”

Tiêu Phong vừa đi một đoạn đã quay lại hét lớn lên, tình huống này khiến Ngô Minh không tự chủ được mà cũng rơi nước mắt. Đây là giọt nước mắt hạnh phúc đầu tiên mà hắn rơi kể từ khi đến thế giới này. Trước đây mỗi lần hắn rơi nước mắt không phải đau khổ tột cùng cũng là thân thể bị hành hạ mà ra. Chỉ là lúc này hắn mới cảm nhận được niềm hạnh phúc thật sự, hắn có một đứa con trai tên là Tiêu Phong.