Siêu Cường Dị Năng Tại Võ Hiệp Thế Giới

Chương 10: Thôn Thiên Hương




Ngô Minh nghe người trưởng quầy này nói thì có chút bất ngờ. Theo lẽ thường phản ứng của người này sẽ không quyết liệt như vậy mới đúng. Nhưng người trưởng quầy này phản ứng có phần hơi quá, Ngô Minh chưa nói được gì đã bị ông ta đuổi ra bên ngoài.

Ngô Minh mang theo thắc mắc của mình đi tới mấy quán ăn khác tìm hiểu. Nhưng mọi chuyện vẫn như cũ, Ngô Minh liên tiếp nhận được những cái nhìn dè chừng sau đó lập tức đuổi thẳng đi. Ngô Minh bất đầu cảm thấy nghi ngờ, lúc đầu Ngô Minh nghĩ là do mình ăn mặt khả nghi, sau đó nghĩ lại là mình đưa ra số tiền không đủ lớn, nhưng tất cả dừng như điều đã sai.

Ngô Minh không hỏi thăm được gì, trời cũng bất đầu đi vào buổi xế chiều, Ngô Minh đi vào một quán trọ tá túc qua đêm.

Cả ngày tìm kiếm mệt mỏi, Ngô Minh vừa nhận được phòng thì nhanh chóng đi tắm rửa để nghỉ ngơi. Ngô Minh đã không nhận ra những cái nhìn khác lạ mà những người trong quán trọ dành cho mình.

Nửa đêm, bầu trời hôm nay sáng trăng nhưng không sao. Bầu trời chỉ một vằng khuyết phát sáng, mây trắng thấy rõ ràng phản phất giữa màn đêm. Ngô Minh đang chìm vào giấc ngủ thì bên ngoài một đám quan binh đang lặng thầm tiến gần tới căn phòng mà Ngô Minh đang ở.

Tiếng dế kêu cùng tiếng chân dồn dập đan xen vào nhau.

“ Người các ngươi nói ở bên trong sao?”

“ Đúng vậy đại nhân, hắn ta chính là người hỏi thăm về thôn Thiên Hương, chắc chắn là người đại nhân cần tìm.”

“ Hừ ta không có tìm, hắn ta nếu có liên quan tới thôn Thiên Hương giết không cần hỏi, ngươi có công báo sẽ được trọng thưởng.”

Tên trưởng quầy của quán trọ khuôn mặt nịnh hót nhìn vào tên bổ đầu, chỉ chỉ vào bên trong phòng trọ của Ngô Minh.

Đám quan binh gần hai mươi người lập tức chia ra bao vây lấy căn phòng. Hiệu lệnh của tên bổ đầu vừa ra, cả bọn lập tức xông vào. Cửa lập tức bị đập đổ. Bọn họ nhìn thấy trên giường là một người chùm kín người. Cả nhóm lập tức dùng đao đâm xuyên qua tấm chăn.

“ Không ổn.”

Một tên quan binh nhận ra sự khác thường lấy tay gỡ tấm chăn ra ngoài, chỉ thấy bên trong không có người chỉ toàn là gối. Tên bổ đầu quay sang nhìn tên trưởng quầy.

“ Thế này là thế nào? Người đâu?”

“ Sao sao lại thế này, đại nhân rõ ràng hắn ở trong này, tiểu nhị của quán vẫn trông chừng rõ ràng hắn không có ra ngoài.”

“ Hắn nói đúng ta không có ra ngoài.”

“ Ai?”

Tiếng nói lạ vang lên ngay lập tức gây ra sự hỗn loạn trong đội ngũ. Mọi người quay quanh tìm kiếm người đang nói chuyện, lúc này họ mới thấy một người đeo mặt nạ đang chặn ngay cửa phòng.

Tên bổ đầu lập tức chĩa đao về phía Ngô Minh, ra lệnh:

“ Ngươi chính là kẻ tìm kiếm thôn Thiên Hương?”

“ Đúng thì sao?”

“ Hừ, ngươi có quan hệ gì với bọn chúng?”

“ Ta sao, đã từng là người của thôn Thiên Hương.”

“ Tốt, các huynh đệ nghe lệnh giết tên này, ai giết được phần thưởng là của người đó.”

“ Khoan đã.”

Ngô Minh lập tức đưa tay ra ngăn cản bọn họ hành động, sau đó nói ra.

“ Các ngươi khoan hãy rat ay, gấp gáp như vậy làm gì? Ta cũng không có ý định chạy đi. Các ngươi cho ta biết thật ra thôn Thiên Hương đã xảy ra chuyện gì.”

“ Hừ sắp chết còn ra vẻ, ta tiễn ngươi một đoạn.”

Tên bổ đầu lập tức lao lên tấn công, Ngô Minh còn không thèm để ý tới hắn. Vô thức hai ngón tay trái Ngô Minh đã kẹp chặt thanh đao của hắn. Thanh đao lập tức bị nung đỏ đến cả phần gỗ của thanh đao cũng đã bốc khói khiên tên này không chịu nỗi bỏ tay ra khỏi thanh đao. Ngô Minh quăng đi thanh đao một cước đá văng tên này lên giường.

Ngô Minh sống trong rừng gặm đã lâu. Trong đó thú dữ vô số. Mỗi đêm của Ngô Minh đều là một cuộc rượt đuổi, Ngô Minh không bao giờ ngủ sâu, chỉ một tiếng động nhẹ cũng có thể làm Ngô Minh tỉnh giấc. Ngô Minh sẽ tự làm quen với âm thanh khi mình ngủ chỉ cần một tiếng động lạ sẽ làm hắn tỉnh giấc. Khi nãy tiếng bước chân dồn dập của những tên quan binh này đã ngay lập tức đánh thức Ngô Minh.

Nhân cơ hội này Ngô Minh cũng muốn điều tra xem mọi chuyện thật ra là như thế nào, đã xảy ra chuyện gì mà thôn Thiên Hương lại trở thành cấm kỵ như vậy.

Nhìn thấy lão đại của mình bị đánh bay đi, đám quan binh lập tức xông vào tấn công Ngô Minh. Quả thật so đám quan binh này với những con hổ báo mà Ngô Minh từng đánh qua quả thật quá khác biệt, dù là sức mạnh hay tốc độ. Ngô Minh dễ dàng hạ gục từng tên chỉ với một quyền.

“ Oành”

“ Oành”

“ Oành”

Liên tiếp những tiếng động vang lên từ căn phòng, đám quan binh như người gỗ bị Ngô Minh tùy ý đánh lên. Chỉ sau một thoáng tất cả đều bị Ngô Minh đánh ngã. Lúc này Ngô Minh mới tiến lại gần tên trưởng quầy. Tên trưởng quầy đang sợ hại tột độ, Ngô Minh vừa rồi thể hiện quá kinh khủng hắn quả thật đã bị Ngô Minh làm cho sợ khiếp vía.

Ngô Minh nắm lấy áo hắn lôi ra từ dưới gầm giường.

“ Bây giờ ngươi có thể cho ta biết thật ra đã xảy ra chuyện gì được rồi chứ, thôn Thiên Hương thật ra đã bị gì?”

“ Đại gia người đừng làm bậy ta nói ra ngài sẽ tha cho ta chứ. Ngài phải hứa ta mới trả lời.”

“ Ngươi còn muốn ra điều kiện, ta tùy tiện bắt một tên nào trong số lũ người này đều có thể hỏi, ngươi nghĩ giờ ta giết chết ngươi rồi bắt họ thì thế nào.”

Ngô Minh chỉ vào đám quan binh đang la liệt trên đất nói ra. Tên trưởng quầy lúc này đã bủn rủn tay chân, ấp a ấp úng nói ra.

“ Đại gia, ta nói ta nói. Thật ra thôn Thiên Hương hơn 5 năm trước đã bị giết chết hết rồi, đã không còn cái gì gọi là thôn Thiên Hương chính vì thế ngài đừng có tìm nó nữa.”

Ngô Minh vừa nghe xong hai tay nắm chặt lấy cổ tên trưởng quầy, xiết đến hắn không thở được giẫy dụa. Mắt Ngô Minh nỗi lên gân đỏ quát lên.

“ Nói thật ra đã xảy ra chuyện gì, họ đã bị gì mà cả thôn đều bị giết.”

Tên này bị Ngô Minh xiết cổ không nói được, hai tay nắm chặt lấy tay Ngô Minh cầu xin. Ngô Minh quăng hắn ra một bên, cánh tay đánh vô thức vào cái bàn kế bên khiến nó vỡ tan. Nhìn thấy thế tên trưởng quầy không biết từ khi nào đủng quần đã ướt đẫm.

“ Là lệnh từ hoàng thượng, trong thôn bọn họ có một khăm phạm tên là Ngô Minh. Tên này bị bắt đi nhưng trong quá trình áp giải đã bị cướp đi. Quan binh còn sống đã khai báo là bị người trong thôn ám toán cướp người. Vì vậy mà hoàng thượng hạ chỉ giết sạch người trong thôn, còn nói ai tố giác được người trong thôn Thiên Hương sẽ được trọng thưởng.”

“ Ha ha, nực cười. Một cái thôn toàn là bách tính bình thường. Bọn họ sao có thể đánh thắng một đám quan binh cướp đi tù nhân. Rõ ràng là tìm người gang tội. Còn có tên hoàng đế vậy mà cũng nghe theo. Đây là ý gì? Các ngươi là người những người dân đó không phải người sao? Hơn một trăm nhân khẩu chết đúng là không nhắm mắt.”

Ngô Minh tự cười. Hắn không khóc, chỉ cười. Cũng đã rất lâu rồi Ngô Minh không khóc mà chỉ cười. Ngô Minh bây giờ đang đắm chìm trong suy nghĩ về những người dân lương thiện thôn Thiên hương. Bọn họ là bị hắn liên lụy mà chết. Cảm giác tội lỗi nhanh chóng quấn lấy tâm trí Ngô Minh. Sau đó chính là căm giận.

Ngô Minh hận bản thân mình, hắn càng giận kẻ đã ra tay với những người thôn dân vô tội, hắn càng giận kẻ ta ra lệnh.

Trong lúc Ngô Minh suy nghĩ, những tên quan binh cùng tên trưởng quầy đang dần dần bò ra khỏi phòng. Nhưng trong số họ lại có vài tên ham lợi, nhân cơ hội Ngô Minh lơ là định ra tay hạ gục Ngô Minh.

“ Phốc.”

Một nhát chém đánh trúng vào người Ngô Minh. Ngô Minh không có phản ứng gì, chỉ quay sang nhìn kẻ đã chém mình chiếc mặt nạ không biết lúc nào đã rơi ra ngoài. Khuôn mặt Ngô Minh lúc này đã dọa sợ kẻ ra tay. Hắn giật mình buông ra cả thanh đao đang gâm vào người Ngô Minh.

“ Quái quái vật.”

Ngô Minh dùng tay nhổ thanh kiếm ra khỏi người mình. Máu từ vết thương chảy ra một lúc lập tức đã dừng lại. Vết thương tuy không lành hẳn nhưng cũng đang tự lành lại.Ngô Minh dùng thanh đao trên tay lướt đi.

Một lúc sau đó Ngô Minh bước ra khỏi quán trọ. Trên người sạch sẽ không chút gì là đã trải qua một cuộc chiến. Bởi vừa rồi không phải là một cuộc chiến mà là một cuộc thảm sát.Đám quan binh không có sức kháng cự, bọn họ hoảng loạn. Phần thưởng mà bọn họ muốn lấy đã cướp đi mạng sống của chính bản thân họ. Máu chảy khắp trong sân quán trọ, sáng hôm sau người ta phát hiện ra hiện trường cũng là lúc một cái tên được gọi lên trong chốn giang hồ.

Thi Quỷ.

Trên quán trọ khắc lên một chứ to lớn bằng máu “ Thi Quỷ”. Ngô Minh sở dĩ muốn để lại danh tính của mình cũng là có lý do. Người đầu tiên mà Ngô Minh muốn nhắn gửi chính là Đinh Xuân Thu. Danh tính này chỉ có Đinh Xuân Thu hiểu rõ, nó sẽ nhắc cho Đinh Xuân Thu rằng Ngô Minh vẫn còn sống và bất cứ lúc nào cũng sẽ trở về. Nó sẽ khiến cho cuộc sống của Đinh Xuân Thu là những chuỗi ngày sống trong lo sợ, không biết sẽ bị Ngô Minh tìm tới vào lúc nào. Lúc nào cái tên Thi Quỷ còn vang trên giang hồ lúc đó Đinh Xuân Thu không được ăn ngon ngủ yên.

Còn một nguyên nhân khác có phần trẻ con, đó là Ngô Minh học theo những bộ phim mình đã xem, để lại dấu tích sau khi gây án. Ngô Minh cũng chẳng biết để lại chúng có mục đích gì, dù sao Thi Quỷ cũng chỉ là một biệt hiệu nhưng nó lại có vẻ rất ngầu. Hơn hết việc này cũng làm Ngô Minh có chút thích thú. Đó là một cảm giác khó giải thích bằng lời.

Nhưng dù thế nào, Thi Quỷ cũng đã là một cái tên nổi tiếng. Nổi tiếng trong cả quan trường và giang hồ. Vụ án mà Ngô Minh gây ra là một vụ án lớn. Triều đình đã quyết định ra lệnh truy nã Ngô Minh với cái tên Thi Quỷ. Theo lời kể của những người mà Ngô Minh đã từng hỏi qua tung tích của thôn Thiên Hương mà lệnh truy nã của Ngô Minh được đưa ra ngoài.

Ngô Minh đã vô tình trở thành mục tiêu của cả triều đình cùng giới giang hồ. Tiền thưởng của Ngô Minh chính là một sức hút khó cưỡng đối với những tên săn tiền thưởng. Từ đó Thi Quỷ chính thức là cái tên mà mọi người gọi cho Ngô Minh