Siêu Cấp YY Hệ Thống

Chương 334: Sinh Đạo đẻ con




Minh Hạo nhìn không nổi nửa, vỗ tay một cái.

“Bộp!”

Theo âm thanh vang vọng, mười người trung niên ánh mắt bỗng nhiên trở nên vô thần, vẻ mặt mờ mịt.

Trầm Vũ Anh rất nhanh nhận ra đám người trung niên biểu hiện quái dị, trong lòng hơi sợ hãi, liếc nhìn đứng bên cạnh Minh Hạo dáng vẻ bình thường không thay đổi có chút yên tâm.

Minh Hạo nhìn qua nàng nhỏ giọng bên tai nói: “Chúng ta vào nhà thôi, chắc em trong lòng rất nhiều thứ khó hiểu, lát nửa anh giải thích cho nghe.”

Trầm Vũ Anh nhu thuận gật đầu, dắt tay dẫn Minh Hạo vào biệt thự, mặc kệ bên ngoài mấy tên trung niên ngơ ngác đứng ngoài đó.

Đi vào nhà, Trầm Vũ Anh mắc cở buông tay Minh Hạo ra, hai người ngồi xuống ghế, lúc này Trầm Vũ Anh oán giận nhìn qua nũng nịu hỏi: “Anh tại sao ba ngày nay không đến thăm hay nhắn tin cho em? Không biết em lo cho anh lắm à/”

Minh Hạo cười cười làm lành nói: “Anh ba ngày nay chơi game cho nên quên thời gian, xin lỗi em nhé, lát anh đền bù lại cho.”

Trầm Vũ Anh ngạc nhiên, chơi game quên thời gian? Nàng nghĩ đến loại game mới ra một tuần trước gây oanh động thế giới, hỏi: “Anh đang chơi game Thần Chiến à.”

Minh Hạo gật đầu nói: “Ừ game thần chiến, em muốn chơi không?”

“Em có thể chơi hả d7DceUgZ anh, em nghe nói người dưới 18 tuổi không được phép chơi nha.” Trầm Vũ Anh kích động nói, kể từ một tuần trước game Thần Chiến ra mắt, toàn bộ thế giới người từ tuổi 18~90 trai gái già trẻ đều chơi, thứ nhất: Vào game, người chơi có thể khỏe mạnh, dù bên ngoài già yếu bệnh tật thế nào, trong game có thể đi đứng nói chuyện như người thường, thứ hai, game thuộc dạng chân thật 100%, ai không muốn trải nghiệm? Thứ ba, chơi game có tiền, ngu gì không chơi.

Trầm Vũ Anh nhìn người ta chơi trong lòng cực kỳ ghen tỵ, thở dài, tiếc cho chính mình tại sao không sinh sớm 4 năm để được chơi game thần chiến vượt thế kỷ kia?

Minh Hạo mỉm cười không nói, âm thầm suy nghĩ “Có nên cho nàng biết mình là người tạo ra game không?”

Suy nghĩ một hồi, Minh Hạo quyết định nói cho nàng, dù sao nàng bây giờ coi như người của mình, không sớm thì muộn nàng cũng biết việc này, trầm giọng nói ra: “Trầm Vũ Anh, chắc em biết anh là người có dị năng, như em thấy, người nam tử anh vừa giết lúc nãy do chính tay anh hồi sinh cho hắn.”

Trầm Vũ Anh nghe Minh Hạo chính miệng thừa nhận, nàng kinh ngạc che miệng lại, trong lòng hưng phấn tột độ, nàng không ngờ bạn trai mình lại có thần kỳ dị năng như vậy, nàng tưởng rằng dị năng chỉ có trong truyện, vậy mà mình gặp được một người sống sờ sờ, hơn nửa còn lại là người này còn trở thành người nam nhân của mình.

Nàng biết mình giá trị, dù tiểu thư giàu có, sống trong gia đình quyền thế, nhưng so với người có dị năng giá trị kém xa ngàn dặm.

Trong lòng âm thầm cám ơn ông bà chín đời phước đức, mới có thể đem nàng đưa đẩy nhân duyên trở thành người con gái của hắn.

Trong giây lát, hình ảnh Minh Hạo, một chàng bạch mã hoàng tử trong lòng càng thêm to lớn, chiếm hạng thứ nhất trong trái tim Trầm Vũ Anh,.

Trầm Vũ Anh đôi mắt phát ra nhu tình nồng đậm, tò mò hỏi: “Ngoài anh ra còn ai có dị năng không.”

Minh Hạo nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Em coi người dị năng là rau cải bên đường muốn có là có à, anh nói luôn, trên trái đất này chỉ có anh là người dị năng thôi, không còn ai khác.”

Trầm Vũ Anh nghe vậy nhịp tim đập nhanh hơn, nói như vậy chỉ có Minh Hạo ở trên thế giới này độc nhất vô nhị người dị năng?

Nghĩ đến đây, Trầm Vũ Anh trong lòng càng quyết tâm bằng mọi giá phải giữ chặt Minh Hạo, không cho hắn rời xa mình.

Minh Hạo thần sắc trịnh trọng nói tiếp: “Thật ra anh có chuyện này muốn nói với em.”

“Chuyện gì anh?” Trầm Vũ Anh thấy Minh Hạo nghiêm túc không khỏi giật mình, nàng chú tâm nghiêng tai lắng nghe.

Minh Hạo nói: “Game thần chiến... Anh là người tạo ra nó.”

Trầm Vũ Anh gật đầu, chợt phản ứng lại, nàng thần sắc khó có thể tin bật thốt lên: “Cái gì, anh là người tạo ra game thần chiến siêu việt thế kỷ 21?”

Minh Hạo cười cười, lại tung thêm một quả boom tấn: “Anh cho em biết một bí mật động trời, anh là người đến từ tương lai – tiên giới xuyên việt đến đây.”

Tin tức này như một quả hạt nhân bắn tới, làm Trầm Vũ Anh đầu óc trống rỗng, chấn động nói không nên lời.

Năm phút sau Trầm Vũ Anh mới tiếp nhận tin tức khủng khiếp này, trải qua biểu hiện ‘dị năng’ mấy ngày trước cùng biến người chết sống lại khi nãy, nàng hoàn toàn tin tưởng lời Minh Hạo nói,.

Xuyên từ tương lai – tiên giới đến? Nàng tưởng rằng chuyện này chỉ có trong mấy quyển truyện chữ khô khan mới có, không hề nghĩ đến cái này vậy mà có thật.

“Như vậy anh là người tu tiên? Thế giới bên kia thế nào? Giống trong tiểu thuyết có thể dời núi lấp biển, tuổi thọ vô tận hả anh?” Trầm Vũ Anh kích động nắm tay Minh Hạo hỏi liên tục.

“Em có thể coi như vậy...” Minh Hạo nhẫn nại trả lời từng câu hỏi của nàng.

Nói xong toàn bộ, kể luôn trong đó đám hậu cung của mình, Minh Hạo im lặng chờ đợi Trầm Vũ Anh quyết định, nếu nàng không chấp nhận việc hậu cung, hắn cũng không ép nàng, cùng lắm bồi thường cho nàng một bản tu tiên rồi đường ai nấy đi, dù sao người con gái Việt Nam bao đời này thuộc dạng bảo thủ truyền thống, sẽ không dễ dàng chấp nhận chia sẽ người nam nhân với một người con gái khác.

Thật lâu Trầm Vũ Anh mới miễn cưỡng tiêu hóa hết toàn bộ tin tức, nàng hít sâu một hơi dài, trong lòng rung động không sánh gì được, nghĩ đến Minh Hạo bên người có hơn chục nữ nhân, hơn nửa còn có con cái, như vậy chẳng phải nàng là người đến sau cùng ư?

Trong lòng ê ẩm đau đớn, tựa như có người rắc muối lên vết thương, đôi mắt trở nên đỏ hòe, từng giọt nước mắt thiếu nữ lăn dài xuống má.

Minh Hạo nhìn nàng khóc không nói gì, trong lòng thầm thở dài, nói: “Em suy nghĩ đi, nếu em chấp nhận thì đến nhà anh, còn nếu không chúng ta đường ai nấy đi. Đây là số điện thoại anh, nếu em có chuyện gì thì gọi, anh về đây.”

Minh Hạo biến ra chiếc điện thoại, sau đó đưa tờ giấy dùng tinh thần lực của mình in lên số của mình, đặt tờ giấy lên bàn.

Trầm Vũ Anh nghe đến câu “đường ai nấy đi” càng khóc nhiều hơn, bốn chữ này giống như con dao găm sắc bén đâm vào tim, nhịn không được “Oa” một tiếng, nước mắt như mưa rơi nước chảy, khuôn mặt xinh xắn tràn ngập nước, làm người thấy mà tiếc thương, muốn ôm nàng vào trong lòng để nhẹ nhàng dỗ dành.

“Anh đi đây, tạm biệt.” Minh Hạo không nhìn nổi nửa, nói một tiếng rời đi, biến trở về nhà.

“Anh về rồi à, mau lại đây giúp em, a đau quá.”

Minh Hạo vừa trở về nghe âm thanh nghẹn ngào đau đến giật mình, vội quay đầu nhìn lại.

Lúc này Sinh Đạo vẻ mặt đau đớn nằm trên giường, đôi mắt nhắm lại, nước mắt tràn mi, biểu hiện thống khổ, Minh Hạo ngẩn ra, đây là tình huống gì?

Đi tới giường nhìn Sinh Đạo thống khổ, Minh Hạo khó hiểu hỏi: “Ngươi làm sao vậy Sinh Đạo?”

Sinh Đạo mở mắt ra, trên mặt đầy mồ hôi, hơi thở nặng nề như thở không nổi, nàng khuôn mặt trắng như ma tựa như người sắp chết, môi lợt lạt hé ra: “Em... Nghĩ... Sắp... Sinh... Con. A đau bụng quá”

Cố nói hết bốn chữ, đột nhiên nơi bụng truyền đến cơn đau nứt, tựa như bộ phận ruột bên trong bị người xé ra, đau đớn đến nổi nước mắt tràn mi.

Minh Hạo đứng hình, miệng há to, mắt trừng ra, sinh đẻ? Nếu hắn nhớ không lầm Sinh Đạo mới mang bầu một ngày chưa đến mà, tại sao nhanh như vậy sinh rồi?