Siêu Cấp YY Hệ Thống

Chương 282: Nói chuyện




Minh Hạo gật đầu, mặt bàn biến thành bản đồ địa hình, trong đó có các ký hiệu khác nhau.

Đây chính là mặt bàn chiến lược tương lai của quân đội Terran.

Minh Hạo nhìn Thiên Tướng Quân nói: “Ta cho phép ngươi chỉnh sửa bản đồ.”

“Vâng tổng tư lệnh!” Thiên Tướng Quân cung kính nói, tay hướng mặt bản đồ nhấn nhấn.

Là binh chủng sc3, được hệ thống starcraft 3 truyền cho tất cả tri thức, bao gồm lịch sử, địa lý, chiến thuật các loại.

Cho nên đối với cái này rất rành, năm phút sau Thiên Tướng Quân đã bấm xong.

Trên bản đồ hiện lên một đống tên xanh, tên đỏ, các ký hiệu x, các mũi tên màu xanh, các mũi tên màu đỏ, hơn trăm loại khác nhau.

Thiên Tướng Quân tay chỉ vào đám ký hiệu giải thích, sau đó nói: “Chúng ta vị trí phía cuối cùng Nam Triều. Bởi vì ngày hôm qua tổng tư lệnh đánh ra chiêu kia, gây nên gần như hủy diệt toàn bộ, cho nên bên trong Nam Triều gần như các thế lực đều bị hủy diệt.”

“Theo tình báo ngày hôm qua. Sau khi đám người kia gởi thư tuyên chiến, một số ít sống sót may mắn thế lực, tông môn… sợ hãi chạy đi, đầu quân cho đám người tuyên chiến ngài, chỉ có một, hai thế lực là ở lại.”

“Có thể nói, toàn bộ Nam Triều chỉ có ba cái thế lực, chúng ta và hai thế lực khác.”

Minh Hạo gật đầu hỏi: “Vậy hai thế lực còn ở đây là thế lực nào?”

“Thưa tổng tư lệnh, có hai thế lực, một cái trong đó là thuộc cấp hoàng triều Nhân Tiên Quốc, một cái khác thuộc cấp vương triều Âm Linh Quốc.”

Minh Hạo nghe vậy nghi ngờ hỏi: “Ngươi cho ta biết tư liệu bọn hắn và lý do bọn hắn ở lại?”

“Thưa tổng tư lệnh, hoàng triều Nhân Tiên Quốc có lịch sử lâu đời hơn chục ngàn năm. Bên trong có một vị Dâm Tổ tọa trấn, mười cái Dâm Đế.”

“Còn về Âm Linh Quốc, là một vương triều mới thành lập cách đây mấy trăm năm. Điều kỳ lạ là vương triều này rất bí ẩn, ít khi xuất đầu lộ diện ra ngoài.”

“Lý do thì thuộc hạ không biết thưa tổng tư lệnh.” Thiên Tướng Quân lắc đầu nói.

Minh Hạo gật đầu.

“Cốc cốc”

Minh Hạo nghe tiếng gõ cửa, quay qua nói: “Vào đi.”

Một tên lính marine đi vào, thần sắc cung kính nói: “Thưa tổng tư lệnh, có hai bức thư được chuyển đến, nói là từ Nhân Tiên Quốc và Âm Linh Quốc.”

Marine đi đến đưa bức thư cho Minh Hạo

Minh Hạo có hơi bất ngờ, tay tiếp bức thư, cầm lên đọc.

Đầu tiên là bức thư gởi từ Nhân Tiên Quốc.

Nội dung rất ngắn gọn, ý muốn hẹn Minh Hạo đi ra thương lượng chuyện các thế lực tuyên chiến.

Minh Hạo đọc xong đem bức thư còn lại Âm Linh Quốc cầm lên đọc.

Nội dung trong bức thư tương tự như bức thư Nhân Tiên Quốc.

Minh Hạo đọc xong, lấy viết trả lời bọn hắn, sau đó quay qua nhìn Marine nói: “Ngươi gởi lại cho bọn hắn.”

“Vâng tổng tư lệnh.” Marine làm thế chào quân đội, sau đó cầm bức thư rời đi.

Minh Hạo nhìn lên bầu trời mỉm cười: “Ít ra trên thế giới này chưa có người ngu lắm…”



Ngày hôm sau, sáng sớm.

Minh Hạo đến điểm hẹn giữa ba bên.

Một gian thanh lâu rộng lớn, xung quanh canh phòng rất nhiều binh lính.

Khi thấy Minh Hạo đi vào, đám lính không ngăn cản, hiển nhiên bọn hắn đã được dặn dò trước.

Nơi tửu lầu này có hai gian, một gian dưới đất và một gian trên lầu.

“Xin mời ngài theo ta.” Phía trước một vị tú bà ăn mặc quần áo màu mè, mặt mày vẽ phượng, môi son đỏ đậm.

Khí tức thành thục, đôi ngực lớn rung động theo từng nhịp thở.

Ở gần, mùi phấn cùng hương khí phóng đãng của nàng làm Minh Hạo có chút khó chịu.

Tú bà ở tại đây chờ sẵn từ lâu, khi thấy Minh Hạo bước vào một bộ thần sắc cung kính nói.

Dù Minh Hạo ngoại hình trẻ tuổi, ăn mặc giản dị, nhưng trong lòng không chút nửa phần khinh thường.

Một người một quyền đánh nát gần hết Nam Triều, hủy diệt hơn mấy ngàn thế lực, sinh linh hơn trăm vạn. Đây chính là quái vật kinh khủng, dù các thế lực cổ lão muốn giết hắn cũng không dám động một ngón tay.

Minh Hạo gật đầu đi theo nàng.

Vị tú bà dẫn Minh Hạo lên lầu trên, sau đó cung kính lui ra ngoài.

Trong phòng ngồi hai người, nhưng không ai nói gì.

Một người lão già râu tóc trắng bạc, mặc quần áo bào đen, đôi mắt lim dim như đang ngủ.

Minh Hạo không cảm nhận được một tia ba động khí tức nào từ lão già, dường như lão là người thường.

Người còn lại chính là một người con gái, tóc đen dài, da trắng, môi đen, mắt tròn, bên trong chứa đựng chính là sự kiên nghị, kiên cường mà một cô gái không bao giờ có được.

Điều duy nhất để người ta chú ý chính là khí chất của nàng.

Cô gái ngồi tại đó, không khí xung quanh như mùa đông tĩnh mịch.

Lạnh lẽo, yên tĩnh, không một chút tiếng động.

Như một khối tượng đá xinh đẹp cô đơn, đang ngồi tại đó im lặng chờ đợi.

Minh Hạo tại đánh giá hai người, hai người kia cũng quay lại, đánh giá hắn.

Ba người nhìn nhau, không ai nói gì.

Minh Hạo bước đến ghế trống, tự nhiên ngồi xuống.

Minh Hạo nhấp miếng nước trà, sau đó quay về hướng cửa kêu: “Tú bà, mau kêu gái đến đây, bổn thiếu gia muốn chơi gái.”

Lão già và cô gái sắc mặt đen, ánh mắt nhìn chằm chằm Minh Hạo.

“Tên này bị não vào nước? Chẳng lẽ hắn hẹn ta đến cái thanh lâu bẩn thỉu này chỉ để chơi gái?”

Hai người cùng suy nghĩ trong đầu.

Tú bà đứng canh ngoài cửa nghe vậy giật mình, nàng mở cửa ra sợ sệt nói: “Thưa thiếu gia, hôm này toàn bộ nữ kỹ rời đi, chỉ có ta ở tại đây.”

Minh Hạo như biết trước, chỉ vào tú bà cười nói: “Vậy ngươi thay thế các nàng đi, tiền ta bao.”

“Cái kia, thiếu gia, đây là…”

Tú bà sợ đến nói không nên lời, không biết nên làm gì, đành nhìn qua hai người kia.

Nói giỡn, nàng cũng rất muốn để vị quái vật này *** mình, đây chính là điều hiếm có a, người cao quý nào để cho mình bị một *** như mình lên người?.

Nhưng sợ rằng làm xong, bị hai người đang ngồi nhìn kia tán chết, nàng còn muốn sống a.

“Ngươi yên tâm, ta sẽ bảo vệ, ngươi cứ làm theo ta, cở quần áo ra.”

Minh Hạo như nhìn ra lo lắng của nàng cười nói: “Có ta ở đây. Hai người bọn hắn không dám làm gì ngươi đâu.”

Nghe Minh Hạo nói, lão già cùng cô gái sắc mặt càng thêm đen, trong nội tâm có chút tức giận, đây là vũ nhục chính mình?

Nhưng bọn hắn nhẫn. Bởi vì bọn hắn biết thực lực Minh Hạo đáng sợ thế nào. Hơn nửa, mọi người tới đây là mục đích để thương lượng, chứ không phải gây chiến với Minh Hạo.

Lão già ho khan vài cái, nói: “Vị này hoàng đế Việt Cồ có chút nhầm lẫn, chúng ta đến đây để thương lượng chứ không phải là chơi gái,.”

Người nữ bên cạnh không nói gì, nhưng ánh mắt chớp lóe, hiển nhiên đồng ý với lão giả.

“A! Chứ không phải hai người các ngươi hẹn ta đến thanh lâu để chơi gái à?” Minh Hạo giả bộ kinh ngạc hỏi.

“Vô sỉ, là ngươi hẹn chúng ta mới đúng!” Cô gái nghe vậy sắc mặt đỏ lên, dù cho tính cách luôn lạnh lùng với ngoại giới cũng không nhịn được, nàng lạnh lung quát.

Minh Hạo nở nụ cười, phất tay cho tú bà.

Tú bà là người sống lâu năm, lại làm nghề thanh lâu tiếp xúc với nhiều người phức tạp, thấy Minh Hạo phất tay liền biết chuyện gì.

Tú bà nhanh chóng đóng cửa lui ra ngoài.

“Được rồi, ta đùa thôi. Các ngươi nói trước đi, có điều kiện hay muốn gì cứ nói. Tất nhiên, nếu vị nữ tính kia muốn vợ ta đều được.” Minh Hạo nửa nói thiệt, nửa nói giỡn.

Người nữ nghe Minh Hạo trêu chóc thần sắc càng lạnh hơn, nàng nhìn Minh Hạo lạnh lùng nói: “Ta xin tự giới thiệu, ta chính là hoàng đế Âm Linh Quốc, Âm Linh.”

Lão già lúc này mở miệng nói: “Ta là lão tổ Nhân Tiên Quốc.”

Tới lượt Minh Hạo nói: “Ta là vua của Việt Cồ Thiên Quốc, à, vài ngày tới ta sẽ là vua của Dâm Giới, cho nên các ngươi cứ yên tâm đầu nhập thiên quốc của ta.”

Lão tổ Nhân Tiên Quốc và Âm Linh hoàn toàn bó tay: “…”

“Hắn bị điên?”

Hai người ánh mắt quái dị nhìn Minh Hạo cùng chung một suy nghĩ.