Siêu Cấp YY Hệ Thống

Chương 264: Cha




Minh Hạo phân thân

...

Minh Hạo phân thân trải qua ‘xxx’ khuôn mặt cứng ngắt như trước, thần sắc như hàn băng vạn năm, lạnh lùng không thay đổi.

Nhìn nằm bệch ở góc tường rồng đen, thần sắc lạnh lùng hỏi: “Ngươi tên gì?”

Con rồng đen mở đôi mắt ra nhìn Minh Hạo, chần chừ một chút, cuối cùng lựa chọn nói ra tên mình: “Long Thần Nguyệt.”

Âm thanh suy yếu cực kỳ, cũng may Minh Hạo cảnh giới Dâm Thần, cho nên dù âm thanh hơi nhỏ vẫn nghe thấy.

Long Thần Nguyệt nói xong nhắm mắt lại, trong lòng âm thầm hối hận chọc giận tên dâm tinh này.

Chỉ hơi hù thôi mà, cần gì phải hiếp dâm nàng ô ô ô…

Long Thần Nguyệt phía dưới hơi sưng lên, suy nghĩ có hơi buồn, nước mắt không tự chủ lăn xuống.

Minh Hạo như không nhìn thấy nước mắt nàng, một đoàn hắc khí từ trên người hắn bay ra, nhập vào người Long Thần Nguyệt.

“Gào!”

Hắc khí vừa bay đến, Long Thần Nguyệt theo đó tựa như hưng phấn rống lên một tiếng, há mồm ra, một đoàn khí lãng từ trong miệng bay ra, hút hắc khí vào trong miệng.

“Ngon quá!”

Long Thần Nguyệt gào lên hưng phấn, vừa nuốt hắc khí vào trong bụng, cơ thể nàng phình to thêm vài cen-ti-mét.

“Ngươi có thể kể cho ta tại sao ngươi lại xuất hiện ở đây được không?” Minh Hạo đi đến, nhìn Long Thần Nguyệt hỏi.

Long Thần Nguyệt bay lên không trung, ánh mắt hướng lên trời, nước mắt không tự chủ rơi xuống, thần sắc làm người cảm giác bi thương, im lặng hồi lâu, nói: ”Ta không nhớ rõ lắm, ta chỉ nhớ vừa sinh ra cha mẹ giấu ta một nơi rồi từ đó biến mất không còn xuất hiện. Có một ngày, một cô gái đi đến sau đó bắt ta lại, phong ấn tại đây...”

“Còn gì nửa không?” Minh Hạo có hơi thất vọng, với số lượng thông tin quá ít, không đủ để tìm ra manh mối a.

“Ùm, cô gái đó nói rất kỳ lạ, cái gì mà một ngày nào đó sẽ có người đến cứu ta.”

Long Thần Nguyệt hơi suy nghĩ một chút nói.

Minh Hạo đồng tử phân thân lẫn bản thể co rút lại.

“Đing! Chủ nhân phát hiện manh mối đầu tuyến nhiệm vụ, hệ thống ban cho nhiệm vụ chủ tuyến, xin mời xem.”

Minh Hạo chân thân. Minh Hạo nghe âm thanh trong đầu giật mình một cái, lâu rồi mới nhận được nhiệm vụ chủ tuyến từ hệ thống, điều khiển ý niệm click vào xem.

“Nhiệm vụ chủ tuyến: Bí mật thần mộ

Độ khó: SSSSSS

Nội dung: thần mộ chứa bí mật rất lớn, mục tiêu của chủ nhân chính là khám phá bí mật của nó, tìm ra câu trả lời. Là ai đứng sau toàn bộ chuyện này. Đầu mối chính là nơi cuối cùng thần mộ, hãy đến đó.”

“Ồ.” Minh Hạo đọc xong truyền một đoạn cho phân thân.



Minh Hạo phân thân. Minh Hạo nhắm mắt lại, một hồi sau mở mắt ra nhìn Long Thần Nguyệt, nói: “Ngươi từ nay về sau do ta phụ trách, đi theo ta.”

Long Thần Nguyệt do dự một chút, nghĩ đến mình ‘trinh tiết’ bị Minh Hạo lấy lại, e thẹn gật đầu rồng, coi như là đồng ý.

Sau đó hướng về đám người vẻ mặt chết lặng, nói: “Còn có các ngươi, đi theo ta.”

“Vâng thiếu gia!” Đám dâm đế lấy lại tinh thần, cung kính nói, cho dù Linh Thần Mộ đều là biểu tình như vậy.

Chịch một cái long hoàng đế, đây chính là chuyện kinh thiên nhất mà chỉ có Minh Hạo mới làm được.

Sau đó Minh Hạo đi trước, lần lượt những người khác đi theo sau, đến bên trong thần mộ, nơi cuối cùng.

Con đường đi vào rất hẹp, cho nên tốc độ đoàn người có chút chậm, bất quá chỉ đi nửa ngày là đến nơi.

Đây là một căn đại sảnh rộng lớn, màu vàng ống ánh bao phủ toàn bộ căn này đại sảnh.

Tại ở giữa trung tâm căn phòng, làm người chú ý nhất là một cái quan tài màu vàng lơ lửng trên không.

Minh Hạo đoàn người bước vào phòng, không khí như động lại, toàn bộ ánh mắt hướng về trung tâm căn phòng, nơi quan tài màu vàng lơ lửng tại đó.

Minh Hạo không nói gì, thân thể chậm rãi bay lên, đến gần quan tay, đặt tay lên, một tia hắc khí bay vào quan tài thăm dò.

“Dưới vòm trời, ta là vô địch, từ cổ chí kim luôn luôn vô địch, vĩnh hằng luôn soi sáng ta!!!”

Âm thanh vang vọng trời đất, nhật nguyệt biến đổi, tại một khắc này, toàn bộ dâm giới người đều nghe thấy âm thanh này.

Trừ Minh Hạo và Long Thần Nguyệt, toàn bộ chúng dâm đế vừa nghe âm thanh này không tự chủ quỳ xuống, dù là bất tử, nhưng đám Dâm Đế trong mắt đồng loạt hiện lên cảm xúc rung động, kinh sợ.

Song song, quan tài trong trung tâm thần mộ rung rung, nấp quan tài dần rung chuyển, một bàn tay khô héo từ trong quan tài đưa ra ngoài.

Minh Hạo lạnh lùng nhìn bàn tay, hắc khí nhân cơ hội này luồng vào khe hở, tràn vào quan tài.

“!”

“Hử?”

Âm thanh băng lãnh có chút ngạc nhiên từ trong quan tài truyền ra, theo đó bàn tay khô héo đang đưa ra ngoài dừng lại.

Minh Hạo tay nắm lấy bàn tay khô héo, dùng toàn bộ sức mạnh lôi kéo ra.

“Rầm!”

Quan tài bên trong phát ra âm thanh trầm thấp, giống như có vật gì mạnh mẽ va vào.

Minh Hạo lại làm giống như thế, nắm lấy bàn tay khô héo kéo mạnh ra ngoài

“Rầm!”

“Rầm!”

“Rầm!”

Phía dưới, đám người ánh mắt chết lặng nhìn hành động Minh Hạo.

Bọn hắn từ rung động, chấn động quá nhiều rồi, hiện tại đã đạt đến cảm giác chết lặng, không biết nên dùng từ gì để diễn tả cảm xúc bọn hắn nửa.

Long Thần Nguyệt ánh mắt khó hiểu nhìn Minh Hạo, quay qua nhìn đám người đang quỳ dưới đất, hỏi: “Tên kia đang làm gì vậy?”

Cố Gạ Tình nuốt nước bọt một cái, sợ hãi nói: “Thiếu gia đang kéo thần ra ngoài.”

“Thần?” Long Thần Nguyệt nghe vậy tò mò nhìn bàn tay khô héo.

“Theo truyền thuyết, nơi cuối cùng thần mộ chôn thần. Ta cũng là lần đầu đến nơi này, khi nhìn thấy quan tài ta hơi kinh ngạc. Nhưng cái âm thanh vừa vang vọng kia càng làm ta càng chắc chắn rằng, chỉ có thần mới làm được điều này.”

Cố Gạ Tình nhìn chằm chằm quan tài nói.

Quả thật, người có thể nói một câu khiến trời đất biến sắc, nhật nguyệt chìm nổi, động một cái liền xảy ra hiện tượng lớn như vậy chỉ có thần linh mới làm được.



“Đi ra lẹ, để ta ngắm ngươi.” Minh Hạo lạnh lùng quát một lớn, đem người trong quan tài cùng đám người quỳ dưới đất một mặt mộng bức.

“Muốn ngắm người có cần phải làm vậy không?”

Đám người cùng một suy nghĩ, ánh mắt kì lạ nhìn Minh Hạo.

Tất nhiên không phải mục đích để ngắm như lời nói, mà là để thử thực lực người bên trong quan tài.

Lúc nãy hắn đem hắc khí thăm dò, cảm giác được người trong quan tài còn mạnh hơn hắn vài lần, nhưng thực lực có lẽ không xê xích gì nhiều.

“Rầm!” Minh Hạo lần này kéo mạnh hơn lần trước, rốt cuộc thành công đem người bên trong kéo ra.

Một người dáng vẻ già nua, toàn bộ làn da nhăn nheo xù xì trông rất đáng sợ, đôi mắt già nua ngước nhìn đánh giá Minh Hạo.

Minh Hạo lạnh lùng nhìn hắn, nói: “Ngươi có hai lựa chọn, một là quy phục ta, hai là chết!”

Nói đến chữ “chết!” sát khí kinh khủng từ trên người hiện ra, đây là lần đầu tiên, hắn bày ra phương diện sát khí trước mặt nhiều người.

“A!”

Đám dâm đế, Thần Linh Mộ, Long Thần Nguyệt không tự chủ cả thân thể cong xuống, cả người ép sát đất.

Sát khí Minh Hạo nặng nề đến nổi, đem không gian bóp méo thành một đoàn nhăn nhúm. Đứng gần Minh Hạo nhất, tên kia khô quắt lão già ánh mắt trừng to ra nhìn Minh Hạo, lộ ra vẻ sợ hãi, khó tin, kinh nghi bất định.

Minh Hạo lẳng lặng nhìn hắn chờ đợi quyết định.

Lão giả nhìn Minh Hạo vài vòng, ánh mắt kinh nghi bất định, cuối cùng lên tiếng, nói: “Vị này tên là Kim Minh Hạo đúng không?”

Minh Hạo phân thân với bản thể ngẩn ra, trong mắt hiện lên tia sát khí dày đặc nhìn lão giả, không vội ra tay, hỏi lại: “Ngươi là ai.”

Lão giả thần sắc kích động, hắn cả người từ trên không hạ xuống đất, quỳ xuống, không biết từ khi nào trên mặt chảy đầy nước mắt, lúc này, miệng há ra, nhìn hắn giống như đứa con nít có hơi buồn cười.

“Cha!”

Âm thanh khàn khàn tràn ngập tha thiết.

Minh Hạo ngẩn người, toàn bộ người tại đây đều mắt trừng há hốc mồm.

“Cái gì? Cha?”

...