Siêu Cấp Võ Thánh

Chương 55






Siêu Cấp Võ Thánh
Tác giả: Lãng Tử Biên Thành
Chương 55: Nina.
Nguồn dịch: Dịch giả - Cổ miêu
Sưu tầm:
Biên tập: metruye
Nguồn truyện: 7788xiaoshuo


Người ta không phải thường nói? Những người con gái đẹp ở trên đời thường bị những kẻ nào tán đổ? Đáp án chính là những người đàn ông mặt dày.
Có lẽ trong lòng phụ nữ, họ thích những công tử hiền lành, có phẩm chất cao quý, nhưng cuối cùng rất nhiều cô gái xuất sắc lại bị những người đàn ông mặt dày, có gan, mà lại không biết xấu hổ, không ngừng tấn công tán đổ. Nguyên nhân chủ yếu có lẽ bởi những người đàn ông hay phụ nữ xuất sắc đều quá kiêu ngạo, cho dù trong lòng rất thích đối phương, nhưng quyết không cúi đầu thừa nhận, vậy nên điều này rất dễ với những người đàn ông mặt dày, bởi vì họ dễ bộc lộ, dám thừa nhận, dần dần sự nỗ lực của họ sẽ khiến người con gái cảm động.
P/S: Bởi vì xung quanh tôi đã xảy ra một chuyện thế này, bạn học cùng trường trung học của Lãng Tử , là một hoa khôi của lớp, nhớ lúc đầu hơn một nửa học sinh nam lớp tôi thích cô ấy, mà trong đó có không ít người học tốt, điển hình là hai người một người hiện tại là giảng viên đại học, trước đây là thạc sĩ, còn một người là cảnh sát. Nếu nói về hoàn cảnh gia đình hay tướng mạo đều tốt, nhưng đều không theo đuổi được hoa khôi lớp tôi, cuối cùng cô bạn này đã bị cậu bạn khác trong lớp, gia đình bình thường, vóc dáng bình thường, sau này cũng chỉ là một bảo vệ chinh phục. Nguyên do là anh bảo vệ này dám bày tỏ tình cảm, hơn nữa để theo đuổi người con gái mà sớm vứt bỏ đi sĩ diện vốn có của đàn ông, kết quả này nằm ngoài dự đoán của nhiều người, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng là hợp tình hợp lý.
Vu Thiên đi ra khỏi phòng của Trịnh Khả Tâm thì mặt này hớn hở, hắn không biết mình vừa làm như vậy Trịnh Khả Tâm có khó chịu không, hắn chỉ biết hắn hoàn thành bước chinh phục tình cảm đầu tiên, đó chính là thay đổi cách xưng hô.
Nhìn thấy bộ dạng dâm đãng của Vu Thiên bước tới, Đại Cá Tử đi tới trước mặt Vu Thiên hỏi:
- Sư phụ, mặt người sao lại đỏ thế kia, có phải bị bệnh không?
- Đi sang một bên, sư phụ anh lâu lắm rồi chưa biết bệnh tật là gì.
Vu Thiên tức giận đáp lại, từ khi Vu Thiên được sinh ra tới giờ, dường như chưa bao giờ bị bệnh, ngày ngày hắn sống trong rừng, hít thở bầu không khí trong lành, nhiều lúc ở trong rừng vì để đuổi theo con mồi hơn trăm tuổi thậm chí nghìn tuổi mà thường lấy trời làm màn, lấy đất làm giường, lâu ngày cơ thể trở nên khỏe khoắn, khả năng miễn dịch cũng không ngừng tăng lên, vậy nên hắn quả thực không biết tới cảm giác bệnh tật là gì hết.
Mà ở trong phòng Trịnh Khả Tâm, sau khi Vu Thiên đi ra, Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn Trịnh Tử Hào nói:
- Tay Vu Thiên này dường như có ý với em gái Khả Tâm đó. Haha, một người giỏi như vậy, sau này anh nên cẩn thận đó.
Trịnh Tử Hào nghe Bạch Ngọc Đường nói thế, cũng cả kinh.
Đúng vậy, bộ dạng say đắm vừa nãy của Vu Thiên, người ta chỉ cần động não một chút có thể hiểu được mọi chuyện. Đối với Vu Thiên, Trịnh Tử Hào cũng biết ơn giống như Trịnh Khả Tâm. Nhưng chỉ dựa vào mỗi điều đó mà gả em gái cho Vu Thiên, chắc chắn Trịnh Tử Hào sẽ không đồng ý.
- Ài, đừng vội nghĩ nhiều thế, trước khi người của Trịnh gia tới đây, vẫn cần hắn bảo vệ Khả Tâm, vậy nên trước tiên không cần quan tâm đến hắn, chỉ cần người Trịnh gia tới, tôi sẽ đưa cho hắn một khoản tiền, rồi đuổi hắn đi.
Trịnh Tử Hào nói xong lắc lắc đầu, Trịnh Khả Tâm là ai? Đường đường là tiểu thư của Trịnh gia, sao có thể để nó lấy một tên không trả nổi tiền ăn vịt quay? Đúng là nực cười mà.
Bạch Ngọc Đường nghe Trịnh Tử Hào nói vậy cũng cười, nhưng trong thâm tâm hắn lại có một toan tính khác, đó là nếu Trịnh Tử Hào không cần Vu Thiên, vậy y có thể nghĩ cách chiêu mộ Vu Thiên, hiện tại đối thủ của hắn chính là Hồng bang. Nếu như có sự trợ giúp của Vu Thiên, có lẽ đối phó với bọn chúng sẽ không còn khó khăn nữa. Hơn nữa thấy cách ăn mặc của Vu Thiên cũng chẳng giống người giàu có, quan trọng hơn cả Bạch Ngọc Đường biết được điểm yếu của Vu Thiên, đó chính là hắn rất dại gái. Hừ, chỉ là gái đẹp thôi mà, Bạch Ngọc Đường tự tin rằng trong hộp đêm có đủ gái đẹp, dựa vào đó thôi cũng đủ nắm được trái tim của Vu Thiên?
Trịnh Tử Hào không biết được ý đồ của Bạch Ngọc Đường, hắn chỉ nói với em gái Khả Tâm:

- Em à, Vu Thiên còn ít tuổi, nói năng không suy nghĩ, em đừng quá bận tâm, em nên nhớ em là tiểu thư của Trịnh gia, tương lai của em sẽ rất tốt đẹp đó.
- Em biết rồi anh. Em chỉ coi anh ta là ân nhân thôi. Anh yên tâm, dù anh ta có nói gì đi chăng nữa, em cũng sẽ không làm anh ta xấu mặt đâu.
Bất luận thế nào Trịnh Khả Tâm vẫn biết đối đãi với ân nhân của mình như thế nào, hơn nữa, Vu Thiên chỉ là muốn thay đổi cách xưng hô giữa mình với anh ta, chứ tuyệt đối không làm chuyện gì khác.
Nghe em gái nói vậy, Trịnh Tử Hào gật đầu, sau đó an ủi em gái vài câu, Trịnh Tử Hào cùng Bạch Ngọc Đường đi ra ngoài, cảm thấy đứng trong hành lang không biết nên nói gì với Vu Thiên, nên hai thiếu gia lại về phòng của Trịnh Tử Hào ngồi chờ quân cứu viện mới của Bạch Ngọc Đường và tinh nhuệ của Trịnh gia.
- Trịnh Thiếu, sao các anh lại biết Vu Thiên, nói cho anh hay, thuộc hạ của tôi Dã Ngưu võ công rất lợi hại, nếu không ông nội tôi cũng sẽ không phái gã đến bảo vệ tôi, nhưng gã cũng đánh không nổi tay họ Vu này, xem ra anh đúng là nhặt được vàng rồi.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, Bạch Ngọc Đường lại muốn thu phục Vu Thiên làm đàn em cho mình, nên hắn muốn tìm hiểu về lai lịch của Vu Thiên.
- Nhặt được vàng sao? Cứ cho là vậy đi, nhưng cậu cứ tưởng tượng ra ánh mắt của hắn đối với em gái tôi là tôi thấy sợ.
Trịnh Tử Hào vốn cho rằng Vu Thiên là một người tài, nhưng thông qua việc hắn thấy vừa rồi Vu Thiên muốn lấy lòng Khả Tâm, hắn chợt cảm thấy có gì đó không ổn, bây giờ Bạch Ngọc Đường hỏi lại, thế nên Trịnh Tử Hào lại kể lại một lượt chuyện vùa xảy ra ở tiệm vịt quay cho Bạch Ngọc Đường nghe.
- Cái gì? Anh cũng không biết hắn là loại người nào?
Vốn định thông qua Trịnh Tử Hào hiểu được chút ít về Vu Thiên, nhưng nghe Trịnh Tử Hào nói vậy, Bạch Ngọc Đường cũng không biết nói gì nữa.
- Đúng vậy, sự việc xảy ra là như vậy, tôi không giấu giếm chút nào cả, Vu Thiên này như từ trên trời rơi xuống vậy, từ hắn xuất hiện đến khi giải vây cho chúng tôi đều ngập tràn sự ly kỳ, vậy nên với Vu Thiên này tôi không thể không đề phòng.
Nghe Trịnh Tử Hào nói vậy, Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu, dù sao những người xuất thân quý tộc như bọn họ, từ nhỏ mỗi khi làm việc gì đều rất thích hỏi tại sao, bởi vì họ có địa vị cao cao tại thượng, bởi thế nên cách cư xử của họ đều rất cẩn thận, chỉ cần sơ suất một chút là mất hết tất cả, thậm chí trong mắt họ từ trước tới giờ đều không tin rằng trên đời này lại có người thật lòng muốn giúp đỡ bọn họ, phàm là những người đến giúp đỡ họ, họ đều cho rằng đối phương có mưu đồ gì, đương nhiên với Vu Thiên bọn họ cũng nghĩ vậy.
Mà cũng ngay lúc Trịnh Tử Hào và Bạch Ngọc Đường đợi viện binh, trong một khách sạn khác ở thành phố Trung Sơn, một trong những đứa cháu của bang chủ Hồng Bang Hồng Diệu Thiên, Hồng Cường cũng nhận một cuộc điện thoại.
- Ok, ok, tôi biết rồi ngài Quản Nguyên Trực, nếu như việc này tôi giúp ngài thành công, ngài cũng đừng quên đồng ý việc của tôi đấy.
Hồng Cường ngồi trên chiếc ghế xoay cao cấp, vừa hưởng thụ sự phục vụ chu đáo của mỹ nữ tóc vàng vừa nghe điện thoại.
- Haha, tôi biết, Hắc Long Hội rất trọng chữ tín, hahaha, yên tâm đi, việc này cứ giao cho tôi.

Sau tiếng cười, Hồng Cường cũng ngắt điện thoại, cũng lúc đó, một cảm giác nhanh chóng xâm chiếm cơ thể hắn, nhất thời không nhịn được, hắn bèn “vui vẻ thoải mái” một lần.
Dưới ghế cô gái kia giúp Hồng Cường mặc quần xong, sau đó Hồng Cường nói với cô gái xinh đẹp bên cạnh mình:
- Nina, cái miệng em càng này càng có sức hấp dẫn đó, hahaha.
Cô gái Nina kia nghe Hùng Cường nói như vậy, cũng đỏ mặt e thẹn. Nina vốn là người Anh, là con gái của lão đại băng đảng Mafia ở Ý, nhưng không may băng đảng Mafia ở Ý trong quá trình chọn bang chủ, cha cô không có chỗ đứng trong đội nên cuối cùng bị giết chết, mà Hồng Diệu Thiên vô tình cứu được con gái của lão ta, cũng chính là Nina, rồi dẫn cô ta về phương Đông, còn phái người dạy võ công cho cô ta, về sau Hông Cường vô tình nhìn thấy, liền nói với ông nội cho cô ta về bên mình.
Bề ngoài Nina là thư ký của Hồng Cường, nhưng thực ra chính là là bạn tình, hơn nữa còn là một trong những vệ sỹ của hắn. Chỉ là trong tình huống bình thường thì Hồng Cường không dẫn cô ta theo.
- Nina, phó hội trưởng Hắc Long Hội là Quản Nguyên Trực, muốn anh cướp về một cô gái cho hắn, haha, anh đồng ý rồi, anh nghĩ việc này chi bằng giao cho em, em thấy sao?
Hồng Cường cười nói với Nina.
Qủa thực Hồng Cường rất tín nhiệm Nina, kể cả việc cá nhân của hắn quan hệ với Hắc Long Hội cũng không hề giấu cô ta. Bởi vì trong lòng Hồng Cường Nina từ lâu đã là người phụ nữ của hắn, vậy nên cô ta cũng nên biết một vài việc của mình.
- Ồ được chứ, chỉ cần là việc của thiếu gia giao cho, Nina nhất định sẽ dốc hết sức lực hoàn thành.
Sau khi nghe Hồng Cường nói, Nina không hề phản đối.
- Rất tốt, mục tiêu của của chúng ta ở trên tầng cao nhất của khách sạn Tình Thiên, cô ta tên là Trịnh Khả Tâm, em đi bắt cô ta về đây đi.
Hồng Cường rất tin tưởng vào năng lực của Nina, bởi vì hắn biết những người có thể trải qua khóa huấn luyện kì công của ông nội đều là trong hàng ngàn người chọn lấy một, thậm chí là vạn người chọn lấy một người.