Siêu Cấp Võ Thánh
Tác giả: Lãng Tử Biên Thành
Chương 3: Ân nhân cứu mạng tên Vu Thiên.
Nhóm dịch: truongcaca
Nguồn: Mê Truyện
Không biết trải qua bao lâu, Tần Thư Nhã bị cảm giác nóng bỏng làm tỉnh giấc, sau đó cô đau đớn mở mắt ra…
Nương theo ánh sáng nhìn lại thì đây là một gian phòng ấm áp, đồng thời Tần Thư Nhã cũng cảm giác được bản thân đang nằm trên một chiếc giường gỗ vô cùng thoải mái.
- Đây là nơi nào? Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?
Tần Thư Nhã cố hết khả năng nhớ lại tình cảnh lúc trước.
- Ah, nhớ rồi, chính mình hình như cùng bạn học kiêm bạn tốt Vương Đình chợt gặp mưa to, sau đó rớt xuống khe sâu, sau đó thì…thì cái gì cũng không biết.
Lắc lắc đầu, lúc này Tần Thư Nhã thực sự cái gì cũng không nhớ nổi. Đúng lúc này, cô nghe được tiếng động, là âm thanh mở cửa.
- Không tốt, có người đến.
Tần Thư Nhã cảm giác có người đến, sau đó cô đột nhiên nhắm mắt lại, quyết định giả bộ hôn mê, chờ khi nhìn rõ ràng người kia rồi quyết định bước tiếp theo.
Tần Thư Nhã nhắm mắt lại, chỗ cửa phòng cũng đồng thời mở ra, tiếp đó tiến vào một người, xác thực mà nói đó chính là một người con trai.
Hơi hé mắt, nương theo ánh sáng yếu ớt từ bên ngoài truyền vào cùng với ngọn đèn trong phòng, Tần Thư Nhã cũng đã nhìn rõ ràng người tiến vào là một đứa con trai.
- Là con trai, không tốt! Thế nào lại là một người con trai, có phải hay không là một tên sắc lang?
Đã xem nhiều nội dung của các bộ phim nên Tần Thư Nhã nghĩ ngay đến tình huống xấu. Tiếp đó, Tần Thư Nhã liền làm ra một quyết định, chờ thời điểm người kia không có chú ý thì mình sẽ cho một kích, tốt nhất một kích này làm cho người kia hôn mê luôn, như vậy mình mới có thể chủ động.
Người con trai sau khi bước vào phòng chỉ vẻn vẹn nghiêng đầu liếc nhìn Tần Thư Nhã đang nằm trên giường, lập tức bưng chậu nước nóng trong tay đi tới bên giường của Tần Thư Nhã. Lúc này, Tần Thư Nhã cũng đã cảm giác được nhiệt khí tỏa ra từ chậu nước kia.
- Hắn muốn làm gì? Chẳng nhẽ định tẩy rửa thân thể của mình sao. Cũng đúng, trên TV người xấu thông thường đều làm như thế này, mượn việc lau người cho nhân vật nữ để thực hiện hành vi cùng suy nghĩ xấu xa của mình. Xem ra người này thật không phải loại tốt đẹp gì.
Nghĩ đến chỗ này, thừa dịp người con trai đang cho tay vào chậu vò khăn mặt, Tần Thư Nhã dùng hết sức lực còn lại tức giận vùng lên, sau đó vung mạnh tay đánh về phía cổ của người con trai kia. Sở dĩ đánh ở đây, cũng là bởi vì Tần Thư Nhã thấy mấy người trên TV thường làm thế này, chỉ cần một chiêu như vậy có thể kích choáng đối thủ ngay lập tức.
- YAA.A.A..!
Tựa hồ để tăng cho mình thêm dũng khí, Tần Thư Nhã tại thời điểm mình vung tay còn hô to một tiếng. Âm thanh cất lên, tay cũng đã vung tới, tất cả đều rất nhanh gọn.
Vốn cho những động tác trôi chảy này của mình, nhất định sẽ một kích thành công, nhưng không nghĩ tới, Tần Thư Nhã vung tay ra giữa không trung lại bị một cánh tay khác bắt được:
- Cô muốn làm gì?
Theo đó một thanh âm non nớt của con trai vang lên.
Đột nhiên thấy một kích của mình thất bại, Tần Thư Nhã mắt thấy hai tay bị người khác nắm, trong lúc nhất thời cô không biết phải làm gì.
- Ngươi…cô bé này, tôi vốn là hảo tâm cứu cô, vậy mà cô lại có thể chó cắn Lã Động Tân... Đúng là không biết tốt xấu! Được, tôi mặc kệ cô.
Người con trai bị Tần Thư Nhã tập kích kia vung tay lên, buông hai tay Tần Thư Nhã ra, ra vẻ muốn đi ra ngoài.
- Đợi một chút, xin hỏi bạn của tôi như thế nào rồi?
Tần Thư Nhã nhìn thấy người con trai này tức giận, nhưng lại không có hành động trả thù gì, trong lúc nhất thời cô cũng quên mất mình đang bị bệnh, vừa mở miệng đã hỏi tình huống của bạn tốt Vương Đình.
Người con trai kia đang định đi ra khỏi phòng, vừa nghe Tần Thư Nhã nói như vậy, đầu cũng không có quay lại trả lời:
- Cô ấy không có việc gì, chỉ là thể lực không tốt bằng cô, nên cần phải nghỉ ngơi một thời gian dài.
Sau khi nói xong những lời này, hắn vẫn như cũ không quay đầu lại đi ra khỏi phòng.
- Ah, anh, anh chờ một chút, tôi còn có chuyện muốn hỏi anh mà?
Vốn Tần Thư Nhã muốn hỏi một chút người con trai này tại sao lại đưa mình tới nơi này, nhưng khi Tần Thư Nhã nói những lời này ra thì người kia đã đi ra khỏi phòng. Nhìn bóng lưng người kia, Tần Thư Nhã nghĩ một chút, người này rốt cuộc là ai, chính mình hình như vừa đem hắn tưởng tượng thành người xấu, thậm chí ngay cả hắn có bộ dạng gì cũng không có thấy rõ.
Nằm ở trên giường khổ nghĩ một hồi, Tần Thư Nhã vì nguyên nhân thân thể quá mệt mỏi nên một lúc sau lại chìm vào giấc ngủ say. Một lát sau, người con trai kia lại tiến vào phòng. Sau khi liếc mắt nhìn Tần Thư Nhã đang ngủ trên giường, người kia cười lắc đầu:
- Cô cuối cùng cũng ngủ thật.
Hóa ra người con trai kia vừa vào phòng liếc mắt nhìn Tần Thư Nhã, đã biết Tần Thư Nhã đang giả bộ ngủ, nhưng hắn không biết Tần Thư Nhã tại sao phải làm như vậy, cho nên cố ý đi tới trước người của cô muốn xem cô định làm gì, cho nên khi Tần Thư Nhã vung quyền thì người con trai kia kỳ thực sớm có chuẩn bị. Chẳng qua nếu trước đó người con trai kia không có chuẩn bị, dựa vào Tần Thư Nhã cũng không thể gây tổn thương đến hắn.
Ngoài phòng mưa vẫn rơi tí tách. Hiện tại đang là mùa mưa, cho nên trận mưa này kéo dài trọn vẹn ba ngày mới dừng lại. Mà Tần Thư Nhã cùng Vương Đình cũng ngủ trọn vẹn ba ngày.
Ba ngày sau, Tần Thư Nhã mới cảm giác được thân thể có một chút khí lực, chí ít có thể xuống giường đi lại, cho nên cô liền quật cường xuống giường.
Trong mấy ngày này, người con trai kia cũng chỉ tiến vào phòng Tần Thư Nhã khi tới thời điểm ăn cơm, hắn đưa cơm xong liền đi luôn, hơn nữa trong phòng ánh sáng cũng không phải quá tốt, cho nên Tần Thư Nhã cũng không nhìn rõ người kia có bộ dạng thế nào.
Ngày hôm nay, Tần Thư Nhã từ trong phòng đi ra, rốt cuộc nhờ ánh sáng mặt trời chói lọi cô đã thấy rõ người con trai hay đưa cơm cho mình. Bởi vì lúc này đang là sáng sớm, cho nên hắn đang ở trên một bãi đất trống trước cửa tập quyền. Do nhìn từ phía xa, người con trai này thân cao khoảng chừng một mét tám, da màu đồng tạo nên cảm giác khỏe mạnh, đôi mắt lấp lánh có thần phối hợp với cái mũi cao ngất, từ đẹp trai đã không thể dùng để hình dung hắn nữa rồi. Mà người này mặc một thân quần áo thể thao màu lam nhạt, chân đi một đôi giầy thể thao màu trắng, vừa lộ sự giỏi giang lại không kém vẻ giản dị, chẳng qua có vẻ như không phù hợp với khuôn mặt góc cạnh kia tí nào.
- Tả điểm quyền, hữu trực quyền, đằng thân hậu dương thối, lạc địa toàn phong cước.
Người kia đang ở trên khoảng đất trống tập luyện công phu.
Đương nhiên, những thứ này tại trong mắt Tần Thư Nhã chỉ là bày vẽ, mà chỉ có người con trai kia mới biết mình là đang tiến hành luyện công mỗi buổi sáng, luyện công buổi sáng kiểu này hắn đã luyện từ lúc ba tuổi, thẳng đến ngày hôm nay đã được mười 15 năm.
- Oa, giỏi quá!
Chỉ khi người con trai này lăng không đánh một quyền về phía xa, làm cho một thân cây cách hắn vài mét rung động thì Tần Thư Nhã lúc này mới không kìm lòng nổi vỗ tay.
Nghe được tiếng la của Tần Thư Nhã, hai tay người con trai ôm tại trước ngực, sau đó làm một động tác thu thế liền dừng lại. Kỳ thực từ thời điểm Tần Thư Nhã đẩy cửa phòng ra hắn đã cảm giác được, chỉ là hắn không biết phải nói cái gì cho tốt, cho nên mới không có dừng lại, mà là tiếp tục luyện công buổi sáng.
- Cô đã ra ngoài được rồi, cảm giác thân thể không sao chứ?
Vừa nghe người con trai này quan tâm tới tình huống thân thể mình, Tần Thư Nhã cũng thoáng có chút cảm động, trong vài ngày này, người này trừ cho mình ăn cơm ra thì rất ít khi cùng cô nói chuyện, nói đến việc giúp mình ăn cơm, Tần Thư Nhã lại là một trận xấu hổ. Từ nhỏ đến lớn, thế nhưng chưa từng có người con trai nào giúp mình ăn cơm cả. Đương nhiên, nguyên nhân cũng bởi vì thể lực của cô thực sự quá yếu.
Trừ giúp mình ăn cơm ra, người này không bao giờ cùng mình nói chuyện, cho nên cô nghĩ người con trai này chắc không thích quan tâm đến người khác. Hiện tại vừa nghe hắn quan tâm đến mình, Tần Thư Nhã liền hài lòng nói:
- Em tốt nhiều rồi. Đối với mấy ngày này anh chiếu cố em thật sự rất cảm ơn, em còn chưa có biết tên anh đấy, em là Tần Thư Nhã, là người thành phố Trung Sơn, anh thì sao?
- Vu Thiên!
Người con trai cũng chỉ mở miệng nói ra hai chữ. Không có nhiều lời.
- Vu Thiên, ồ, tên này cũng rất không tồi ah, kêu lên rất thuận miệng, hi hi!
Thấy Vu Thiên chỉ vẻn vẹn nói ra hai chữ này, Tần Thư Nhã để tránh xấu hổ, liền lẩm bẩm một phen.
Thấy Vu Thiên lại không muốn nói chuyện, Tần Thư Nhã nói tiếp:
- Vu Thiên, em muốn hỏi một chút xem bạn của em tình hình thế nào rồi? Em có thể nhìn cô ấy một chút không?
- Bạn của cô rất tốt, đang ở trong gian phòng đằng kia, cô tất nhiên có thể đi nhìn cô ấy.
Vừa nói chuyện, Vu Thiên tiện tay chỉ một chút căn phòng gần ngay bên cạnh phòng của Tần Thư Nhã.
Tần Thư Nhã ngoảnh đầu lại nhìn thấy bên cạnh phòng mình cũng có một gian phòng khác, biết bạn mình Vương Đình ở trong gian phòng đấy, cô cũng không khách khí đi qua.
Đẩy cửa vào, Tần Thư Nhã nhìn thấy Vương Đình cũng giống như mình nằm trên một cái giường, có điều nhìn bộ dạng của cô tựa hồ còn đang trong cơn ngủ say.
- Bạn của cô thương thế thực đã không đáng ngại, chỉ là thân thể cô ấy cũng không có tốt như cô, cho nên cô ấy cần nghỉ ngơi nhiều hơn một chút.
Không biết từ lúc nào Vu Thiên đã đi tới phía sau lưng Tần Thư Nhã, tựa hồ sợ Tần Thư Nhã lo lắng, Vu Thiên trước tiên nói ra nghi vấn trong lòng cô.