Siêu Cấp Võ Thánh

Chương 122: Bạch Ngọc Đường giải lo.






Siêu Cấp Võ Thánh
Tác giả: Lãng Tử Biên Thành
Chương 122: Bạch Ngọc Đường giải lo.
Nguồn dịch: Dịch giả - conandoyle1912
Sưu tầm:
Biên tập: metruyen
Nguồn truyện: 7788xiaoshuo


Ngồi xổm trên mặt đất khóc một hồi lâu, hai con mắt đều không tự giác sưng đỏ lên, Triệu Đan Đan lúc này mới chậm rãi đứng dậy, đi về cửa chính đại học Trung Hoa.
Hiện tại Triệu Đan Đan cũng không biết bản thân nên đi nơi nào, bạn từ bé Mộc Lan tỷ tỷ còn đang chờ tin tức từ nàng, thế nhưng bản thân mình luôn luôn tự kiêu bây giờ ngay cả chút việc nhỏ đấy cũng không làm được. Thậm chí có đôi khi tức giận nàng muốn gọi điện thoại cho ông nội, để cho ông nội phái người tới bắt Vu Thiên. Nhưng cẩn thận nghĩ lại, Vu Thiên tuyệt sẽ không khuất phục trước quyền thế của ông mình, tuy rằng thời gian cùng Vu Thiên tiếp xúc không dài, nhưng nàng vô cùng rõ ràng, Vu Thiên không phải là một người có thể dùng quyền lực áp đảo.
Ra đển cổng trường đại học Trung Hoa, Tiểu Hổ đã sớm mang xe đến chờ nàng. Thấy Triệu Đan Đan mắt có chút sưng đỏ đi tới, Tiểu Hổ thực sự muốn đi hỏi một chút tiểu thư bị làm sao, có đúng hay không bị Vu Thiên bắt nạt, sau đó Tiểu Hổ sẽ xuất ra hùng phong của một người đàn ông đi vào trong trường học tìm Vu Thiên, đánh cho hắn một trận nhừ tử. Nhưng nghĩ lại, lần trước trong tiệm cơm Vu Thiên đã biểu hiện ra thực lực siêu nhiên, hắn còn không có động. Hỏi tiểu thư thì được ích lợi gì, cho dù biết rõ Vu Thiên bắt nạt tiểu thư, thế nhưng hắn cũng đánh không lại Vu Thiên a.
Còn có một điểm trọng yếu, đó chính là trong nội tâm của tiểu thư không có tức giận, nếu như Triệu Đan Đan cũng không tức giận, Tiểu Hổ lại còn đi tìm Vu Thiên gây chuyện, đó mới chính là chuyện không tốt.
Lên xe, Tiểu Hổ cẩn thận hỏi một tiếng:
- Tiểu thư, chúng ta đi đâu?
- Tùy tiện.
Không có tâm trạng, Triệu Đan Đan đem đầu hướng bên ngoài cửa sổ xe, nhìn phong cảnh hai bên đường.
- Vâng.
Một tiếng, sau khi trả lời Triệu Đan Đan, Tiểu Hổ tự mình lái xe, đem xe chạy nhanh trên đường lớn, bắt đầu lái xe đi lung tung không có mục đích.
Ngồi ở trên xe, tâm tình của Triệu Đan Đan lúc này phải gọi là cực kém. Nếu như nói ngày hôm nay người nàng yêu cầu là một tên hòa thượng hoặc là một nữ nhân, có thất bại thì cũng chẳng sao. Bởi vì những người này không nhất định sẽ có hứng thú đối với dung mạo của mình. Nhưng người nàng yêu cầu giúp lại là một thiếu niên đang trong thời kỳ trưởng thành, có vô hạn sức sống, điều này thực sự khiến cho Triệu Đan Đan vô pháp lý giải. Thậm chí trong lúc nhất thời nàng đối với dung mạo của mình đều mất đi lòng tin.
Xe vẫn đang chậm rãi chạy trên đường lớn, tâm tư của Triệu Đan Đan cũng đang không ngừng biến hóa, trong lúc vô ý thức ngẩng đầu, nàng nhìn thấy một tấm áp phích có treo logo nhà hàng Đế Hào.
- Chờ một chút.
Vừa nhìn thấy tấm áp phích này, Triệu Đan Đan lập tức nghĩ đến một người, đó chính là người đang sở hữu nhà hàng Đế Hào hiện giờ... Bạch Ngọc Đường.
Đối với Bạch Ngọc Đường, Triệu Đan Đan cũng không tính quen thuộc, chẳng qua nói như thế nào cũng đã cùng nhau ăn chung một bữa cơm, hơn nữa ngày đó trong nhà ăn của trường học, Bạch Ngọc Đường cũng có xuất lực bảo vệ mình. Hiện tại vừa nghĩ, Bạch Ngọc Đường không phải cùng Vu Thiên cũng có chút quen thuộc sao? Vậy tại sao không thử hỏi hắn một chút, nhìn xem có biện pháp nào có thể mời Vu Thiên ra tay giúp mình hay không.
Cho nên, Triệu Đan Đan lập tức bảo Tiểu Hổ dừng xe trước cửa lớn nhà hàng Đế Hào, sau đó nàng xuống xe, đi thẳng vào bên trong nhà hàng.
Rất may, Bạch Ngọc Đường bây giờ đang ở trong nhà hàng. Mặc dù nói hắn ta đã đem nhà hàng giao cho Bạch Lập Thanh xử lý, nhưng thỉnh thoảng Bạch Ngọc Đường vẫn tới nơi này nhìn một chút, kiểm tra một chút sổ sách kinh doanh cũng như cơ sở thiết bị của nhà hàng.

Bên này Triệu Đan Đan vừa vào cửa, bên kia đã có người đem chuyện có một vị tiểu thư muốn tìm Bạch Ngọc Đường báo cáo nhanh cho hắn biết. Nghe qua bọn thủ hạ miêu tả, Bạch Ngọc Đường lập tức nghĩ đến người đến tìm mình lần này rất có thể là Triệu Đan Đan. Đối với Triệu Đan Đan hắn xem như hiểu, nhất là gần đây hắn nhận được báo cáo về thân phận của nàng, trong lòng càng thêm hiểu rõ Triệu đại tiểu thư là dạng người gì, chí ít hắn không thể đắc tội. Cho nên hắn vội vàng đi tới cửa nhà hàng, nhìn thấy Triệu Đan Đan.
- Ai nha, ngọn gió nào thế này, Triệu đại tiểu thư như thế nào có thời gian tới nhà hàng nhỏ này của tôi.
Vừa thấy Triệu Đan Đan, Bạch Ngọc Đường không nhịn được lên tiếng trêu chọc, đương nhiên đây cũng là xóa đi khoảng cách giữa hai người, tại Bạch Ngọc Đường xem ra, nữ sinh giống như Triệu Đan Đan, nếu như mình cùng nàng có quan hệ tốt , chỉ có lợi chứ không có hại.
- Thôi đi, nhà hàng này của anh mà nhỏ, vậy toàn bộ kinh thành cũng không có nhà hàng nào lớn rồi. Hãy bớt sàm ngôn đi, nhanh tìm cho tôi một gian phòng đơn, tôi có chuyện muốn hỏi anh.
Triệu Đan Đan đối với sự trêu trọc của Bạch Ngọc Đường cũng không để bụng, mà đi thẳng vào vấn đề.
Từ trên mặt Triệu Đan Đan, Bạch Ngọc Đường cũng nhìn ra nàng đang không thoải mái. Lúc này liền khoát tay, làm ra một tư thế mời, mang theo Triệu Đan Đan hướng về phòng làm việc của tổng giám đốc.
Lên lầu, sau khi đi vào trong phòng làm việc của tổng giám đốc, Bạch Ngọc Đường tự mình pha cho Triệu Đan Đan một ly cà phê, sau đó nhẹ giọng hỏi:
- Triệu tiểu thư, có chuyện gì khó khăn sao? Nếu như cần người của Bạch mỗ tôi hỗ trợ, cô chỉ cần nói ra là được.
Kỳ thực lời này của Bạch Ngọc Đường cũng chẳng khác gì không nói, thử hỏi lấy thân phận của Triệu Đan Đan, nếu thật có chuyện gì nàng không làm được, Bạch Ngọc Đường có thể giúp đỡ nổi mới là lạ.
- Ai, còn không phải vì Vu Thiên sao.
Khiến Bạch Ngọc Đường thật không ngờ chính là, Triệu Đan Đan vậy mà thật đem nỗi khổ trong tim nói ra.
- Cái gì? Vu Thiên? Vu Thiên làm sao?
Vừa nghe chuyện có quan hệ với Vu Thiên, Bạch Ngọc Đường không khỏi đem hai lỗ tai dựng thẳng lên. Hiện tại Bạch Ngọc Đường cũng đang suy nghĩ biện pháp mời chào Vu Thiên, cho nên tất cả những sự việc có liên quan đến hắn, y đều phải phá lệ chú ý.
- Ai, còn phải nói, vừa rồi tôi đi trường học, muốn cầu xin Vu Thiên giúp tôi một chuyện nhỏ, thế nhưng hắn lại cự tuyệt tôi. Tôi, tôi thật nghĩ mãi mà không rõ, tôi có chỗ nào không tốt, vì sao Vu Thiên luôn luôn không để cho tôi được như ý.
- Ah!
Vừa nghe Triệu Đan Đan nói như vậy, Bạch Ngọc Đường cũng phải giật mình. Bởi vì vừa nãy Triệu Đan Đan cố ý dùng một chữ cầu xin, vậy đó là chuyện gì mà có thể khiến cho người có thân phận như Triệu Đan Đan đi cầu xin Vu Thiên, mà cuối cùng Vu Thiên vẫn không có nể tình? Những thứ này làm cho Bạch Ngọc Đường không khỏi tò mò.

- Xin hỏi Triệu tiểu thư, không biết theo như lời cô nói là chuyện gì, lại để cho Vu Thiên từ chối. Ah, ý tôi là nếu như có thể, không biết cô có thể nói cho tôi nghe một chút hay không, có lẽ tôi có thể giúp cô nghĩ ra biện pháp tốt thì sao.
Bạch Ngọc Đường cũng không biết lúc này hỏi chuyện này có đúng hay không, đương nhiên hắn cho rằng nếu như Triệu Đan Đan muốn nói, vậy thì nhất định sẽ nói. Nếu như nàng không muốn nói, nghĩ chắc cũng sẽ không trách căn bệnh lắm mồm của mình, dù sao hắn với Triệu Đan Đan cũng chỉ là bạn bè bình thường.
- Đúng, đúng tôi muốn cầu xin Vu Thiên giúp tôi bảo vệ một người.
Sau khi nói xong câu đó, Triệu Đan Đan thấy ánh mắt Bạch Ngọc Đường có chút không hiểu, nàng lại giải thích nói:
- Kỳ thực không phải bảo vệ người có quan hệ với tôi, mà là thay quốc gia xuất lực đi bảo vệ một người ngoại quốc, bởi vì chúng tôi nghe được tin tức nói có người muốn giết người ngoại quốc kia, nhưng người ngoại quốc này đối với quốc gia chúng ta lại rất trọng yếu, cho nên tôi mới nghĩ đến Vu Thiên. Thế nhưng, thế nhưng thật không ngờ hắn vừa mở miệng đã cự tuyệt, một điểm thương lượng cũng không cho.
Nghe được Triệu Đan Đan nói những lời này, Bạch Ngọc Đường có chút hiểu hiểu. Bảo Vu Thiên đi bảo vệ một người, đây vốn là một chuyện nhỏ. Nhưng lấy tính cách của Vu Thiên, xác thực hắn sẽ không đáp ứng. Mà chính yếu hơn là phải xem người bảo vệ này là ai, phải bảo vệ như thế nào. Là bảo vệ sát người, hay là bảo vệ xa người, là bảo vệ trong thời gian dài, hay là bảo vệ trong thời gian ngắn. Nghĩ đến những thứ này đều không biết rõ, cho nên Bạch Ngọc Đường nhất thời lên tiếng hỏi.
Nghe được Bạch Ngọc Đường hỏi những vấn đề này, nghĩ đến sản nghiệp Bạch gia đều thuộc sự quản lý của Đông Phương quốc, hắn nhất định cũng sẽ không cùng tổ chức khủng bố có quan hệ gì, cho nên nàng không có giấu diếm, đem sự tình Lương Mộc Lan nói với nàng, nói lại cho Bạch Ngọc Đường nghe một lần.
- Ah, hóa ra là như vậy.
Nghe Triệu Đan Đan nói nhiều như vậy, Bạch Ngọc Đường cũng hiểu đại khái.
- Nguyên lai phải bảo vệ con gái đại sứ, thế nhưng lấy uy tín của quốc gia chúng ta luôn luôn yêu thích hòa bình, tổ chức khủng bố Cơ Địa này cũng không cần thiết phải tại chỗ chúng ta gây ra sự kiện gì chứ. Như vậy mà nói bọn họ chẳng khác nào cùng chúng ta kết thành thù hận, việc này đối với bọn họ cũng không có chỗ gì tốt.
Bạch Ngọc Đường nói không sai, Đông Phương quốc vẫn luôn lấy sở thích yêu chuộng hòa bình làm gốc. Cho nên rất nhiều bách tính tại trong các cuộc họp hội nghị thường kỳ trên TV chứng kiến quốc gia này bị tổ chức khủng bố tập kích, đường sắt ngầm của quốc gia kia bị tổ chức khủng bố phá hoại. Nhưng tại Đông Phương quốc xác thực chưa từng có chuyện như vậy phát sinh qua. Điều đó cũng nói lên Đông Phương quốc rất tôn trọng các quốc gia khác, Đông Phương quốc cho rằng, chỉ cần đối phương tồn tại, thì tự nhiên có lý do tồn tại, cho nên bất kể như thế nào, chỉ cần đối phương không phải hạng người tội ác tày trời, Đông Phương quốc đều thừa nhận sự tồn tại hợp pháp của bọn họ, cho nên cho tới nay quan hệ giữa hai bên đều bảo trì trạng thái hài lòng. Chính bởi vì như vậy, Bạch Ngọc Đường cũng không tin, tổ chức khủng bố Cơ Địa này sẽ đến Đông Phương quốc gây chuyện.
- Đúng vậy, cũng bởi vì chúng ta nghĩ như vậy, cho nên mới không dám khẳng định bọn họ có tới hay không, lúc này mới vô pháp sử dụng quân đội đến bảo vệ đại sứ nước Mỹ cùng con gái của ông ta.
Triệu Đan Đan biết trong lòng Bạch Ngọc Đường đang nghĩ cái gì, loại ý nghĩ này nàng cũng có, mà cũng bởi vì loại suy nghĩ này, mới khiến cho sự tình trở nên không dễ làm.