Siêu Cấp Võ Thánh

Chương 12






Siêu Cấp Võ Thánh
Tác giả: Lãng Tử Biên Thành
Chương 12: Nghênh Khách trấn.
Nhóm dịch: truongcaca
Nguồn: Mê Truyện
Một tiếng này vang lên đặc biệt bất thình lình, khiến cho ngay cả Vu Thiên đều bị chấn trụ.
Nghe xong thanh âm này, Vu Thiên có một loại cảm giác quen tai, hắn vừa nghĩ một chút, mới nhớ tới, thanh âm này hẳn là của Tần Thư Nhã.
Hoàn toàn chính xác, thanh âm gọi to này chính là của Tần Thư Nhã. Bởi vì cô đột nhiên chứng kiến được đứng phía sau mấy chiếc xe cảnh sát đằng trước là một lão đầu, mà lão đầu này chính là cha mình —— Tần Vĩnh Phú.
Tần Thư Nhã gọi một tiếng này, dưới xe lão đầu kia hiển nhiên cũng đã nghe được, hắn cũng vội vàng ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt Tần Thư Nhã đang nhìn chính mình.
- Thư Nhã, Thư Nhã của cha, con làm cha sợ muốn chết.

- Cha!
Tần Thư Nhã lại gọi to một lần nữa, sau đó liền đẩy mọi người đang đứng chắn trên xe khách ra, vội xuống chạy xuống xe, thoáng cái nhào vào trong lòng Tần Vĩnh Phú.
- Cha, con cũng nhớ cha lắm.
Tần Vĩnh Phú dùng tay vuốt ve đầu Tần Thư Nhã, nhẹ nhàng nói:
- Mấy ngày này con đi đâu vậy, con có biết con làm cha sợ lắm không.
Lão đầu Tần Vĩnh Phú này chỉ có một đứa con gái, cho nên y vô cùng yêu thương con mình, trước đó mấy ngày Tần Thư Nhã đột nhiên mất tích, sau đó mấy hôm bạn học đi cùng cô báo cảnh sát, sau khi Tần Vĩnh Phú nhận được tin tức này hắn phi thường sợ hãi. Mặc dù nói Tần Vĩnh Phú trong xã hội không có sóng to gió lớn gì là chưa trải qua, hiện tại làm ăn giống như diều gặp gió, đã có được địa vị nhất định, lẽ ra những tình huống bình thường không thể nào đả động đến tâm tình của hắn, nhưng từ khi biết được Tần Thư Nhã mất tích, hắn vẫn suýt chút nữa hôn mê bất tỉnh.
Vội vàng thoái thác tất cả công tác trong tay, hắn liền dẫn theo một đám vệ sĩ đi tới chân núi Thái Sơn, lại cùng cảnh sát địa phương tổ chức nhân lực lên núi tìm kiếm. Nhưng núi Thái Sơn thực sự quá rộng lớn. Làm sao có thể nói tìm là tìm ngay được? Cho nên Tần Vĩnh Phú liền nghĩ tới một cách đó là ôm cây đợi thỏ, phương pháp này chính là tại chân núi Thái Sơn lập một trạm kiểm tra nho nhỏ, hắn nghĩ chỉ cần có tin tức của Tần Thư Nhã, vậy thì nhất định phải đi qua nơi này. Trời xanh không phụ lòng người tốt, rốt cục cũng để cho hắn được như ý.
Tần Thư Nhã ngẩng đầu nhìn người cha vài ngày không gặp, trên đầu đã nhiều thêm không ít tóc bạc, nói thầm:
- Cha, tóc bạc của cha lại nhiều thêm nữa rồi.
- Ai! Là người đều sẽ già. Nhưng con yên tâm, chỉ cần con trở về, tóc bạc của ba cũng sẽ không nhiều thêm nữa. Ha ha!
Nói xong những lời này, Tần Vĩnh Phú giống như một đứa bé cười rộ lên.
- Tần bá bá tốt! Thư Nhã, Vu Thiên còn ở trên xe chờ chúng ta đấy? Chúng ta tóm lại có mang theo anh ấy trở về hay không đây?
Vương Đình đúng lúc này cũng từ trên xe đi xuống, sau đó đi tới bên người Tần Vĩnh Phú cùng Tần Thư Nhã hỏi.
- Ah!
Tần Thư Nhã nghe xong Vương Đình nói, lúc này mới nhớ tới Vu Thiên còn ở trên xe chờ mình. Vì vậy, Tần Thư Nhã vội vàng nói nhỏ bên tai Tần Vĩnh Phú:
- Cha, người chờ một chút, con giới thiệu cho cha một người.
Nói xong những lời này, Tần Thư Nhã liền xoay người gọi Vu Thiên còn đang ở trên xe:
- Anh mau xuống đây đi! Tới gặp cha của em nè.
Đoạn nói chuyện dưới xe của Tần Thư Nhã cùng Tần Vĩnh Phú, Vu Thiên trên xe cũng đã xem rõ ràng. Nói thật, Vu Thiên lúc này rất hâm mộ Tần Thư Nhã, ít nhất Tần Thư Nhã có việc gì thì cha cô ấy sẽ nhớ tới, mà mình thì sao, hiện tại thân nhân của mình đều chết hết, nếu như mình thực sự có việc gì, chỉ sợ cũng không có ai nhớ đến mình. Trong nội tâm đang nghĩ đến nhưng điều này, Vu Thiên đột nhiên nghe được tiếng la của Tần Thư Nhã, hắn lập tức theo cửa xe đi xuống, đi tới bên cạnh Tần Thư Nhã, sau đó hướng về phía Tần Vĩnh Phú nhẹ gật đầu, nói một tiếng:
- Bá phụ tốt!
- Cha, người này gọi là Vu Thiên, trên núi Thái Sơn chính là anh ấy cứu con, bằng không người thật sự không còn gặp được đứa con bảo bối của người nữa đâu.
Tần Thư Nhã cười tươi đem Vu Thiên giới thiệu cho cha mình.

- Ah! Là cậu cứu Thư Nhã?
Sau khi nghe xong những lời Tần Thư Nhã nói, Tần Vĩnh Phú cẩn thận đánh giá người đang đứng trước mặt với một thân trang phục màu cà phê Vu Thiên.
- Cũng không tính là vậy, chẳng qua là vừa vặn gặp phải thôi.
Vu Thiên khiêm tốn nói, vừa nói hắn cũng đồng thời đánh giá cẩn thận Tần Vĩnh Phú. Tần Vĩnh Phú mặc một thân Tây trang màu xám, ở bên trong bộ quần áo Tây trang đó là một chiếc áo sơ mi màu trắng càng làm lộ ra vẻ sang trọng.
- Vậy thì thật cám ơn cậu rồi! Đến đây, Tôn bá!
Thời điểm Tần Vĩnh Phú nói xong những lời này liền vung tay lên, phía sau hắn liền đi tới một người trung niên. Người trung niên này ước chừng hơn năm mươi tuổi, sở hữu một đôi mắt phi thường sáng, hai mắt có thần, trang phục cũng đồng dạng bên ngoài là âu phục, bên trong áo sơ mi trắng, khác biệt chính là hắn mặc Tây trang màu đen mà thôi.
Vị gọi Tôn bá này đi tới sau lưng Tần Vĩnh Phú, khẽ cho tay vào trong ngực lấy ra một tấm chi phiếu, đưa tới trước người Tần Vĩnh Phú nói.
- Lão gia!
Tần Vĩnh Phú khẽ vươn tay nhận lấy tấm chi phiếu, sau đó đưa cho Vu Thiên.
- Cảm ơn cậu đã cứu con gái tôi, đây là thù lao của cậu.
Vu Thiên vốn rời núi tiễn đưa Tần Thư Nhã cùng Vương Đình, cũng không phải vì muốn nhận thù lao gì, hắn chỉ vì Tần Thư Nhã nói cha Vương Đình bệnh tình nguy kịch, cho nên mới sớm đưa Vương Đình về nhà gặp cha cô ấy, để cho cô ấy đi tận hiếu tận tâm mà thôi.
Cho nên Tần Vĩnh Phú đưa ra một tấm chi phiếu này, Vu Thiên liền khoát tay áo:
- Tôi không cần! Cứu con gái của ông hoàn toàn là trùng hợp mà thôi.
Nói xong những lời này Vu Thiên liền chuẩn bị quay người rời đi, bởi vì hắn nhận thức nhiệm vụ của mình xem như đã hoàn thành, đã có cha Tần Thư Nhã tại đây, tin tưởng rất nhanh Vương Đình có thể đi theo đám bọn họ trở về gặp cha mình.
- Vu Thiên, anh đứng lại! Chuyện anh đáp ứng với chúng em vẫn chưa hoàn thành hết, anh không thể cứ như vậy mà đi a.
Đột nhiên nhìn thấy Vu Thiên phải đi, Tần Thư Nhã vội vàng gọi hắn lại.
Mà Tần Vĩnh Phú cũng rất kinh ngạc nhìn Vu Thiên, bởi vì bên trong tấm chi phiếu hắn đưa cho này số lượng thực không nhỏ, chừng một trăm vạn Đông Phương tệ, số tiền này đối với người bình thường mà nói, chính là cả đời ăn mặc tiết kiệm mới có thể kiếm được đấy, thế mà Vu Thiên ngay cả hỏi cũng không hỏi liền xoay người rời đi, trong xã hội hiện nay, người còn trẻ như vậy thật sự đã không thấy nhiều.
Nghe được tiếng la của Tần Thư Nhã, Vu Thiên không tình nguyện quay đầu lại nói:
- Cha của cô không phải đã tới rồi sao? Tôi xem các cô có nhiều người hộ tống như vậy, tin tưởng rất nhanh Vương Đình có thể trở lại bên người cha cô ấy, như thế còn cần tôi làm cái gì nữa sao?
- Đương nhiên! Nhưng anh đã đáp ứng chuyện của người khác, mà lại không làm cho xong thì sao xứng là đại trượng phu được chứ?
Tần Thư Nhã không để ý đến Vu Thiên tìm lý do, mà là ngang ngược nói. Vốn tin tức cha Vương Đình bệnh tình nguy kịch chỉ là do cô bịa đặt, mục đích chủ yếu cũng là vì để cho Vu Thiên đi theo mình, hiện tại hắn lại muốn rời đi, Tần Thư Nhã làm sao có thể đáp ứng.
- Nhưng mà…

Vu Thiên tựa hồ còn muốn nói điều gì, nhưng Tần Thư Nhã đã lập tức chạy tới bên người hắn, ôm lấy cánh tay Vu Thiên nói:
- Được rồi, đừng nhưng mà nhưng nhị gì hết, bất kể như thế nào, anh đã cứu em một mạng, cha em chỉ vì cảm ơn anh thôi, cho nên tiền anh không nhận cũng được nhưng dùng một bữa cơm để cảm tạ là điều anh không thể từ chối.
Tần Thư Nhã vì tạm thời lưu lại Vu Thiên, đành phải tùy tiện tìm một cái lý do như vậy.
- Cái này…!
Vu Thiên nghe xong Tần Thư Nhã nói như vậy, tựa hồ cũng không biết nên làm thế nào để cự tuyệt.
- Cái này cái kia gì? Anh trước hết cùng em rời đi đã.
Tần Thư Nhã nói xong, bắt đầu lôi kéo Vu Thiên về phía cha mình.
Vu Thiên uốn éo thân thể, bất quá Tần Thư Nhã không chịu buông, không có biện pháp hắn đành phải đi theo Tần Thư Nhã tới bên người mọi người. Tần Vĩnh Phú chứng kiến cử chỉ của con gái, cũng không có nói gì, dù sao hắn cũng đã quyết định, bất kể như thế nào, người ta đã cứu được con gái mình một mạng, về tình về lý mà nói mời người ta ăn một bữa cơm là chuyện phải làm. Vì vậy, hắn liền nói với Tôn bá bên người:
- Tốt rồi, trước tiên mang mọi người đi theo tôi cùng tiểu thư quay về thị trấn đã.
Cứ như vậy, một đoàn người với năm chiếc xe đi theo Tần Vĩnh Phú hướng về phía dưới núi, mà người trong xe bị đấu khí của Vu Thiên làm bị thương cánh tay A Thành cùng Hứa tỷ tựa hồ bị mọi người quên lãng, không có người nào đi qua bắt chuyện với bọn hắn.
Xe rất nhanh đã đi tới Nghênh Khách trấn dưới chân núi Thái Sơn.
Nghênh Khách trấn là một trấn to bậc nhất dưới chân núi Thái Sơn, truyền thuyết nó đã có mấy trăm năm lịch sử, rất nhiều du khách đến Thái Sơn ngắm cảnh hay leo núi, đều lựa chọn chỗ này nghỉ ngơi tạm thời.
Bên trong khách sạn lớn nhất Nghênh Khách trấn – Nghênh Tân Lâu, Tần Vĩnh Phú đã sớm an bài người đặt xong một bàn tiệc, vì con gái của mình tẩy trần, vì vị anh hùng Vu Thiên đã cứu con gái mình mời dùng cơm.
Vu Thiên tuy rằng đã tới Nghênh Khách trấn rất nhiều lần, thậm chí cũng đi ngang qua Nghênh Tân Lâu không ít lần, nhưng ở chỗ này ăn cơm thì không khác gì đại cô nương lên kiệu —— một lần đầu. Cho nên từ khi tiến vào Nghênh Tân Lâu, Vu Thiên nhìn xem khắp nơi, lộ ra bộ dạng hết sức tò mò.
- Đến đây, Vương Đình, Thư Nhã! Các con không định cho Vu Thiên ngồi à.
Tần Vĩnh Phú nói xong liền chỉ một vị trí dành cho khách tân nói.
Vừa mới trên xe, Tần Thư Nhã đã đem chính mình như thế nào gặp nguy hiểm cùng Vu Thiên như thế nào cứu cô đều nói ra hết. Đương nhiên, vì nghĩ biện pháp làm cho Vu Thiên lưu lại, Tần Thư Nhã còn cố ý nói cho Tần Vĩnh Phú biết Vu Thiên có một ít công phu, mục đích của cô đương nhiên là đem Vu Thiên lưu lại rồi. Tần Thư Nhã hiểu rõ cha mình, trừ mình ra đối với người bên ngoài, ông ấy đều không có cảm tình mấy, thậm chí đối với người con nuôi của ông ông cũng yêu cầu rất nghiêm khắc, cho nên nếu như không nói Vu Thiên có một ít công phu, có một ít bản lãnh mà nói, sợ rằng cha mình sẽ không đồng ý với mình đem Vu Thiên lưu lại đâu.