Siêu Cấp Võ Thánh

Chương 119: Vu Thiên vs Phan Đào






Siêu Cấp Võ Thánh
Tác giả: Lãng Tử Biên Thành
Chương 119: Vu Thiên vs Phan Đào

Nói xong mấy lời này, Phan Đào quay về phía mấy người ban võ thuật bên cạnh nói.
- Các cậu cũng lên luôn đi, xem cái mồm hắn lớn, hay nắm đấm của chúng ta lớn hơn.
Nghe thấy mấy lời này của Phan Đào, Sử Diệu Tiến cũng vô cùng vui vẻ. Vốn hắn còn nghĩ Phan Đào sẽ không lấy nhiều đánh ít, thế nhưng hiện giờ xem ra Phan Đào đã muốn động thủ đối phó tên Vu Thiên này, thế nên hắn vô cùng cao hứng, bởi hắn biết danh hiệu công phu số một đại học Trung Hoa của Phan Đào cũng không phải nói ngoa, tên Vu Thiên này nhất định sẽ nếm không ít đau khổ.
Mà người trong ban võ thuật Trung Hoa, vốn đã tức giận sẵn do mấy lời của Vu Thiên, hiện giờ có mệnh lệnh của hội trưởng, bọn họ sao còn chần chừ nữa, cả đám lao về phía Vu Thiên. Bọn họ vốn nghĩ rằng, bên mình nhiều người như vậy, hơn nữa ai cũng là người luyện võ, sao có thể sợ một mình Vu Thiên.

Cho nên, cả đám bọn họ xuất thủ đều nhắm vào những chỗ hiểm trên người Vu Thiên mà đánh, bọn họ muốn giáo huấn tên Vu Thiên dám khinh thường ban võ thuật một chút.
Vu Thiên đối địch, từ trước tới nay rất ít khi lưu tình, bởi trong mắt hắn, chỉ cần là địch nhân, mặc kệ là học sinh hay người ngoài xã hội, Vu Thiên đều sẽ đối xử như nhau. Đương nhiên, dù sao mấy tên trước mặt cũng chỉ là học sinh, không giống mấy tên quỷ Đông Dương muốn giết hắn, do đó hắn ra tay khôngquá tàn nhẫn, chí ít cũng không phải là muốn mạng của họ.
Thế nên Vu Thiên cũng chỉ ra tay vừa đủ, nhưng cũng đủ khiến cho đối thủ bị thương khá nặng.
Mà mấy người vây quanh Vu Thiên vẫn chưa biết rõ tình hình, bọn họ chỉ biết chính mình tốt xấu đều cũng đã học võ ở ban võ thuật, chắc chắn không phải là người bình thường có thể tranh đấu được, hơn nữa phe mình có nhiều người như vậy, muốn đối phó với một mình Vu Thiên là chuyện dễ như trở bàn tay, thế nên mấy tên học sinh này vẫn không sợ hãi mà lao tới Vu Thiên, ý đồ đánh ngã hắn.
Trong lúc nhất thời, quyền cước lại càng tăng thêm, mấy nắm đấm và cú đá lao về phía đầu, người, chân của Vu Thiên.
Đối mặt với tràng diện này, Vu Thiên cũng không kinh hoảng chút nào, cả người chỉ nhẹ nhàng lui về phía sau một chút, cũng không thấy hắn động thế nào, thân hình đã bay về phía sau ba thước. Mà cũng nhờ khoảng cách ba thước này, mấy cú đấm đá kia lập tức đánh vào khoảng không.
Mà sau một bước lùi này, Vu Thiên cười lạnh một tiếng.
- Các chú chuẩn bị cho tốt, anh tới đây.
Vừa nói, Vu Thiên một bước phi về phía bọn họ, ra chiêu Vô Ảnh Tật Phong Cước, đá tới mấy người ban võ thuật.
Mà mấy học viên ban võ thuật này chỉ kịp nhìn thấy Vu Thiên khẽ động, đã thấy trước mặt xuất hiện cái chân của Vu Thiên, sau đó cả đám như nhẹ nhàng bay lên như hạt giống bồ công anh khi có gió thổi, tiếng bịch bịch vang lên không ngừng, chỉ trong chớp mắt, hơn mười người vây quanh Vu Thiên đã ngã xuống mặt đất, không thể động đậy.
- A!
Nhìn thấy Vu Thiên vẻn vẹn chỉ dùng một chiêu đánh bại mười tên học viên ban võ thuật, không chỉ Sử Diệu Tiến, Sử Khắc Lang, Phan Đào đang đứng trong sân, mà ngay cả Lý Hưng Quốc cũng thấy chấn động. Lý Hưng Quốc tuy biết rằng Vu Thiên lợi hại, thế nhưng không nghĩ tới người này lại lợi hại như vậy, đối phó với mười mấy người, không ngờ chỉ dùng tới một chiêu.
- Cậu, cậu quả nhiên rất lợi hại.
Ngay cả người được mệnh danh là võ công đệ nhất đại học Trung Hoa – Phan Đào cũng không nhịn được thừa nhận Vu Thiên rất mạnh, chỉ bằng một cước vừa rồi của Vu Thiên, hắn cũng tự nhân không nhìn thấy rõ, từ đó có thể thấy, chênh lệch giữa hắn và Vu Thiên không phải chỉ một hai lần.
- Ha ha, nhiều người cũng nói vậy.
Thấy Phan Đào nói vậy, Vu Thiên chẳng thèm khiêm tốn chút nào, lập tức tiếp lời. đọc truyện mới nhất tại .
- Cho dù cậu rất mạnh, tôi cũng muốn lãnh giáo một chút.
Phan Đào lúc này đã biết rõ hắn không phải đối thủ Vu Thiên, thế nhưng hắn nhất định phải xuất thủ. Thân là xã trưởng ban võ thuật Trung Hoa, hắn không thể chỉ nhìn hội viên của mình nằm trên đất mà không ra tay, nếu không từ nay hắn đừng mong tiếp tục lãnh đạo ban võ thuật nữa.

- Tốt, vậy thì như anh mong muốn, anh động thủ đi.
Vu Thiên không khỏi có chút thưởng thực tên Phan Đào này, bất kể thế nào, tinh thần không sợ cường quyền của tên này cũng rất đáng khen.
- Tốt, vậy cậu chú ý một chút, tôi tới đây.
Phan Đào nói với Vu Thiên, sau đó liền thủ thế, chờ đợi cơ hội tấn công.
Kỳ thực cho dù Phan Đào không nhắc nhở trước, hắn cũng không thể đánh trúng được Vu Thiên. Nhưng hắn làm vậy, chẳng qua để thể hiện sự quang minh lỗi lạc của mình mà thôi, như vậy chút nữa cho dù có thua, cũng là thua quang minh chính đại.
- YAA.A.A..!
Hét lớn một tiếng, sau đó một quyền của Phan Đào lập tức đánh tới phía mặt Vu Thiên.
Vu Thiên trộm cười, thầm nghĩ muốn thử xem công phu của vị xã trưởng ban võ thuật Trung Hoa này thế nào, cho nên hắn cũng không định một chiêu đánh bại tên này, chỉ hơi nghiêng người qua, tránh thoát một quyền này của Phan Đào.
Nhưng quyền này của Phan Đào chỉ là giả mà thôi, thân thể hắn lập tức xoay tròn, đòn chân kế tiếp mới là sát chiêu thực sự. Cước này đã đá về phía Vu Thiên nghiêng đến. Có thể nói nếu một cước này đá trúng Vu Thiên, chắc chắn sẽ không dễ chịu gì.
Nhưng Vu Thiên là ai cơ chứ, kỹ thuật ấy có thể lừa người khác, nhưng sao lừa được mắt Vu Thiên. Ngay lúc chân của Phan Đào sắp đá tới hắn, thân thể Vu Thiên lại hơi cong ra sau một chút, tạo thành một vòng cung không thể tin được, thì ra chính là cái người ta gọi là Thiết Bản Kiều, dễ dàng thoát khỏi một cước này của Phan Đào.
Phan Đào sau khi thấy Vu Thiên né một quyền của mình, lập tức vui vẻ, hắn cứ nghĩ chiêu thứ hai của hắn sẽ đánh trúng Vu Thiên. Thế nhưng thấy sự dễ dàng của Vu Thiên khi tránh thoát chiêu thứ hai của hắn, Phan Đào lúc này mới biết thì ra Vu Thiên đã biết trước, hắn chỉ muốn nhìn xem trình độ của mình tới đâu mà thôi. Nghĩ tới việc mình đem toàn lực công kích đối phương, mà đối phương lại chỉ coi mình như con khỉ để đùa giỡn, Phan Đào không khỏi thực sự điên tiết. Hét lớn một tiếng, cả người hắn nhảy lên, lấy tư thế đại bàng xòe cánh lơ lửng trong không trung, sau đó chân nâng lên đầu hạ xuống sử ra một chiêu Phục Hổ quyền đánh về phía Vu Thiên.
Lúc này thì Phan Đào đã bắt đầu liều mạng, cũng đã lấy ra tuyệt chiêu của bản thân. Có thể nói võ công của Phan Đào trong đám thanh niên cũng không tệ chút nào, đây là bởi vì thúc thúc hắn rất thương hắn, cho nên thúc thúc hắn vốn có võ công không tồi đã dạy hắn công phu, hơn nữa Phan Đào cũng rất chăm học, vài năm trôi qua, hiện giờ cũng có chút thành tựu. Có thể nói cho tới bây giờ, Phan Đào vẫn luôn thấy võ công của mình không tệ, thường không coi đám người cùng tuổi ra gì, nhưng thật không ngờ giờ hắn đã gặp phải một cao thủ lợi hại hơn hắn nhiều, đó chính là Vu Thiên.
Ngay khi Phan Đào nhảy cả người lên, sau đó đánh ra một quyền trong không trung, Vu Thiên cũng đồng thời quát lên một tiếng:
- Tới thật hay!
Sau đó bỗng không thấy thân ảnh của Vu Thiên đâu. Thì ra hắn đã xuất hiện phía trên Phan Đào, chỉ khác nhau là, Vu Thiên vẫn giữ tư thế bụng thẳng, hai chân hướng xuống, lòng bàn hướng về phía thân người của Phan Đào
- A!
Một tiếng kêu từ miệng Phan Đào thốt ra. Sau đó chỉ thấy Phan Đào quỳ rạp trên mặt đất, mà Vu Thiên đang đạp hai chân lên người hắn.

Đừng tưởng Vu Thiên đang đứng trên người Phan Đào mà lầm, kỳ thực một chút lực cũng không có. Cho nên tiếng kêu sợ hãi của Phan Đào chẳng qua chỉ là do hắn bị Vu Thiên đạp xuống đất, chứ không vì thân thể Vu Thiên nặng đè lên hắn làm hắn không chịu được.
Nhẹ nhàng cất bước, Vu Thiên từ trên người Phan Đào đi xuống, sau đó nói một câu.
- Chiêu thức cũng không tệ, nhưng còn chậm quá, còn thiếu tập luyện.
Đối với đánh giá của Vu Thiên, nhiều người chỉ dám trừng to mắt, nhưng chỉ có Phan Đào biết, Vu Thiên nói chính xác cỡ nào, giống hệt như thúc thúc hắn nói bình thường vậy, tuy chiêu thức của hắn đã giống tới 7 phần, nhưng không có nổi 3 phần lực đạo như thúc thúc hắn, điều này đã định trước chiêu này chỉ đẹp mà thôi, còn nếu dùng để đánh nhau, chẳng có tác dụng gì mấy.
Dễ dàng xử lý Phan Đào, ánh mắt Vu Thiên nhìn về phía anh em hướng Sử Diệu Tiến đã bắt đầu sắc bén.
- Cu, mau xin lỗi đi.
Thấy ngón tay Vu Thiên chỉ vào mình, Sử Khắc Lang vội vẽ dùng ánh mắt cầu cứu anh trai hắn, hắn biết lúc này chỉ có anh trai mới có thể cứu hắn.
Nhưng sau khi Sử Diệu Tiến thấy được thủ đoạn của Vu Thiên, đã sớm sợ muốn chết, thấy người có võ công cao nhất đại học Trung Hoa cũng không phải đối thủ của Vu Thiên, thái độ của hắn lập tức thay đổi.
- Này em trai, anh thấy em chắc là có chuyện hiểu lầm với bạn học Vu Thiên rồi, lần này là em sai, em cứ ra nhận lỗi đi, hẳn là bạn học Vu Thiên sẽ rất độ lượng không chấp nhặt em đâu
Nói xong mấy lời này, Sử Diệu Tiến còn cố ý nhìn về phía Vu Thiên, xem Vu Thiên có gật đầu không, nếu vậy, ít nhất mạng của em trai hắn cũng không cần phải lo.
Nghe thấy mấy lời này của Sử Diệu Tiến, Vu Thiên không khỏi cười thầm, thằng nhóc này xem ra còn biết nặng nhẹ.
Mà sau khi Sử Khắc Lang nghe thấy lời của anh trai, khuôn mặt hắn liền như quả cà, không còn chút tinh thần nào, vốn hắn còn tưởng anh trai có thể xả giận cho hắn, không ngờ bây giờ lại thành thế này. Nhưng nếu anh trai hắn đã nói vậy, hắn cũng biết tiếp theo phải làm sao.
Nhìn Vu Thiên, Sử Khắc Lang dùng âm thanh không lớn lắm nói:
- Vâng, xin lỗi, lần này là tôi sai, từ giờ tôi sẽ không bao giờ dám như vậy nữa.