Siêu Cấp Vị Hôn Phu

Chương 21




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Mộng

OLYMPUS DIGITAL CAMERATrên cái thế giới này cái gọi là phú quý bất năng dâm* không khuất phục quyền thế, đều là trên tiểu thuyết nói, trong TV diễn, sự thật trong cuộc sống, người đối cường quyền không thể không cúi đầu.

(*) không bị tiền bạc cám dỗ.

Từ Chí Thành lần đầu tiên, cứ như vậy bị cường cỡi, cũng may Chu Giai Giai còn để lại chút mặt mũi cho hắn, để cho hắn lưu lại cái quần lót, bằng không Từ Chí Thành phỏng chừng hội xấu hổ và giận dữ đến đâm đầu vào đậu hủ.

Sau, để tỏ lòng cảm tạ của mình, Chu Giai Giai mời Từ Chí Thành đi ăn cơm.

Từ Chí Thành để tỏ lòng thanh cao của mình, một ngụm cự tuyệt.

“Đi, hay là không đi?” Chu Giai Giai tao nhã nới lỏng một chút mười ngón tay, xương cốt răng rắc răng rắc giống như địa ngục đòi mạng.

....

Từ Chí Thành thành thành thật thật đi theo Chu Giai Giai ăn cơm.

Thạch Tiểu Cường đành phải hảo tự mình một người đi về nhà.

....

Cứ như vậy qua mấy tháng, Từ Chí Thành bị Chu Giai Giai uy đến mặt mày hồng hào con đường làm quan rộng mở, thậm chí nhất thời còn có thể hứng khởi nói giỡn, nếu Giai Giai nghĩ muốn, hắn liền một mình cỡi cấp Giai Giai xem.

Bất đắc dĩ, mọi người cũng đã quen hắn mặc tiểu quần lót rồi, ai cũng không kỳ vọng nhận thức tiểu đệ đệ của hắn.

....

Cao Thành bởi vì phải hoàn toàn xác nhập xí nghiệp Cai thị ra ngoài, cho nên gần nhất vẫn vội vàng bay tới bay lui các nơi, Thạch Tiểu Cường đã muốn nửa tháng không có nhìn đến nhân ảnh của hắn, tin nhắn cùng điện thoại cũng rất ít, Thạch Tiểu Cường cố nén không đi quấy rầy Cao Thành, chuyên tâm học tập, vì tương lai tốt đẹp của bọn hắn mà phấn đấu.

Ánh chiều tà vung vẩy khắp ngõ ngách thành thị, ở ngã tư đường, lui tới người đến người đi vội vàng.

Thạch Tiểu Cường đứng ở cửa trường học, nhìn thiên không cùng cao ốc giao hội thành một mảnh cam hồng, tính ra ngày mai có lẽ thời tiết sẽ tốt.

Hôn lễ cũng sắp là lửa sém lông mày, hắn muốn chạy cũng chạy không được, có đôi khi, một khi tiếp nhận rồi, phát hiện kỳ thật cũng không có gì.

Thạch Tiểu Cường khép lại áo khoác, tính toán sớm một chút trở về mái nhà ấm áp.

“Tiểu Cường”

Thạch Tiểu Cường quay đầu lại nhìn Giang Lệ.

Giang Lệ nhìn hai bên một chút, thần bí hề hề nhích lại gần, “Tiểu Cường a, ta đã tìm được chứng cớ!”

Thạch Tiểu Cường nhíu mày, “Chứng cớ gì?”

“Chứng cớ cha của ngươi bị Cao Thành hại chết!” Giang Lệ đem Thạch Tiểu Cường kéo đến một ngõ ngách trong hẻm, từ trong bao vải xuất ra một sấp văn kiện đưa cho hắn, “Văn kiện này là bệnh viện hội Chữ Thập Đỏ năm đó lưu lại, mặt trên có chữ ký tên cha của ngươi, nhưng là ngươi xem này” Giang Lệ lại lấy ra một sấp văn kiện. “Đây là tư liệu người được hiến, ngươi nhất định nghĩ cũng không thể tưởng tượng được, người mà cha ngươi quyên cho là Quách Doanh Doanh, cũng chính là mẹ của Cao Thành!”

Thạch Tiểu Cường tay cầm văn liện run lên, bắt buộc chính mình tỉnh táo lại, “Ngươi không cần suy nghĩ muốn gạt ta, ta cùng Cao Thành đã sắp kết hôn.”

“Ha hả, kết hôn tốt, kết hôn tốt!” Giang Lệ tố chất thần kinh nở nụ cười, “Cha của ngươi đổi một quả thận cho ngươi sau này vinh hoa phú quý, trách không được ngươi không chấp nhận ta, trên thế giới này, người hiểu rõ ngươi nhất cũng chỉ có cha của ngươi.”

Thạch Tiểu Cường đột nhiên nghĩ đến một ngày kia trên du thuyền, Hoa Cả Thành kia cũng đoạn mạc dang kỳ diệu nói với hắn: dựa vào mạng phụ thân bò lên đầu cành làm tiểu ma tước.

“Ngươi gạt ta!”

Giang Lệ vừa lòng nhìn nhi tử mình bộ dáng sắc mặt trắng bệch, “Ta không lừa ngươi, ta biết chân tướng, năm đó Cao Thành vì cứu mẫu thân, hắn thông qua các loại cách tìm kiếm thận nguyên, vừa mới khi đó công ty của cha ngươi kiểm tra sức khỏe, bệnh viện dĩ nhiên cũng tra được chỉ tiêu thận của cha người cùng mẫu thân hắn thích hợp. Cho nên Cao Thành liền tìm tới cửa, căn bản không phải cha ngươi tự nguyện đi hội Chữ Thập Đỏ ký tên tự nguyện quyên tặng, mà là bị Cao Thành hiếp bức!”

“Ngươi gạt ta! Đây không phải là thật!” Thạch Tiểu Cường đem hết thảy văn kiện trên tay ném trên mặt đất, cố nén nội tâm khủng hoảng, chạy ra ngoài, giống như chỉ cần chạy ra khỏi nơi này, thoát đi Giang Lệ, một đoạn nói chuyện này sẽ có thể biến mất. Hắn tin tưởng Cao Thành, Cao Thành không phải loại người làm ra cái chuyện này! Hắn không thể bị Giang Lệ lừa! Đúng vậy, là bà ta gạt ta!

Thạch Tiểu Cường Tâm hoảng ý loạn, căn bản không chú ý xe trên đường cái, thẳng đến có tiếng phanh xe vang lên, hắn mới nâng lên khuôn mặt trắng bệch nhìn, sau đó hoàn toàn mất đi ý thức.

.....

Cao Thành biết được Thạch Tiểu Cường xảy ra tai nạn xe cộ, lập tức bay về, tinh thần mất bình tĩnh đuổi đến bệnh viện.

Cũng may cũng không có gì nguy hiểm đến tính mạng, chính là cánh tay bị trật khớp, cùng mấy chỗ bộ phận mềm bị trật thương, người còn chưa có tỉnh.

Quách Doanh Doanh buổi chiều ngày hôm sau chạy đến, thời điểm đến bệnh viện, Cao Thành vẻ mặt mỏi mệt ngồi tựa trên ghế giường bệnh, hiển nhiên là trắng đêm không ngủ.

“Bác sĩ nói như thế nào? Tiểu Cường khi nào thì có thể tỉnh?” Quách Doanh Doanh nhìn Thạch Tiểu Cường trên giường bệnh, đau lòng đến tròng mắt đỏ hoe.

“Bác sĩ nói có lẽ não bị chấn động khiến cho hôn mê, hai ngày sau có thể sẽ tỉnh” Cao Thành nhắm hai mắt tựa vào trên tay Thạch Tiểu Cường, cọ xát, “Mẹ, thời gian gặp chuyện không may, Giang Lệ ở đây”

Quách Doanh Doanh hô hấp bị kiềm hãm.

“Tiểu Cường có thể cái gì cũng biết.” Cho nên hiện tại hôn mê cũng không tính tiều tụy như vậy, hắn không thể tưởng tượng nên như thế nào đối mặt với Thạch Tiểu Cường khi hắn tỉnh lại.

Quách Doanh Doanh run rẩy môi, “Đều là mẹ sai, muốn trách thì trách mẹ tốt lắm....”

“Mẹ, đừng nói như vậy. Lúc trước nếu không phải con dùng mạng Thạch Tiểu Cường uy hiếp Thạch Đại Thành, cũng sẽ không xảy ra chuyện ngày hôm nay, hết thảy đều là do con gieo gió gặt bão” Cao Thành an ủi mẫu thân, đem mẫu thân giao cho y tá đưa ra phòng bệnh.

Thời điểm quay đầu lại, Thạch Tiểu Cường trước mắt bi thương nhìn hắn, “Ta luôn luôn tin tưởng ngươi.”

“Ta biết.” Cao Thành ngồi trở lại bên giường, nắm lấy tay Thạch Tiểu Cường.

“Chính là ta hiện tại hận ngươi.” Thạch Tiểu Cường chậm rãi nói, hắn nhắm mắt lại gằn từng chữ nói, “Ta không muốn gặp lại ngươi, là ngươi cút hay là ta đi?”

Cao Thành yên lặng đứng dậy, cầm lấy áo khoác, “Ngươi nghỉ ngơi thật tốt.”

Thạch Tiểu Cường nghiêng đầu sang chỗ khác không nhìn tới Cao Thành.

Chậm rãi đóng cửa lại, đem âm thanh bên ngoài đều chặt đứt.

Vận mệnh dây dưa cùng một chỗ, cái gọi là duyên phận, toàn bộ hết thảy chỉ đơn giản như vậy tách ra.

Thạch Tiểu Cường nhanh chóng đóng chặt hai mắt, hắn sợ hãi mở mắt sẽ rơi lệ. Đây là chuyện buồn cười đến cỡ nào, hắn sỏa hồ hồ trở thành người yêu của cừu gia, còn mang lòng cảm kích ở trên người bọn họ tìm kiếm ấm áp. Còn ngốc nghếch yêu một người nam nhân....

Hắn dùng đôi tay, che mặt, giữa năm ngón tay, chất lòng ấm áp chảy ra.

Thạch Tiểu Cường hung hắn cắn răng, hắn không ngừng tự nói với mình, không thể khóc, không thể khóc, hắn chỉ có thể hận, hận Cao Thành! Là hắn lừa mình, là hắn hại chết phụ thân!

Nhưng hắn càng hận chính mình, chỉ cần nhớ tới Cao Thành thì chính mình đau lòng không thôi, nghĩ đến tái cũng vô pháp ôm Cao Thành thì lòng mình liền đau không ngớt.

Cao Thành yên lặng đứng ở ngoài cửa, thẳng đến Tiếu Khắc vội vàng chạy tới, hắn ngẩng đầu nhìn Tiếu Khắc, thể thảm cười, “Hắn đã biết”

Tiếu Khắc dùng sức ôm lấy Cao Thành, cái gì cũng không nói. Nam nhân luôn luôn cao cao tại thượng, bây giờ lại chật vật dựa vào trên vai của mình, có một chất lỏng làm ướt trên vai áo của hắn.

“Nếu như hắn muốn buông tay, khiến cho hắn bay đi.”

————————-

Mùa đông, trận tuyết đầu tiên đến, Thạch Tiểu Cường mặc xong quần áo chuẩn bị xuất viện.

Từ Chí Thành cùng Chu Giai Giai chậm chút thời gian mới đến đón hắn trở về, hắn khoác áo ngồi ở trên giường nhìn bông tuyết bay xuống. Tựa hồ tiếp qua hai tuần lễ vốn chính là ngày bọn hắn cử hành hôn lễ, xem ra hai người bọn họ thủy chung không có cái duyên phận này.

Chu Giai Giai lúc đến thuận tiện mang ca ca của mình dẫn theo lại đây, nằm ngoài dự kiến của Thạch Tiểu Cường, ca ca của Chu Giai Giai không ngờ chính là Chu Hưng. Chu Hưng nhìn thấy Thạch Tiểu Cường cũng rất giật mình, dù sao về nước lâu như vậy vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người quen.

Hai người ngồi ở trên ghế sofa, Tiểu Cường bởi vì cánh tay còn bó thạch cao, cho nên Từ Chí Thành cùng Chu Giai Giai chủ động hỗ trợ thu thập hành lý.

“Không nghĩ tới các ngươi có thể như vậy, kia sau này ngươi có tính toán gì không?”

“Không biết.” Cuộc sống không có Cao Thành, lúc trước hắn cho tới bây giờ không có suy nghĩ qua. Là từ khi nào bắt đầu, hắn ỷ lại người kia như vậy? “Ta không nghĩ tái ở lại chỗ này, có lẽ đi địa phương khác tìm công việc gì làm công đi.”

“Không đi học sao?” Chu Hưng theo ý nào mà nói thì cũng coi như người từng trải, hắn hiểu loại cảm giác vừa hận vừa yêu này.

Thạch Tiểu Cường chậm rãi lắc lắc đầu, “Ta hiện tại rất loạn, phải hảo hảo ngẫm lại. Trường học, nơi đó ta dự tính tạm thời nghỉ học.”

Chu Hưng gật đầu, vỗ vỗ bả vai Tiểu Cường.

“Mỗi người đều có con đường phải đi, có đôi khi, tuy rằng thân bất do kỷ, nhưng cuối cùng cũng là lựa chọn của mình. Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, đường đi qua, thì không có cách nào quay đầu lại. Đừng làm cho mình hối hận, trường học cũng vậy, tình cảm cũng thế, chỉ có chính ngươi rõ ràng nhất, là mình muốn cái gì.”

Từ Chí Thành đi tới ôm bả vai Thạch Tiểu Cường, “Mặc kệ ngươi đi đâu, chúng ta đều là huynh đệ, ta chờ ngươi trở lại!”

Cửa phòng bệnh bị gõ ba cái, Tiếu Khắc đi đến. Vừa vào cửa nhìn thấy Chu Hưng rõ ràng là lặng đi một chút, nhưng Chu Hưng không có biểu hiện khác thường, chính là lễ phép cười cười.

Tiếu Khắc ổn định cảm xúc của mình, đi đến trước mặt Thạch Tiểu Cường, “Thạch tiên sinh, nhĩ hảo, ta tới đón ngài xuất viện.”

“Không cần, ta tự mình có thể.” Ngoại trừ Cao Thành, hắn cũng không muốn gặp lại Tiếu Khắc. Dựa theo Tiếu Khắc cùng Cao Thành vùng sát cổng thành mà thấy, Tiếu Khắc không có khả năng không biết rõ chuyện này. Cho nên từ đầu tới đuôi, người làm khỉ để nhân đùa giỡn chỉ có chính mình một người mà thôi.

“Ngài phải rời khỏi nơi này sao?” Tiếu Khắc biết mình thân phận đến cỡ nào xấu hổ, nhưng dù sao Cao Thành cũng là huynh đệ của mình, mà Thạch Tiểu Cường là người mà Cao Thành yêu nhất, đi tới một bước như bây giờ là điều mà ai cũng không nguyện nhìn thấy. Dù sao chỉ cần có người bảo thủ bí mật kia, hết thảy đều dựa theo kế hoạch đi xuống. Ai lại nghĩ tới sẽ có ngoài ý muốn, hơn nữa còn là hai cá nhân có cảm tình vừa mới ổn định thời khắc mẫn cảm. Cao Thành là ngã xuống đi, người càng lãnh huyết, thì thời điểm động đến tình cảm lại càng thêm kịch liệt, bởi vì chinh phục dục cùng tham muốn giữ lấy của bọn họ đã biến thành một bản năng thiên biến (trời sinh). Đối với Thạch Tiểu Cường mà nói, có thể một hai năm sẽ quên phần tình cảm này, nhưng còn Cao Thành có lẽ sẽ dùng cả đời để nhớ lại.

“Ta....Đã nghĩ không muốn cùng Cao Thành gặp lại” Thạch Tiểu Cường nắm chặt tay, “Cho nên, ngươi về đi.”