Siêu Cấp Vị Hôn Phu

Chương 17: Truờng đại học




Thạch Tiểu Cường ghi dạnh tại một trường đại học ở Z thị, chuyên ngành chính là nghiên cứu động vật, báo danh tới một ngày trước, Cao Thành thiếu chút nữa làm cho Thạch Tiểu Cường tinh tẫn nhân vong.

“Ngươi vậy được rồi chứ, cũng không phải không gặp được nữa” Tiểu Cường ngay cả khí lực chìa tay ra đẩy Cao Thành cũng không có, cả người nhũn như con chi chi bị Cao Thành đem trở thành bánh nướng lăn qua lộn lại gây sức ép.

“Không được, ngươi phải trọ ở trường một năm, hiện tại ta muốn đem một năm tới bù lại” Cao Thành nâng lên chân Tiểu Cường, lại bắt đầu vận động pít-tông.

Tiểu Cường nghĩ, nếu cứ tiếp tục như vậy, ngày mai nhất định không có cách nào đi báo danh, vì thế mềm nhũn kêu một tiếng. “Ông xã ~~ người ta sẽ hư mất, từ bỏ a ~~”

....

Quả nhiên Cao Thành khóe miệng co giật, rất nhanh liền buồn nôn không có hứng thú, làm qua loa.

Sau khi tắm rửa, Cao Thành nằm ở một bên sinh hờn dỗi, Thạch Tiểu Cường giữ vững tinh thần cọ vào trong lòng ngực của hắn, “Đừng nóng giận, không phải chỉ một năm thôi sao, rất nhanh sẽ trôi qua. Nếu không thì, chỉ cần nghỉ phép, ta sẽ đi ra cùng ngươi được không?”

“Ngươi nói chuyện giữ lời!” Cao Thành sờ sờ đầu Tiểu Cường, “Bất quá này một năm ngươi hay không cũng nên cần đền bù cho ta”

Tiểu Cường buồn bực ở trên ngực Cao Thành vẽ vòng tròn, “Kia ta cũng không thể ngày đêm tuyên dâm như vậy a, chúng ta ai cũng đều có chí hướng thanh niên, hẳn nên đem tinh lực dư thừa đặt ở trên học tập cùng sự nghiệp.”

“Chẳng lẽ ngươi không thích cùng ta làm sao?” Cao Thành hỏi còn thực nghiêm túc.

“Như thế nào sẽ” Tiểu Cường lại muốn nói thích, chính là sợ Cao Thành sẽ được một tấc lại tiến một bước, chỉ có thể tìm một cái so sánh ra hàm xúc nói: “Nói cho thích hợp, ta còn là rất ưa thích” (ủa zậy có khác zì là nói thích đâu… thậm chí còn nặng đô hơn á, potay với em lun)

——————–

Sáng sớm ngày thứ hai, Tiểu Cường đau lưng mang hành lý đi lên xe lửa, Từ Chí Thành vừa thấy được hắn liền cười nói: “Ngươi đây là túng dục quá độ a?”

“Ngươi mới túng dục quá độ, ta chơi trò chơi ngoạn suốt đêm” Muốn hắn thừa nhận, hắn khả rất mắc cỡ.

“Người nhà ngươi, thực cam lòng bỏ cho ngươi một mình đi đến trường sao?” Từ Chí Thành giảm xuống thanh âm giống như ăn trộm hỏi.

Tiểu Cường nhíu mi, “Có cái gì có bỏ được hay không?”

Từ Chí Thành đáng khinh để sát vào Thạch Tiểu Cường, hoàn toàn mặc kệ ánh mắt khinh bỉ của người chung quanh, xoa xoa hai tay, thấp giọng nói: “Hai ngươi hiện tại tiến triển đến trình độ nào rồi?”

“Ngươi có biết hiện tại ngươi giống cái gì không?”

“Bát quái phóng viên?”

Thạch Tiểu Cường vô cùng đau đớn lắc lắc cái đầu, “Là bát quái phóng viên cực độ đáng khinh!”

“Có cái gì khác nhau sao?” Từ Chí Thành kéo tay áo Thạch Tiểu Cường, “Ngươi tiết lộ một chút đi, ta trong lòng đã chuẩn bị trước.”

Thạch Tiểu Cường mí mắt đột nhiên khiêu một chút, “Ngươi hỏi làm chi?”

“Chính là vạn nhất lần sau gặp được, ta nên gọi hắn là Cao đại ca, hay là Thạch đệ muội!”

....

Thạch đệ muội....

Nguyên lai Từ Chí Thành đồng chí thật đúng là quan tâm đến mình! Thạch Tiểu Cường nho nhỏ cảm động, “Ngươi có thể kêu là Thạch đệ muội.”

Từ Chí Thành há to mồm ngạc nhiên nhìn Thạch Tiểu Cường, kia bộ dáng cả kinh cùng sợ hãi, làm cho bác gái ôm đứa nhỏ bên cạnh càng ôm sát đứa nhỏ hơn. Ngay lập tức, Từ Chí Thành lại thần bí bu lại, “Vậy ngươi sẽ đối với hắn phụ trách sao?”

Thạch Tiểu Cường vừa mới bắt đầu là khinh bỉ, hiện tại thăng cấp thành thập phần khinh bỉ, hắn cho tới bây giờ không nghĩ tới, sẽ có một ngày Từ Chí Thành hội đem tinh thần bát quái phát triển đến hiển hách như thế, quả thực là có thể soạn một bộ nhạc <<thiếu niên bát quái càn khôn truyền>>

“Lần trước, cái người bảo tiêu kia gọi ngươi là Thiếu phu nhân, các ngươi có phải hay không đã kết hôn rồi?” Từ Chí Thành cơ hồ là một phóng viên bát quái vô sự tự thông, thông qua nhiều điểm manh mối, hơn nữa chỉ sợ thiên hạ không loạn mà cởi tuyến phỏng đoán, cho ra kết luận thường thường cách sự thật chỉ có một điểm nhỏ.

“Cái kia.... Có thể khoảng chừng đến thời gian nghỉ đông sẽ cử hành hôn lễ...” Nếu không phải hắn muốn nhập học yên bình điệu thấp lấy cớ thoái thác cái bữa tiệc mừng hắn đậu đại học kia, phỏng chừng hiện tại tít trên đầu trang báo là hai người bọn họ rồi.

Từ Chí Thành lại giương miệng rộng vô thanh hét rầm lên, bác gái bên cạnh chạy nhanh lôi kéo đứa nhỏ ngồi vào phía đối diện.

“Các ngươi lá gan thật lớn, cùng... “ Từ Chí Thành cảnh giác nhìn chung quanh, vẻ mặt kia cùng với kẻ vụng trộm hút ma túy giống nhau, “Đồng tính luyến ái ở Trung Quốc cũng không phải dễ dàng chấp nhận như vậy. Ngươi... Ngươi cần phải nghĩ kỹ! Làm không tốt, sẽ... Sẽ bị đuổi học!”

Thạch Tiểu Cường hiểu được tính thẳng thắng nói huỵt toẹt ra của Từ Chí Thành, không có ý tứ khác, nhưng những lời này tuy rằng không dễ nghe, nhưng đúng là sự thật, hắn không phải không có nghĩ tới. Dựa theo hình thức Trung Quốc trước mắt mà nhìn, một khi công bố thân phận đồng tính luyến ái, dư luận xã hội như vậy có thể đè chết người, người chung quanh cũng có thể khinh bỉ chết ngươi. Cho nên hắn mới cố ý lựa chọn sau khi nhập học mới kết hôn, một là vì giấc mộng học đại học của mình, hai coi như là đánh cuộc một keo.

Xuống xe lửa, hai người kiểm tra hành lý của mình, sau đó đứng an vị tại cửa xe bus trực tiếp đi trường học báo danh.

————-

“Tại sao ngươi đột nhiên lại chọn chuyên ngành bác sĩ thú y?” thời điểm điền bảng kê khai, Thạch Tiểu Cường hỏi.

“Nhiều người phiền toái a” Từ Chí Thành cắn đầu bút xem đồng hồ, “Xem bệnh còn phải tìm cửa sau nâng quan hệ, động một chút lại có bác sĩ thu tiền lì xì mới cho hấp thụ ánh sáng. Vẫn là làm bác sĩ thú y tốt hơn, tiểu động vật cũng không cần hoa tốn tâm tư nhiều như vậy, hơn nữa bác sĩ thú y cần như vậy, không sợ tìm không thấy việc làm.”

Thạch Tiểu Cường nhíu mày cười, “Tiểu tử ngươi lo lắng vẫn rất chu đáo a”

“Tất nhiên, cũng không nhìn Từ gia gia mưu tính sâu xa!”

“Kia vị gia gia này, có thể hay không đừng cắn đầu bút, rất không vệ sinh.” Học trưởng phụ trách tiếp đãi tân học sinh thật sự nhịn không được đã mở miệng.

....

“Kỳ thật, cũng chỉ có mình ta cắn, cũng không có gì không vệ sinh.” Từ Chí Thành nói.

Học trưởng tiếp đãi tân sinh viên đẩy kính mắt, đỏ mặt lên, “Cái kia... Ta cũng vừa mới cắn...”

....

Từ Chí Thành nhìn cây bút trên tay, cầm cũng không phải mà để xuống cũng không xong.

Thạch Tiểu Cường điền tốt bảng kê khai, giao cho học trưởng, hỏi. “Ký túc xá tân sinh có phải hay không đã muốn sắp xếp xong xuôi?”

Học trưởng ngạc nhiên nhìn Thạch Tiểu Cường, “Chẳng lẽ ngươi không biết gì sao?”

Biết cái gì? Thạch Tiểu Cường tò mò nhìn lại hắn.

“Đêm qua, ký túc xá tân sinh đột nhiên phát sinh lũ lụt, cả lầu tất cả đều bị ướt, không có cách nào để người ở. Cho nên ở tại chuẩn bị phía trước, các ngươi phải tự mình đi tìm nơi nào đó ở”

Từ Chí Thành buồn bực nhìn cái ký túc xá tân sinh cao sáu tầng lầu kia, tầng lầu quất hoàng sắc ướt chèm nhẹp lộ ra một cổ tử hỏng khí*, “Không phải nói Trung Quốc, tài nguyên nước khuyết thiếu sao? Làm sao có nhiều nước như vậy gây tai họa lũ lụt a?”

(*) mùi ẩm móc, cũ kỉ

“Ngươi nếu giao phí nước, ngươi cũng có thể gặp nạn lụt.” Học trưởng nói xong, cúi đầu tiếp tục đăng ký.

.....

Từ Chí Thành cùng Thạch Tiểu Cường lại mang theo hành lý đi ra cửa trường, quả nhiên cửa trường rất nhiều sinh viên không có ký túc xá để ở, tụm ba tụm hai chuẩn bị lập nhóm cùng nhau kiếm phòng cho thuê ở, còn có những bác gái muốn nhân cơ hội lần này đẩy mạnh tiêu thụ tiểu lữ quán của mình mà cầm tiểu bài tử lắc lư.

“30 đồng cả đêm, vào ở đi, vào ở đi ~~” bác gái hai mắt sáng lên nhìn hai người bọn họ.

Từ Chí Thành quyết đoán lắc lắc đầu, “Thực xin lỗi, chúng ta đã có chỗ ở”

“Có chỗ ở đứng ở chỗ này làm gì?” Bác gái nháy mắt biến thành mẫu dạ xoa, hùng hùng hổ hổ đi ra.

Từ Chí Thành vừa quay đầu, nhìn đến Thạch Tiểu Cường hai con mắt le lói chờ mong. Hắn thở dài, “Ta là lừa bà ấy”

Thạch Tiểu Cường nhíu mày, “Hảo hài tử không nên gạt người”

Từ Chí Thành: “...”

Đang ở thế khó xử, một chiếc xe màu đen có rèm che chậm rãi dừng lại bên cạnh hai người, cửa kính xe hạ xuống, Cao Thành mặt nghiêng lộ liễu đi ra, hắn nhìn Thạch Tiểu Cường, vẻ mặt không ngoài ý muốn. “Như thế nào đều đứng ở bên ngoài? Không đi ký túc xá thu dọn đồ đạc sao?”

“Cao Thành! Sao ngươi lại ở chỗ này?” Thạch Tiểu Cường lại là kinh hỉ ngoài ý muốn, toét miệng mở to cười sỏa hồ hồ, sau đó lại nhăn mặt lại, “Ký túc xá của chúng ta bị lụt lội, không thể để người ở”

Cao Thành thập phần ‘tiếc hận’ thở dài “Thật là thế sự khó liệu a, lên xe đi, ta biết kế bên này có nơi ở” (ta ngửi được mùi gian trá ở đây a!!!)

Thạch Tiểu Cường hô to vạn tuế, sau đó lôi kéo Từ Chí Thành lên xe.

Cao Thành đem xe rẽ một chỗ ngoặt, đi đến một cái tiểu khu, hoàn cảnh trong tiểu khu rất đẹp, bóng cây xanh bao phủ mát mẻ, tổng cộng sáu tòa đại lâu liên tục nối nhau đứng vững, mỗi một tòa nhà nhìn sơ qua phỏng chừng tả hữu 20 tầng.

Từ Chí Thành lắc cổ xem mái nhà, tiểu tâm can vừa kéo vừa kéo, “Nơi này có thể hay không thực quý a?”

Vừa nghiêng đầu, liền nhìn thấy Cao Thành đang hôn khuôn mặt của Thạch Tiểu Cường, nháy mắt liền xấu hổ đỏ mặt. Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn a ~~

Thạch Tiểu Cường cũng rất xấu hổ, ngầm véo Cao Thành xuống.

“Sẽ không, bởi vì là phòng ở bằng hữu, dù sao phòng trống không có người vào ở” Cao Thành ở lầu số 2 ngừng xe, liền mang theo bọn họ vào thang máy.

Nhấn xuống lầu số 18, thang máy từ từ đi lên.

Từ Chí Thành nghiêm túc chăm chỉ nhìn xuống thảm lót thang máy nghiên cứu hoa văn, kiên quyết không ngẩng đầu nhìn hai cái người kia, ngộ nhỡ nhìn thấy cái gì, trong lòng hắn chính là không chịu nổi.

“Ta nghe Tiểu Cường nói ngươi vốn là báo ghi danh làm y sinh, tại sao lại đổi nghề làm bác sĩ thú y?” Cao Thành rất tin, lôi kéo bằng hữu người yêu có thể làm cho tình yêu càng thêm bền chắc, bởi vì bọn họ có thể trở thành cơ sở ngầm của ngươi, trợ giúp ngươi, thời khắc theo dõi vật sở hữu của ngươi.

“Hiện tai y sinh không tốt làm, nghĩ muốn tiến vào một bệnh viện tốt thì cần phải nhét tiền lì xì, vẫn là làm bác sĩ thú y thuận lợi hơn, không vào được bệnh viện thì mình cũng có thể mở một phòng khám thú y cũng đơn giản” Từ Chí Thành ngoan ngoãn trả lời. Đối với Từ Chí Thành mà nói, Cao Thành giá trị con người có thể nói là theo không kịp, đó là mẫu, là tấm gương, là mục tiêu của toàn bộ nam nhân phấn đấu. Có thể được Cao Thành chỉ điểm, cho dù là một chữ, đều có thể đối với nhân sinh của ngươi phát ra tác dụng biến chuyển.

“Ân, lo lắng thực chu đáo.” Cao Thành mỉm cười, “Từ Chí Thành, ngươi rất có tiền đồ a”

‘Đinh’ cửa thang máy mở ra.

Trong nháy mắt đó, Từ Chí Thành giống như thấy được nhân sinh tương lai của hắn đầy huy hoàng, mà Cao Thành đứng ở trước mặt, thân ảnh kia giống như một vị thần, thánh khiết quang huy, giống như Phạn xướng bình thường, thanh âm như ở giữa Thiên Địa trời cao vọng xuống:

Ngươi rất có tiền đồ

Rất có tiền đồ

Có tiền đồ

Tiền đồ

Đồ

.....

Thạch Tiểu Cường thân thủ ở trước mặt Từ Chí Thành quơ quơ, “Uy, chúng ta đã đến!”

Từ Chí Thành một cái giật mình lấy lại tinh thần, tay chân lanh lẹ lấy hành lý, “Đi thôi, đi thôi”

Cao Thành đi vào một ngã rẽ bên trái, một cái cửa màu vàng chống trộm tùy tiện đứng ở trước mặt, mặt trên có hoa văn rườm rà, điêu khắc tinh xảo, giống như viết: đến thưởng ta đi, cạy ta đi, gia ta siêu cấp có tiền a ~~

Ngoài cửa lớn, bên trái dựng lên một tòa sư tử bằng đá dáng điệu ngây thơ chân thành, thân hình tròn trịa, mặt béo ú nụt nịt, miệng ngậm một cái viên cầu, bên phải lập một tòa điêu khắc tượng thần mặt trời Apollo, thân thể kiện mỹ đứng ở giữa mặt trời trên mã xa, liệt mã sức kéo mười phần chạy nhanh, khuôn mặt Apollo nghiêm túc, trên cổ lộ ra một cái bài tử chói lọi, là biển số nhà:

Biển số nhà: số 1818

....

Thạch Tiểu Cường trên trán treo một cái mồ hôi lạnh, cơ hồ nghĩ muốn xoay người rời đi.

Cao Thành tựa hồ cũng bị trận thế này hoảng sợ, miễn cưỡng cười, “Đây là nhà trọ của Hoa Mãn Lâu”

.....

Hắn có tất yếu hiển lộ rõ ràng chính mình biến thái như vậy sao? Thạch Tiểu Cường bên trong vẻ mặt nghĩ: ngươi để cho hắn như thế nào có mặt ở cái loại địa phương này?

Cao Thành cầm cái chía khóa, bắt đầu có điểm do dự muốn hay không thử tiến vào ở.