Siêu Cấp Tuần Cảnh

Chương 31: Món quà hào phóng










Lúc Trương Sở Lăng về đến nhà, thấy phụ thân đang ở trong nhà bếp bận rộn, nhưng điều làm hắn cảm thấy kỳ quái chính là , trong nhà bếp lại có tiếng nói của một nữ hài tử.



"Đại muội cùng Nhị muội không phải chưa đi làm về sao , vậy trong nhà bếp là ai?" Mang theo cái này nghi vấn, Trương Sở Lăng nhịn không được hướng về phía nhà bếp mà đi đến ,sở dĩ ngày hôm nay hắn vội vội vàng vàng trở về mà không bồi tiếp Lữ na, chính là sợ phụ thân ở nhà một mình cô quạnh, do đó hắn nghĩ nên trở về tâm sự một chút , lại không nghĩ rằng đã có người đang bồi tiếp phụ thân , hơn nữa nghe được tiếng cười khoái trá của phụ thân trong nhà bếp , có thể khẳng định phụ thân hiện tai rất là vui vẻ.



Trương Sở Lăng muốn biết rốt cuộc vì sao phụ thân lại cười vui vẻ đến như vậy nên liền đi đến cửa nhà bếp , nguyên lai là con gái nuôi của phụ thân , Hướng Phỉ , đến thăm .



Hướng Phỉ là hàng xóm trước kia của Trương Sở Lăng . Nàng là một cô nhi, khả năng sống độc lập mạnh mẽ , mở một quầy hàng trên vỉa hè ở chợ đêm để tự nuôi sống bản thân , dùng tiền rất tiết kiệm, cho tới bây giờ vẫn không nỡ sắm sửa quần áo cho mình , có khi cơm ăn đều là cơm nguội. Trương phụ thấy nàng chịu khó , mồm miệng cũng thông minh , hơn nữa tâm địa thiện lương, tâm tư yêu thích nàng , liền nhận nàng làm con gái nuôi.



Hướng Phỉ có một cặp đùi thon dài thập phần co dãn , vóc người yểu điệu, khuôn mặt thanh tú, lông mi cong cong thật dài, đôi mắt trong suốt như thuỷ tinh , khuôn mặt trắng nõn tinh tế . Nàng mặc một chiếc áo T-shirt màu vàng , chiếc áo T-shirt căn bản hơi mỏng bó lấy bộ ngực của nàng một cách mãnh liệt, hạ thân mặc một chiếc quần jean bó sát , cái mông tròn lẳng được chiếc quần jean phụ trợ làm hấp dẫn ánh mắt mọi người , đôi chân mang một đôi xăng-đan bình thường , năm ngón chân trắng mềm nõn nà nghịch ngợm lộ ra bên ngoài .




Trương Sở Lăng nhìn sơ qua , y phục cùng đôi xăng-đan trên người Hướng Phỉ tổng cộng cũng sẽ không vượt quá 100 đô la Hồng Kông. Lúc này hai người trong nhà bếp không có phát hiện việc Trương Sở Lăng trở về, Trương phụ đang cười hì hì moi nội tạng của một con gà , còn Hướng Phỉ thì đang rửa nấm phiến. Trông thấy các loại thực vật ấy , Trương Sở Lăngkhẳng định bon họ đang chuẩn bị món gà nhồi nấm cách thuỷ .



"Cha, ta đã trở về, em gái , ngươi cũng tới a." Trương Sở Lăng thân thiết bắt chuyện một tiếng, người cũng tiến vào nhà bếp , "Cha, có cần ta hỗ trợ hay không ?"



Nghe được thanh âm của Trương Sở Lăng, Hướng Phỉ dừng việc đang làm , nàng ngạc nhiên ngẩng đầu, lộ ra một nụ cười ngọt ngào, "Ca, ngươi đã trở về a."



Trương phụ vừa nhìn thấy Trương Sở Lăng hết nhìn đông lại nhìn tây , nhớ tới việc Trương Sở Lăng trước đây gây hoả hoạn trong nhà bếp , sợ đến sắc mặt trắng bệch, cuống quít nói rằng, "Ở đây không có chuyện gì ,ngươi nhanh đi nghỉ ngơi đi."



Hướng Phỉ nghe vậy thì cười hì hì không ngừng.



Trương Sở Lăngsờ sờ cái mũi của mình, bản thân cũng không phải phần tử khủng bố , lại đáng sợ như vậy sao, bất quá trông thấy ánh mắt phụ thân gắt gao nhìn mình , hắn cũng chỉ có thể hậm hực mà lui ra .



"Con gái , trong nhà bếp cũng không còn việc gì , ngươi ra ngoài cùng ca ca ngươi nói chuyện phiếm đi , vài ngày nữa ngươi muốn gặp hắn cũng rất khó ." Hiển nhiên, Trương phụ đem chuyện Trương Sở Lăng chuẩn bị tham gia huấn luyện bộ đội cơ động cho Hướng Phỉ biết .



Hướng Phỉ nhu thuận đáp ứng , liền đi theo phía sau Trương Sở Lăng ra ngoài .



Vào phòng khách , Hướng Phỉ im lặng chứ không có sôi nổi như lúc ở trong nhà bếp , nàng chỉ lẳng lặng đánh giá Trương Sở lăng, giống như đang nhìn một người xa lạ .



Trương Sở Lăng bị nhãn thần của Hướng Phỉ quan sát làm cho hắn cảm thấy sợ hãi, "Làm sao vậy, trên mặt ta dính gì sao , y phục có vấn đề gì sao?"



Ngày hôm nay Trương Sở Lăng mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay , hạ thân mặc một chiếc quần có màu sắc đơn giản , chân mang giày màu trắng . Thế nhưng bởi vì tính cách nhu nhược vốn có lại biến thành tự tin , người có vẻ hào hiệp hơn , hơn nữa bởi vì hoạt động thân thể nhiều hơn, người cũng trở nên sáng lạn hơn rất nhiều , tạo thêm lực hấp dẫn trí mạng trong mắt nữ hài tử này .




Thanh âm của Trương Sở Lăng làm cho Hướng Phỉ đang trầm tư chợt tỉnh giấc , trên mặt của nàng đột ngột đỏ bừng, hai tay nắm góc áo không được tự nhiên .



"Em gái , mọi người ở quê có khoẻ không ." Theo trí nhớ được dung hợp , Trương Sở Lăng biết Hướng Phỉ có một đoạn thời gian về quê hương tế tổ , vì vậy hỏi thử.



"Ân, bọn đều rất tốt , bọn họ thấy ta về đều rất vui vẻ, liền giữ ra lại chơi vài ngày, ta khi trở về, bọn họ đưa cho ta rất nhiều đặc sản." Khi nhắc tới quê nhà , trên mặt Hướng Phỉ trần ngập niềm vui sướng , xem ra nàng thực sự rất vui vẻ về chuyến về quê lần này, một lát sau, giống như nàng chợt nhớ ra cái gì đó , bước nhanh đi tới phòng khách , Trương Sở Lăng tinh tường phát hiện, nơi đó đang để một cái tay nải (chiếc túi đeo để chứa laptop ) màu đen.



"Ca, tặng cho ngươi đ, chúc mừng ngươi nhận được huân chương anh dũng do chính cục trưởng cảnh sát tự mình khen tặng cùng cơ hội tham gia huấn luyện bộ đội cơ đội ."Vẻ mặt Hướng Phỉ đầy xúc động đưa cái tay nải màu đen trong tay cho Trương Sở Lăng.



Trương Sở Lăng nghi hoặc tiếp nhận cái tay nải màu đen bằng da này , mở vừa ra nhìn, là một chiếc laptop màu bạc , hắn kinh ngạc nhìn Hướng Phỉ , phát hiện hai mắt trong suốt của nàng đang nhìn mình, giống như đang chờ mong cái gì đó .



"Cái này không phải là mô hình chứ ?" Cũng khó trách Trương Sở Lăng sẽ hỏi như vậy, trong ấn tượng của hắn , Hướng Phỉ bình thường đều sử dụng tiền rất tiết kiệm , quần áo cùng giày mặc trên người đều là hàng vỉa hè , thậm chí có lúc thấy người khác dùng tiền một cách hào phóng nàng cũng cảm thấy tiếc , thử hỏi một người như thế lại có thể mua một thứ quý giá như vậy mà tặng hắn .



"Ngươi... Ngươi không nên nói như vậy." Hướng Phỉ tưởng rằng Trương Sở Lăng sẽ hưng phấn nhảy đựng lên khi mình đưa chiếc laptop cho hắn , hoặc sẽ cảm kích nàm không ngớt , lại không nghĩ rằng đối phương lại nói một câu như vậy , nàng tự nhiên tức giận đến không ít.



Hướng Phỉ biết Trương Sở Lăng đã khát vọng có một cái laptop lâu rồi, mà nàng từ khi biết được ý niệm đó trong đầu Trương Sở Lăng, nàng đã bắt đầu dồn toàn bộ tiền , nàng ăn uống tiết kiệm tự đó đến bây giờ mới có đủ tiền mua chiếc laptop này , nàng liền hưng phấn đi mua ngay .



Vẻ mặt tươi cười lúc nãy bật chợt biên mất mắt nàg cũng sưng đỏ lên , sắc mặt càng âm trầm đáng sợ, nhất thời Trương Sở Lăng không biết làm sao .



Nghe được thanh âm tranh cãi ầm ĩ trong phòng khách Trương phụ đang bận bịu trong nhà bếp cũng chạy ra , thấy trong tay Trương Sở Lăng đang cầm chiếc máy vi tính với bộ dạng lúng túng , lại nhìn thấy con gái nuôi mắt sưng đỏ miệng cong lên lệch sang một bên , lão nhân thành tinh mơ hồ đoán được chuyện gì đã xảy ra .



"Hài tử này, em gái ngươi tích cóp từng chút tiền để mua máy vi tính cho ngươi , ngươi không biết cảm tạ lại còn làm người ta tức giận , ngươi làm ca ca mà như vậy sao ?" Ở trước mặt Trương Sở Lăng, Trương Hướng Quang lộ ra uy phong của phụ thân .




Nghe được lời trách cứ của phụ thân , Trương Sở Lăngcũng không biết bản thân nên làm thế nào , tay chân hắn loạn lên vội vàng bỏ chiếc máy vi tính xuống , kéo cánh tay Hướng phỉ nói, "Em gái tốt , là ta sai rồi, ngươi tha thứ cho ta được không , chỉ cần ngươi không tức giận, ta làm cái gì cũng được."



"Ngươi chắc chắn chứ ?" Hướng Phỉ một bên nức nở một bên hỏi.



"Ngươi tặng cho ta chiếc máy vi tinh ta hằng mơ ước , ta làm sao dám lừa ngươi ." Trương Sở Lăng không có phát hiện khoé miệng Hướng Phỉ đang mỉm cười , thành thật hồi đáp , hắn cũng xác định là cần một chiếc máy tính , chỉ là thời gian trước bận rộn rèn luyên thân thể không kịp mua mà thôi.



"Tốt lắm, ngươi ngày mai theo ta đi dạo phố." nước mắt của Hướng Phỉ nói dừng là dừng , không cho Trương Sở Lăngcó cơ hội đổi ý .



Nghe được yêu cầu của Hướng Phỉ , Trương Sở Lăng cảm thấy gặp phải trở ngại , cùng nữ hài tử đi dạo phố , quả thực so với tự sát còn khó chịu hơn a.



Trong lòng nặng trĩu vì việc sẽ phải thành người phải vác đồ , trong bữa ăn tối , Trương Sở Lăng cũng không có hứng để ăn .



Hai tỷ đệ Trương Nhược Nhàn cùng Trương Lương Huy tranh giành nhau chiếc huân chương anh dũng của Trương Sở Lăng, nhìn về phía Trương Sở Lăng với ánh mắt tràn đầy sùng bái , thấy trong ánh mắt ca ca không có nửa điểm kiêu ngạo, bọn họ bội phục ca ca tận đáy lòng.



Chỉ có Trương Nhược Nam có điểm nghi hoặc, bộ dạng của ca ca trong bữa ăn ngày hôm nay sao lại nhã nhặn đến như vậy ?



Hướng Phỉ cùng Trương Hướng Quang cũng là thỉnh thoảng lại đưa ánh mắt đảo qua Trương Sở lăng, nháy mắt nhìn nhau cười.