Siêu Cấp Tuần Cảnh

Chương 25: Nghi hoặc lớn










" Ca ca, chúc mừng ngươi nhận được huân chương anh dũng nha , lão ba mà thấy, người phỏng chừng cao hứng không ngủ được cho xem ." Sau khi gấp bản khẩu cung của Trương Sở Lăng lại, Trương Nhược Nam buông vẻ mặt nghiêm trang xuống, ghé vào bên tai ca ca cười hì hì nói.



" Không có sự tình gì ta đi đây." Trương Sở Lăng cười cười, nhưng lại không có cảm giác vui sướng một chút nào, vô luận là cục trưởng cục cảnh sát muốn tự mình trao huân chương này, hay là cơ hội huấn luyện PTU cũng là điều hắn không mong muốn. Điều hắn muốn chính là một cuộc sống bình lặng, mà bây giờ rất hiển nhiên cái khát vọng có cuộc sống bình lặng này của hắn đã bị phá vỡ rồi.



" Mất hứng" nhìn ca ca một điểm cũng không cấp cho mình tý mặt mũi, Trương Nhược Nam hướng phía bóng lưng ca ca rời đi lầm bầm một câu.



Trương Sở Lăng được cục trưởng cục cảnh sát trao huân chương anh dũng và có cơ hội đi huấn luyện ở PTU như là một giọt nước rơi vào cái chảo dầu đang sôi vậy , toàn bộ cảnh sát ở Thâm Thủy đang rung động và bàn tán.




Ở trong mắt họ, Trương Sở Lăng chỉ là một người nhát gan, bình thường cực kỳ sợ phiền phức, chỉ là một tiểu tuần cảnh mà thôi, như thế nào lại có thể đạt được vinh dự cao đây. Cho dù Trương Sở Lăng chế phục được bảy tên cướp cầm vũ khí, ở trong mắt bọn họ cũng chỉ xem là vận khí mà thôi, cũng không có đủ để bọn họ coi trọng, bọn họ nguyên lai cũng không có bao giờ xem trọng Trương Sở Lăng, từ trước đến giờ vẫn thế.



Nhưng mà Trương Sở Lăng được cục trưởng cục cảnh sát tự mình ban thưởng và hắn được tiến cử tham gia huấn luyện PTU làm cho mọi người cảm thấy bất an trong lòng, đồng thời cũng khiến cho bọn họ tự hỏi , Trương Sở Lăng được nâng đỡ từ phía sau, hay lại là do vận khí ? Bất quá vô luận là loại tình huống gì, bọn họ cũng phải thay đổi cách nhìn đối với Trương Sở Lăng, bởi vì một khi đã tiến vào huấn luyện ở PTU thì việc tăng chức cùng với tăng lương đương nhiên sẽ đến.



Khi Trương Sở Lăng trở lại cục cảnh sát, đồng sự đang bàn luận chuyện của hắn, vừa thấy hắn vào thanh âm lập tức nhỏ hẳn đi.



" A Lăng, ngươi bây giờ nổi tiếng rồi, cảnh sát chúng ta còn chưa có người nào được cục trưởng tự mình ban thưởng đâu." Tiêu thúc hiền lành vỗ vỗ bả vai Trương Sở Lăng, " hảo hảo nắm chắc lấy cơ hội!".



" Ân, cảm ơn Tiêu thúc." Nghe được lời nói thấm thía của Tiêu thúc, Trương Sở Lăng có điểm cảm động, cả cục cảnh sát, chỉ có mỗi Tiêu thúc thủy chung là không có tư tâm, mà đối với chính mình trước đây luôn luôn chiếu cố một ít.



" A Lăng, sau này ngươi về làm ở tổ đôn đốc rồi, nhất định phải chiếu cố ta nha." Lưu Tuấn Hi cũng tới bên người Trương Sở Lăng, thân thiết mà hô, chỉ là trong lời nói có mùi chua xót. Trước kia hắn vẫn tưởng rằng bản thân mình so với Trương Sở Lăng ưu tú hơn, ở trước mặt Trương Sở Lăng có một cảm giác ưu việt cao cao tại thượng, mà bây giờ Trương Sở Lăng đột nhiên vượt lên phía trước hắn, làm cho hắn có cảm giác không được tự nhiên cho lắm.



Trương Sở Lăng đảo qua phòng làm việc thấy mọi người hướng ánh mắt phức tạp mà nhìn mình, biết bản thân nếu không có biểu hiện khiêm tốn phỏng chừng sau này tất cả mọi người khi gặp mặt sẽ ghen ghét mất, mà kết quả như vậy hắn nguyện không muốn thấy, nghĩ tới đây, hắn cười khổ một tiếng, " Các ngươi cũng quá xem trọng ta rồi, vào tổ đônđốc , ta có muốn cũng không thể vào được, có lẽ các ngươi vào tổ đôn đốc hết rồi thì ta vẫn là một tiểu tuần cảnh đấy."



Thần tình Trương Sở Lăngđã thành công khi lừa gạt đượchết mọi người trong văn phòng, vốn bọn họ xem Trương Sở Lăng đột nhiên đạt được vinh dự cao cùng cơ hội như vậy, tâm lý có điểm bất bình, hơn nữa có điểm không cách nào thích ứng được, thử nghĩ trước kia bản thân có thể tùy ý nhào nặn tiểu hài tử này, đột nhiên có ngày hắn nhảy lên đầu mình tâm lý người nào có thể mà thoải mái đây.



Cả phòng làm việc chỉ có mỗi Điền Ny là không có bị thần tình của Trương Sở Lăng lừa gạt, chỉ thấy nàng giữ nghiêm mặt đứng một bên, trong miệng nói nhẹ một câu " dối trá". Ánh mắt nhìn về phía Trương Sở Lăng cũng băng lãnh , đương nhiên Trương Sở lăng cũng cảm thấy sáng sớm hôm nay Điền Ny có địch ý đối với mình, nhưng cũng chẳng muốn đi trêu chọc nàng.



Trương Sở Lăng vẫn bộ dáng ăn nói khép nép như cũ, làm cho mọi người trong phòng làm việc đột nhiên cảm thấy được hy vọng, ai nói tham gia huấn luyện PTU thì sẽ nhất định có thể lên chức, chỉ cần không phải tuyệt đối thăng chức như lời nói, như vậy Trương Sở Lăng ngoại trừ là một người có huân chương vinh dự hư ảo, nguyên lai cho dù có cũng chẳng khác nhau là mấy.




Ở trong mắt bọn họ, Trương Sở Lăng mỗi lần làm nhiệm vụ khi động tay động chân, nghĩ muốn không phạm sai lầm cũng khó khăn, mà một khi đã mắc sai lầm nhất định sẽ bị ghi lại trong hồ sơ , cơ hội thăng chức chắc chắn sẽ không thuận lợi rồi.



Rất nhiều người khi đã thông suốt điểm ấy, vì vậy đã khôi phục vẻ mặt bình thường, chỉ là bọn họ vẫn không dám lấy thái độ trước đây ra đối đãi với Trương Sở Lăng, vạn nhất người ta lại là người ngu có phúc của người ngu thì sao, vừa vặn có cẩu thỉ vận lên chức thì sao, loại chuyện này dù sao cũng không phải ai có thể đoán chính xác được.



" Ai, ta nói A Lăng nha, cái huân chương anh dũng kia của ngươi có thể cho ta mượn sờ một chút không , ta cho tới bây giờ còn chưa được sờ qua cái huân chương nào đấy." Trương Bình trong mong nhìn cái huân chương trên cổ Trương Sở Lăng, đỏ mặt cầu xin nói.



Trương Sở Lăng hồn nhiên tháo cái huân chương anh dũng xuống rồi ném cho Trương Bình, " ngươi tùy tiện xem đi, nghe nói cầm cái này sẽ gặp may mắn đấy."



" Oh, phải không, ta đây nhiều lắm chỉ cầm một hồi, gần đây ta đánh bài toàn thua, vừa lúc ngươi cho mượn cái huân chương này chắc ta sẽ được chút may mắn ." Trương Bình nghe vậy trên mặt tươi cười nở hoa, đem huân chương lật qua lật lại xem không ngừng.



Mọi người thấy Trương Sở Lăng đối với người luôn khi dễ mình trước đây có thái độ bình thản như vậy, rào chắn tâm lý đối đầu với Trương Sở Lăng cũng bị bỏ đi , một đám người đi đến vây quanh Trương Sở Lăng mà vui đùa.



" A Lăng, ngươi nói vận khí của người như thế nào lại tốt như vậy, có thể hạ gục tới bảy tên cướp, đối với ngươi như vậy là lập công lớn rồi, nếu ta ở chỗ đấy cũng có thể lập công a." Lý miệng rộng không phải là không hâm mộ mà nói, hình như theo lời nói nếu hắn ở đấy khẳng định có thể chế phục được bảy tên cướp nọ giống y như thế.



" A Lăng, nếu ta có được vận khí tốt như ngươi thì hay quá, cư nhiên dưới trạng thái khẩn trương có thể bắn bách phát bách trúng như vậy, ta nhớ kỹ năm đó khi tốt nghiệp trường cảnh sát thành tích bắn của ngươi mới miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn, nhưng mà ta so với ngươi còn hơn mười phát đấy." Triệu Vĩ đối với kỳ ngộ ngẫu nhiên của Trương Sở Lăng phi thường hâm mộ, đồng thời hắn có chút buồn bã với tiền đồ của chính mình.



" A Lăng, cục trưởng cảnh sát có phải là người nhà thân thích của ngươi không....."




.......



Mọi người cũng tin lời Trương Sở Lăng nói, cho rằng là hắn khẩn trương mới nổ súng, sở dĩ bắn trúng bọn cướp hoàn toàn là do vận khí cho phép, mà cục trưởng cục cảnh sát khen thưởng cùng với cơ hội huấn luyện ở PTU, mọi người lại càng cho rằng hắn được hồng vận chiếu vào. Đối với một người xa xa không bằng được mình nay đột nhiên biểu hiện so với bản thân mình còn có thực lực cường đại hơn, không ai có thể tiếp nhận được sự thực này, mà đổ lỗi tất cả do vận khí.



Thanh âm đồng sự không ngừng bên tai Trương Sở Lăng mà oanh tạc, nhưng một câu hắn nghe cũng không vào. Buổi sáng tiếp nhận huân chương anh dũng do tự tay cục trưởng khen tặng cùng vớithong báohắn được một suất trong PTU, bản thân trong đầu hiện lên một ý niệm, mơ hồ cảm thấy được ý niệm kia trong đầu mình vô cùng quan trọng, chỉ là cái cái ý niệm trong đầu kia chỉ thoáng cái rồi biến mất, sau lại nghĩ như thế nào cũng không ra được. Mà mới vừa rồi đồng sự kia trong lúc vô tình nói ra một câu hỏi khiến cho hắn nghĩ ra được ý niệm trong đầu kia.



Cục trưởng cục cảnh sát tại sao phải tự mình trao tặng huân chương anh dũng? Bản thân mình sao lại dễ dàng có tên trong danh sách huấn luyện ở PTU?



Phải biết rằng vô luận là sở trưởng cảnh sát ban tặng huân chương anh dũng hay là cơ hội huấn luyện ở PTU, bất cứ một người nào là cảnh sát đều mơ tưởng cầu mà không được. Mà bản thân mình chỉ là trùng hợp chế phục bảy tên cướp mà thôi, mặc dù bảy tên cướp nọ ở bên đại lục được treo giải thưởng như kẻ sát nhân, nhưng mà bản thân mình chỉ là một tiểu tuần cảnh không được coi trọng mấy, hồ sơ của mình cũng ở chỗ đó không tốt , lấy chính năng lực cùng biểu hiện của mình tuyệt đối không có khả năng đồng thời hưởng thụ hai cái loại đãi ngộ này.



Là sở cảnh sát chuẩn bị lấy bản thân mình ra làm gương, chuẩn bị khích lệ một số thành viên cảnh sát còn trẻ tuổi phấn đấu, cố gắng tiến lên? Hay là có người nào đang bày một hồi âm mưu nhằm vào mình, mà cái âm mưu kia bản thân cũng nhìn không thấu? Hoặc là, cục trưởng cục cảnh sát có họ hàng thân thích với mình?



Trong lòng cân nhắc các khả năng có thể xảy ra, Trương Sở Lăng trước tiên đem một cái khả năng ra bài trừ, nếu cục trưởng cục cảnh sát thật sự là họ hàng thân thích, bản thân mình cũng không ở cục cảnh sát này mà bị xem thường, làm một tiểu tuần cảnh ở đây được 5 năm mà chưa được cất nhắc lên chức một chút nào; với khả năng một mà nói, chỉ có thể nói mình được hồng vận chiếu đầu, giống như lời mấy vị đồng nghiệp nói vậy, bản thân vớ phải cẩu thỉ vận rồi; nếu xét khả năng hai mà nói, thì cuộc sống bản thân mình sau này chắc chắn sẽ không dễ chịu gì cho lắm, nghĩ tới đây, Trương Sở Lăng không khỏi nhíu mày.



Rất nhanh Trương Sở Lăng liền cười bỏ qua, hiện tại căn bản là không thể xác định rốt cuộc cái nào là khả thi, mình ngồi ở đây buồn lo vô cớ có được lợi ích gì đâu? Hơn nữa, cho dù thật sự có người thật sự bày ra âm mưu đối phó với mình, chẳng lẽ lấy thực lực của mình còn phải sợ hãi sao?