Siêu Cấp Trà Xanh Ở Niên Đại Văn Nằm Thẳng

Chương 73: Chụp ảnh




===

Sau khi Đồng Tuyết Lục trở về, chỉ dùng 2 ngày đã viết xong bản kế hoạch.

Nhưng mà cô lại không vội lắm, cô đợi 2 ngày sau mới cầm tới bộ thương mại cho bộ trưởng Lâm.

Bộ trưởng Lâm nhìn bản kế hoạch cô viết, trong lòng tự tán thưởng một tiếng.

Trật tự rõ ràng, hơn nữa còn suy xét hết các khía cạnh rồi.

Lần trước ở trong phòng làm việc, cô nói không cần bộ thương mại phát thêm tiền lương cho bọn họ, nhưng bây giờ ở trong kế hoạch, cô lại viết rõ sẽ nộp số tiền lãi kiếm được cho bộ thương mại, sau đó để bộ thương mại phát cho bọn họ trên danh nghĩa trợ cấp.

- -- Thật khôn khéo!

Cứ như vậy, hợp pháp hoá chuyện mọi người tới tiệm ăn của bọn họ mua túi gia vị.

Tuổi còn trẻ mà đã chín chắn như vậy, nếu cô có thể ở lại bị thương mại này giúp mình, vậy chẳng phải là ông ấy có thể thêm một người trợ giúp tốt sao?

Trong lòng bộ trưởng Lâm nghĩ như vậy, nhưng không có ý định hỏi Đồng Tuyết Lục ngay lúc này.

Ông ấy còn phải quan sát thêm một chút nữa.

Bộ trưởng Lâm giữ lại bản kế hoạch, nói phải qua lễ Quốc Khánh mới có thể cho cô một câu trả lời.

Đồng Tuyết Lục tỏ vẻ cô hiểu, sau đó chào hỏi thư ký Trác rồi ra khỏi bị thương mại.

Ban đầu cô cho rằng Ôn Như Quy sẽ được nghỉ Quốc Khánh, không ngờ anh lại tới căn cứ thí nghiệm.

Trong ngày Quốc Khánh, tiệm ăn cũng nghỉ theo 2 ngày.

Đồng Tuyết Đồng làm một ít bánh tới khu tập thể gia đình cho ông cụ Ôn và chú Tông, chú Tông thấy mình cũng có phần, kích động đỏ bừng 2 mắt.

Sau đó cô đưa 3 anh em Đồng gia đi chụp ảnh.

Không ngờ ngày Quốc Khánh có rất nhiều đi chụp ảnh, còn phải xếp hàng chờ đợi.

Đồng Miên Miên dựa trong lòng ngực chị gái, khuôn mặt đỏ hồng nhỏ giọng hỏi: "Chị, hôm nay Miên Miên có đẹp không?"

Nói xong cô bé còn cố ý xoay một cái, ngẩng đầu đầy mong chờ nhìn cô.

- -- Thật là cô bé điệu đà.

Đồng Tuyết Đồng thấy cô bé như vậy thì buồn cười: "Đẹp, hôm nay Miên Miên nhà chúng ta mặc quần áo mới, lại tết bím tóc nhỏ, vô cùng xinh đẹp!"

Cô nhóc nghe được lời này, vui vẻ đỏ mặt, mím cái miệng nhỏ lén lút nở nụ cười.

Đồng Gia Tín ở một bên ôm Nguyệt Bính làm mặt quỷ.

Vốn dĩ cô không muốn mang Nguyệt Bính tới đây chụp ảnh, nhưng Đồng Gia Tín nhất quyết muốn mang nó tới đây.

Chú chó Nguyệt Bính này nghe thấy mình được đi ra ngoài, cũng sửa gâu gâu một lúc lâu.

Đồng Tuyết Lục đành phải để cậu ta trông kỹ Nguyệt Bính, trong lòng hơi có chút tiếc nuối.

Nếu Nguyệt Bính được xuất hiện ở trong ảnh gia đình, sao Tiểu Lục lại không được?

Nhưng đưa chó ra ngoài coi như bình thường, mang gà mái, thì có chút buồn cười.

Tuy rằng lần trước Đồng Tuyết Lục nói để mỗi người bỏ tiền ra chụp ảnh riêng, nhưng khi thật sự chuẩn bị chụp ảnh, cô vẫn là người trả tiền.

Bọn họ chụp một tấm ảnh gia đình, 2 chị em Đồng Tuyết Lục và Đồng Miên Miên chụp một tấm, 3 anh em Đồng Gia Minh và Đồng Gia Tín cùng với Đồng Miên Miên chụp một tấm, rồi lại cho 3 anh em mỗi người chụp riêng một tấm.

Mọi người xung quanh nhìn thấy bọn họ "bỏ vốn to để chụp ảnh, ánh mắt nhao nhao tập trung lên trên người bọn họ, vô cùng hâm mộ.

Điều này khiến Đồng Gia Tín đắc ý đến phát điên.

Đồng Tuyết Lục cảm thấy bây giờ giữ lại những tấm ảnh này, sau này lấy ra xem sẽ cực kỳ có ý nghĩa.

Nếu không chờ tới khi bọn họ trưởng thành, muốn tìm ảnh để ôn lại kỷ niệm cũng không tìm được, sẽ khiến người ta cực kỳ tiếc nuối.

===

Qua lễ Quốc Khánh, thời tiết càng lạnh hơn, đầu đường lá rụng phủ kín phố, vàng, rực cả mặt đất.

Lễ Quốc Khánh trôi qua, cuộc nội loạn kéo dài 10 năm mang đến tai họa nặng nề cho nhân dân và đất nước cuối cùng cũng tới hồi kết thúc.

Năm nay là sự khởi đầu của hy vọng, một năm nay cũng là một năm vô cùng nặng nề.

Mấy nhà lãnh đạo lớn của đất nước lần lượt qua đời, nhân dân đắm chìm ở trong nỗi thương tiếc vô hạn.

Bên Tô gia liên tục có tin tốt.

Tô gia không chỉ lấy lại được tài sản và nhà ở lúc trước đã bị chính phủ tịch thu, Tô Việt Thâm cũng quay về làm việc trong bộ chính phủ.

Tô Việt Thẩm được bổ nhiệm làm phó chủ nhiệm Uỷ ban cách mạng, hơn nữa anh ấy còn tái hôn với Cố Dĩ Lam.

Sau khi Cố gia bị Tô Việt Thâm đối xử lạnh nhạt, cả nhà đều như kiến bò trên chảo nóng, mỗi ngày đều lo lắng Tô Việt Thâm sẽ không tái hôn với Cố Dĩ Lam.

Cố Dĩ Lam đau buồn tới mức phải vào bệnh viện.

Ngày hôm sau khi Cố Dĩ Lam vào bệnh viện, cuối cùng Tô Việt Thâm cũng xuất hiện.

Sau khi bày tỏ sự quan tâm, anh ấy đưa ra 3 yêu cầu:

- --1, muốn sau này cô ấy lấy Tô gia và con trai làm tiêu điểm.

- -- 2, muốn cô ấy phải bàn bạc với anh ấy trước cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì.

- -- 3, muốn cô ấy ít xen vào chuyện của họ hàng nhà mẹ đẻ.

Nếu như nhà mẹ đẻ cô ấy có chuyện gì, chỉ cần có thể giúp anh ấy đều sẽ giúp, nhưng có một số họ hàng có thể là 800 năm cũng chưa từng liên lạc với nhau, thì không cần đưa chuyện của bọn họ tới trước mặt anh.

Cố Dĩ Lam bị đối xử lạnh nhạt khoảng 1 tháng, nào còn dám nói chữ không?

Cố gia cũng không dám đánh một quả rắm, còn việc giúp đỡ Lại Mộ Thanh gì đó, bọn họ càng không dám nhắc tới.

Vì thế chọn một ngày, 2 người mời 2 bên gia đình ăn cơm, rồi tái hôn lại lần nữa.

Sau khi 2 người tái hôn, người vui mừng nhất vẫn là Tiểu Cửu.

Lúc trước ở Cố gia, mỗi ngày cậu bé đều nhắc mãi về người cha chưa từng gặp mặt này, sau này cha trở về, cậu bé được đưa về Tô gia, mỗi ngày cậu bé đều nhớ mẹ.

Cha Tô và mẹ Tô thấy mỗi ngày cháu trai đều không vui như vậy, đành phải thúc giục con trai nhanh chóng tái hôn.

===

Hôm nay là chủ nhật, Tô gia gia mời chị em Đồng Tuyết Lục tới Tô gia chơi.

Sau khi Đồng Tuyết Lục giải quyết mọi chuyện ở tiệm ăn xong, mới đưa 3 anh em Đồng Gia Minh đến Tô gia.

Nhà bọn họ ở Thành Nam, Tô gia ở Thành Tây, khoảng cách cũng không được coi là gần, qua bên đó phải đi một tuyến xe buýt.

Đứng ở cửa Tô gia, Đồng Tuyết Lục quan sát Tứ Hợp Viện gạch xanh ngói đỏ trước mặt một chút, trong lòng đầy hâm mộ.

- -- Tứ Hợp Viện đó, loại nhà này sau này kể cả có tiền cũng không mua được!

Chờ khi cải cách kinh tế và mở cửa, cô nhất định phải mua một căn để ở.

Đồng Tuyết Lục ngắm nghía một hồi lâu mới gõ cửa, rất nhanh có người tới mở cửa.

Người mở cửa chính là Tô Việt Thâm, bên cạnh còn có Tiểu Cửu đã lâu không gặp.

"Chị Tuyết Lục, chị Miên Miên, anh Gia Minh, anh Gia Tín!".

Tiểu Cửu cực kỳ lễ phép, vừa nhìn thấy bọn họ thì liên tục chào hỏi.

Đồng Tuyết Đồng cười chào hỏi cậu bé, thấy khuôn mặt nhỏ của cậu bé béo hơn trước kia không ít, tinh thần trông cũng vô cùng tốt, hiển nhiên là sống rất tốt.

Tiểu Cửu chào hỏi xong thì chạy lên kéo tay Đồng Miên Miên: "Chị Miên Miên, em dẫn chị đi xem phòng của em, rất to rất to đó!"

Đồng Miên Miên nghiêng đầu: "Rất to rất to là tư thế nào, có to như nhà chị không?"

Tiểu Cửu nghĩ một chút: "To hơn nhà chị!".

Đồng Miên Miên nhíu mày, hung dữ phản bác lại: "Không thể nào, nhà chị là to nhất!"

Đồng Tuyết Lục còn tưởng rằng Tiểu Cửu sẽ phản bác lại, dù sao thì trẻ con đều thích cãi nhau vì những chuyện ấu trĩ đó.

Ai ngờ Tiểu Cửu lại dùng cánh tay bụ bẫm vỗ vỗ tay Đồng Miên Miên nói: "Đúng đúng, chị Miên Miên nói đúng, là nhà chị to."

Đồng Tuyết Lục: "...."

- -- Còn nhỏ tuổi mà biết chọc người khác như vậy, thật sự tốt sao?

Tô Việt Thảm thấy con trai ở chung với Đồng gia hoà thuận như vậy, trong mắt tràn đầy ý cười: "Đồng chí Đồng các cô mau vào đi, cả buổi sáng Tiểu Cửu cứ nhắc mọi người mãi."

Vào cửa, chỉ thấy trước mắt là một khoảng sân trống rộng rãi thoáng đãng, trong sân trồng cây ăn quả và hoa cỏ, những cây ăn quả và hoa cỏ đó vừa nhìn là biết chỉ mới được gieo trồng.

Xung quanh là hành lang và hòn non bộ, căn nhà và kiến trúc đều vô cùng cổ xưa, đồng thời vừa có giá trị thị trường vừa có giá trị thương thức,

Đồng Tuyết Lục lại ghen tị lần nữa, rất muốn có một căn Tứ Hợp Viện.

Đi vào trong nhà, Đồng Tuyết Lục nhìn thấy cha Tô và mẹ Tô, hôm nay em trai Tô Việt Thâm không có ở nhà, nhưng trong phòng khách có thêm một người.

- -- Một người đẹp.

Đối phương khoảng 24-25 lăm tuổi, làn da trắng nõn, mắt hạnh môi đỏ, lông mày không kẻ vẫn đậm, môi không đánh son mà vẫn đỏ, quan trọng nhất, chính là, trên người cô ấy có một khí chất rất yếu đuối.

Loại dáng vẻ bệnh Tây Thi này, khiến đàn ông nhìn thấy sẽ rất muốn bảo vệ.

Đồng Tuyết Lục lập tức đoán được thân phận của cô ấy –– Mẹ Tiểu Cửu.

Nhìn thấy dáng vẻ cô ấy, cô lập tức hiểu vì sao một người đàn ông khôn khéo như Tô Việt Thâm lại cưới một người vợ hồ đồ như vậy.

- -- Anh hùng khó qua ải mỹ nhân mà.

"Các cháu tới rồi." Mẹ Tô tươi cười đi tới nghênh đón.

Đồng Tuyết Lục đưa đồ ngọt cho bà ấy: "Chào ông Tô bà Tô, hôm nay cháu tới đây quấy rầy mọi người."

Đồng Tuyết Lục đưa đồ ngọt cho bà ấy: "Chào ông Tô bà Tô, hôm nay cháu tới đây quấy rầy mọi người."

Mẹ Tô cười nói: "Quấy rầy gì chứ, nếu các cháu có thể thường xuyên tới đây, ông bà vui còn không kịp ấy chứ."

Sau khi trò chuyện một lát, Tô Việt Thâm giới thiệu Cố Dĩ Lam: "Đây là mẹ của Tiểu Cửu, Dĩ Lam, cô gái đó là đồng chí Đồng đã cứu Tiểu Cửu."

Cố Dĩ Lam quan sát Đồng Tuyết Lục, trong mắt lộ ra một tia kinh ngạc: "Đồng chí Đồng cũng thật xinh đẹp, còn xinh đẹp hơn tôi nữa."

Đồng Tuyết Lục vừa nghe cô ấy nói chuyện, trong lòng càng hiểu vì sao không thấy Tiểu Cửu 10 ngày mà bọn họ vẫn không báo cảnh sát.

Cố Dĩ Lam giống như một con chim hoàng yến được che chở từ nhỏ, không dính khói lửa nhân gian, không hiểu thế tục nhân gian.

- -- Chỉ là không biết đôi vợ chồng này có thể đi được bao xa.

Nhưng mà việc này không liên quan tới chuyện của cô.

Đồng Tuyết Lục cười nói: "Đồng chí Cố quá lời rồi, lúc trước khi nhìn thấy Tiểu Cửu, tôi cũng nghĩ chắc chắn cha mẹ cậu bé đều rất đẹp, bây giờ được gặp, quả nhiên lúc trước tôi đoán không sai."

Cố Dĩ Lam được khen đến đỏ mặt, thẹn thùng che miệng cười giống như con gái mới lớn.

Bên kia Tiểu Cửu dẫn Đồng Miên Miên đi tham quan phòng của mình, rồi lấy đồ ăn vặt mình cố ý tích cóp ra chia sẻ cho cô bé.

Lúc này 2 đứa bé đang tay trong tay đi tới.

Đồng Miên Miên thấy có nhiều người như vậy, có chút ngại ngùng trốn ở trong lòng ngực chị gái.

Đồng Tuyết Lục nói cô bé chào hỏi mọi người, sau đó hỏi cô bé đi xem cái gì.

Đôi mắt Đồng Miên Miên sáng lên: "Chị, phòng của Tiểu Cứu rất to rất đẹp, em ấy. còn có rất nhiều kẹo và bánh quy."

Đồng Tuyết Lục: "Vậy thì về nhà chị cũng cho em ở một mình một phòng?"

Cô nhóc nhanh chóng lắc đầu như trống bỏi: "Không cần, Miên Miên muốn ngủ cùng chị."

Tiếu Cửu không thích mình không được quan tâm, đôi chân ngắn nhỏ chạy lên: "Chị Tuyết Lục, chị biết tên của em là gì không?"

Đồng Tuyết Lục: "Chẳng lẽ em không phải tên là Tiểu Cửu?".

Tiểu Cửu lắc đầu: "Tiểu Cửu là biệt danh của em, tên của em là Tô Ý Đông, Ý trong "cách cao ý xa (?)", Đông trong "mùa đông", một thời gian nữa là em có thể viết được tên của mình rồi!"

Đồng Tuyết Lục hơi hơi nhướng mày

Có loại cảm giác mới chỉ 3 ngày không gặp, phải nhìn bằng con mắt khác.

Khi vừa mới gặp Tiểu Cửu, hỏi gì cậu bé cũng không biết, chỉ nhớ mình được gọi là Tiểu Cửu, vậy mà bây giờ đã có thể nói ra câu thành ngữ cách cao ý viễn như vậy.

Hiển nhiên lúc trước nói không biết gì không phải bởi vì cậu bé ngốc, mà là từ trước đến nay Cố gia chưa từng dạy cậu bé.

Đồng Tuyết Lục nhìn Cố Dĩ Lam, chỉ thấy người phía sau không có một chút ngại ngùng, ngược lại gương mặt còn kiêu ngạo.

- -- Quả nhiên rất đơn thuần.

- -- Đơn thuần cũng không tệ, chí ít thì sống vô cùng vui vẻ.

Cô xoa xoa đầu Tiểu Cửu, khen ngợi: "Tiểu Cửu còn nhỏ như vậy mà đã biết viết tên của mình rồi, rất giỏi!"

Tiểu Cửu được khen ngợi, khuôn mặt nhỏ vui đến đỏ cả mặt.

Đồng Miên Miên vẫn chưa biết viết tên của mình, thấy chị gái khen Tiểu Cửu, miệng, hơi chu ra: "Em rất ngoan, 2 tuổi em đã không đái dầm rồi, Tiểu Cửu em thì sao, mấy tuổi thì em không đái dầm?"

Tiểu Cửu nghe được lời này mặt càng đỏ hơn, ậm ừ một hồi lâu vẫn chưa trả lời.

Mọi người thấy thế, đều không khỏi cười ra tiếng.

2 đứa nhóc này đúng là quá đáng yêu.

Mấy chị em Đồng Tuyết Lục ở Tô gia ăn cơm trưa xong mới trở về, mẹ Tô dặn, bọn họ rảnh rỗi thì thường xuyên tới đây chơi.

Đồng Tuyết Lục tự nhiên liên tục đáp lại vâng.

===

Căn cứ thực nghiệm xảy ra tình huống bất ngờ, Ôn Như Quy và thầy Tiêu Bác Thiệm tới bên đó bảo vệ.

Chuyến đi này kéo dài 3 tuần, anh bận rộn tới mức không có thời gian ăn cơm, cơ thể gầy đi không ít.

Trên đường từ căn cứ thực nghiệm về trung tâm nghiên cứu khoa học, anh gặp một người bạn đã rất nhiều năm không gặp.

- -- Nói là bạn, thật ra cũng không phải là bạn.

Trước kia đối phương cũng ở khu tập thể gia đình, học cùng một lớp với anh, 2 người cùng nhau đi học tan học, khi đó đúng là rất thân thiết.

Sau đó cha mẹ đối phương được điều đi Tây Bắc, 2 người không còn liên lạc với nhau nữa.

Nếu không phải anh ta đột nhiên gọi mình, Ôn Như Quy hoàn toàn không nhận ra anh ta.

Tôn Võ Dương cười nói: "Thật không ngờ lại gặp được anh ở đây, Như Quy, bây giờ anh muốn đi đâu? Về Bắc Kinh sao?"

Ôn Như Quy lắc đầu: "Tôi về trung tâm nghiên cứu khoa học."

Tôn Võ Dương khiếp sợ: "Bây giờ anh làm việc ở trung tâm nghiên cứu khoa học? Tôi còn tưởng rằng anh sẽ làm không quân giống ông nội và cha anh chứ?"

Ôn Như Quy hơi cụp mắt xuống: "Tôi thích nghiên cứu khoa học và vật lý."

Tôn Võ Dương vuốt cằm: "Thì ra là thế, tôi còn tưởng rằng bởi vì cha anh qua đời đã tạo thành bóng ma cho anh, cho nên anh mới không muốn làm lính không quân chứ, ha ha ha..."

Lông mi đen nhánh của Ôn Như Quy che khuất đối mắt anh, anh không hé răng.

Cô gái bên cạnh Tôn Võ Dương dùng tay đấy anh ta một cái, 2 mắt trừng anh ta một cái.

Sau đó, thấy cô ta kia đi lên phía trước, nhếch môi cười nói: "Chào đồng chí Ôn, chúng ta lại gặp nhau rồi!"

Ôn Như Quy ngẩng đầu, đôi mắt nhìn cô gái trước mặt một hồi lâu mới nói: "Thật xin lỗi, xin hỏi cô là ai?"

Nụ cười trên mặt Tôn Mạn Như cứng đờ: "Tôi là Tôn Mạn Nhu, 2 tháng trước chúng ta đã gặp nhau trên tàu đi Tây Bắc, lúc ấy anh đã giúp tôi bắt được gián điệp và cứu tôi một mạng."

Ôn Như Quy "Ồ" một tiếng: "Thì ra là đồng chí Tôn."

Sau đó thì không có sau đó.

Tôn Mạn Nhu rất xấu hổ.

Tôn Võ Dương nhìn Ôn Như Quy, rồi lại nhìn Tôn Mạn Nhu, kỳ lạ nói: "2 người quen biết nhau? Tiểu Nhu, người lần trước cứu em chính là Như Quy sao?"

Tôn Mạn Nhu gật đầu: "Đúng vậy, may mà có đồng chí Ôn, nếu không có đồng chí Ôn, em thật sự không dám nghĩ tới hậu quả!"

Tôn Võ Dương nở nụ cười: "Thật không ngờ 2 người lại có duyên như vậy! Như Quy, Tiểu Nhu là em họ của tôi, cũng là cô gái tài sắc vẹn toàn Tôn gia chúng tôi!"

Trên mặt Tôn Mạn Nhu hiện lên một tia ngại ngùng, đấy anh ta một cái: "Anh ba, anh đừng nói bậy!"

"Sợ gì chứ? Lời anh nói đều là thật, huống chi Như Quy cũng không phải người ngoài!" Tôn Võ Dương gãi đầu cười.

Anh ta quay đầu lại nói với Ôn Như Quy: "Đúng rồi Như Quy, nhà chúng tôi sắp dọn về Bắc Kinh rồi, 2 ngày nữa sẽ dọn về khu tập thể gia đình, đến lúc đó chúng ta tự tập một chút nhé?"

Sắc mặt Ôn Như Quy lạnh nhạt: "Tôi còn phải về căn cứ, không biết khi nào mới được nghỉ."

Cho dù có kỳ nghỉ, anh cũng không muốn tụ tập với anh ta, anh chỉ muốn ở cùng với người yêu mình.

Tôn Võ Dương: "Không sao, sau này chúng ta đều ở khu tập thể gia đình, luôn có thời gian gặp nhau."

Ôn Như Quy gật đầu.

Xe về căn cứ đã tới, anh tạm biệt 2 anh em Tôn gia, sau đó xoay người lên xe.

Chờ xe Jeep đi xa, lúc này Tôn Mạn Nhu mới lưu luyến thu ánh mắt lại: "Anh ba, cha và ông nội của đồng chí Ôn đều là không quân?",

Tôn Võ Dương gật đầu: "Ông nội anh ta thượng tướng không quân, Nguyên tư lệnh Quân chủng không quân, thân phận không bình thường đầu, cho nên vừa rồi anh nghe thấy anh ta nói anh ta là nhân viên nghiên cứu gì đó anh mới khiếp sợ như vậy."

"Với lại lịch và mối quan hệ của gia đình anh ta, nếu anh ta chịu làm không quân, thấp nhất cũng có thể làm được vị trí trung ta."

Ánh mắt Tôn Mạn Nhu sáng rực lên: "Vậy vừa rồi anh nói chuyện cha anh ta, là như thế nào?"

Tôn Võ Dương ồ một tiếng, kể ra câu chuyện yêu hận tình thù của thế hệ trước Ôn gia.

Sau khi Tôn Mạn Nhu nghe xong, lông mày hơi hơi nhíu lại: "Bảo sao đồng chí Ôn luôn rầu rĩ không vui, thì ra anh ta đã trải qua nhiều chuyện không vui như vậy......"

Tôn Võ Dương nhướng mày: "Tiểu Nhu, sao em quan tâm Như Quy như vậy, không phải là em để mắt tới anh ta rồi chứ?",

Tôn Mạn Nhu đỏ bừng mặt, giận dữ nói: "Anh ba, anh nói bậy gì đó? Nếu như bị người khác nghe thấy, anh nói em phải gặp người khác như thế nào?"

Tôn Võ Dương toét miệng cười: "Sợ gì chứ? Trai lớn cưới vợ gái lớn gả chồng, từ xưa tới nay ánh mắt em cao hơn người bình thường, người nhà giới thiệu cho em, em bắt bẻ cái này cái kia, thật không ngờ em đã có người trong lòng từ lâu rồi!"

Tôn Mạn Nhu dậm chân, xoay người không nói chuyện với anh 3 cô ấy nữa, chỉ là một khuôn mặt trắng trẻo đang đỏ bừng.

===

Bên này Đồng Tuyết Lục không biết có người đang mơ tưởng Ôn Như Quy.

Sau khi cô làm xong mọi việc ở tiệm ăn, cô đạp xe đạp tới trường học.

Hôm nay giáo viên chủ nhiệm lớp Đồng Gia Tín hẹn cô tới trường học một chuyến.

Tối qua khi Đồng Gia Tín nói chuyện này với cô, trong lòng cô cũng đoán được là chuyện không tốt.

Thế nhưng bất kể cô hỏi như thế nào, Đồng Gia Tín cũng không nói đã xảy ra chuyện gì.

Nhớ tới đứa bé nghịch ngợm Đồng Gia Tín này, cô lại cảm thấy đau đầu.

Cũng may 2 đứa Đồng Gia Minh và Đồng Miên Miên một đứa thì hiểu chuyện, một đứa thì ngoan ngoãn, nếu không có thật sự sẽ bỏ cuộc mất.

Xuyên qua gió lạnh đi vào trường học, khuôn mặt Đồng Tuyết Lục sắp bị đông cứng lại.

Bởi vì chuyện lần trước, cô rất quen thuộc với văn phòng của trường học.

Đồng Tuyết Lục đi thẳng vào văn phòng, sau đó được thông báo Đồng Gia Tín gian lận trong kỳ thi!

- -- Khá lắm.

Đồng Tuyết Lục tức giận tới mức suýt chút nữa bật cười, bảo sao tối hôm qua cô hỏi như thế nào cậu ta cũng không nói, thì ra là làm chuyện mất mặt xấu hổ như vậy!

Giáo viên chủ nhiệm lớp nói: "Chị gái Gia Tín, tôi biết công việc của cô tương đối bận rộn, nhưng cũng không thể lơ là việc học của em trai cô."

"Em ấy không chỉ gian lận trong kỳ thi, trên lớp còn luôn không tập trung, về nhà cô phải hỏi han em ấy mới được."

Đồng Tuyết Lục liên tục gật đầu: "Vâng, thật là phiền cô giáo, về nhà tôi nhất định sẽ nói chuyện với em ấy."

Giáo viên chủ nhiệm lớp thấy thái độ của Đồng Tuyết Lục tốt như vậy, cuối cùng gương mặt cũng có vẻ tươi cười: "Thật ra học sinh Đồng Gia Tín rất thông minh và lanh lợi, chỉ là em ấy vẫn chưa sử dụng sự thông minh của mình đúng cách mà thôi!"

Có thể nghe được lời nói khoan dung nhìn xa trông rộng như vậy ở thời đại này, khiến Đồng Tuyết Lục có ấn tượng vô cùng tốt với giáo viên chủ nhiệm này.

Cô vỗ ngực liên tục nói nhất định sẽ quản lý Đồng Gia Tín thật tốt.

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến một loạt tiếng ồn.

"Khương Đan Hồng mày ra đây cho tao, mày trốn được một lúc, chẳng lẽ mày còn có thế trốn được cả đời sao?"

"Ông trời ơi, sao lại có người táng tận lương tâm như vậy?"

"Khương Đan Hồng là một giáo viên nhân dân, đầu tiên cô ta tố cáo báo của mình, sau đó tố cáo cha chồng và chồng của mình, tiếp đấy lại bỏ rơi 2 đứa con trai, dưới bầu trời này sao lại có giáo viên ác độc như vậy?"

[HẾT CHƯƠNG 73]