Siêu Cấp Trà Xanh Ở Niên Đại Văn Nằm Thẳng

Chương 154: Tối đa




===

Trình Tú Vân chết không nhắm mắt.

Trình Đại Dũng hoả táng thi thể của bà ta ngay tại chỗ rồi mang tro cốt về Tân Thị.

Về phần Sử Tu Năng, ông ta khiến người ta bị thương dẫn đến mất mạng nên bị xử bắn sau đó không lâu.

Trước đây vốn Sử Tinh Nhụy bị đưa đi lao động cải tạo tại Đại Tây Bắc là vì Ôn gia đã tác động phía sau, hơn nữa 3 mẹ con bé đều ở bên này.

Bây giờ Trình Tú Vân và Sử Tu Năng đều đã chết. Trình Đại Dũng thấy Trình Tú Vân chết không nhắm thì hơi áy náy, muốn đưa Sử Tinh Nhuỵ về lại Tân Thị.

Nhưng bây giờ là năm 1984, năm ngoái nhà nước mới ban bố "Về phần quyết định nghiêm khắc trừng phạt tội phạm hình sự", hiện tại vẫn liên tục nghiêm trị.

Có người trộm đồ của nhà hàng bị phạt 10 mấy năm, cũng có trẻ vị thành niên cướp mấy tệ bị phạt đến 7-8 năm.

Sử Tinh Nhuỵ suýt nữa đã hại chết 1 tính mạng, không đưa con bé ra pháp trường bắn chết đã may lắm rồi. Sao có thể đưa nó về Tân Thị được?

- -- Không cha không mẹ thì cứ sống cùng những tội phạm khác đi, muốn giảm hình phạt là chuyện không thể.

Trình Đại Dũng cũng không còn cách nào, chỉ có thể mang tro cốt của Trình Tú Vân đi một mình.

Sử Tinh Nhuỵ nhìn bóng lưng rời đi của cậu mình, khóc lóc thảm thiết, đáy mắt ngập tràn sợ hãi, không còn sự kiêu ngạo và thù hận lúc trước nữa.

Con bé biết từ nay về sau không còn ai có thể bảo vệ cho mình, nó phải sống sót ở nơi này một mình.

===

Tin Trình Tú Vân qua đời, Ôn gia đã biết.

Sau khi ông cụ Ôn và Đồng Tuyết Lục bàn bạc, bọn họ quyết định không lừa dối Ôn Như Quy.

Lúc đó anh đang dạy 2 đứa sinh đôi học, được cô báo tin thì chỉ ngẩn ra một chút rồi ừ một tiếng, nói: "Anh biết rồi."

Ánh mắt cô dán vào mặt anh, vươn tay ra nắm lấy tay anh: "Anh nghĩ gì thì cứ nói với em, đừng để trong lòng."

Bây giờ, anh mới nhận ra cô đang lo mình sẽ đau khổ nên nắm tay cô: "Anh không sao cả, chỉ không ngờ rằng lần này bà ta chết thật."

Ngày đó Trình Đại Dũng đã đến đây tìm họ, anh theo bản năng cho rằng đó lại là thủ đoạn và màn kịch của bọn họ.

3 năm gần đây, Trình gia đã liên hệ với anh rất nhiều lần.

Bọn họ xin lỗi và lấy lòng đủ đường, mục đích thật sự anh biết rất rõ.

Nhưng anh không ngờ rằng Trình Tú Vân thật sự đã chết, hồi nãy nghe tin anh hơi giật mình.

- -- Nhưng mà anh cũng không thấy khó chịu gì cả.

Đồng Tuyết Lục thấy dáng vẻ anh thật sự không khó chịu, lúc này mới yên lòng: "Em vào bếp nấu chút đồ cho mọi người ăn. Anh muốn ăn gì?"

Ánh nắng mùa xuân ấm áp chiếu rọi, trên những cành cây trong sân đã có rất nhiều chồi non. Nguyệt Bính dẫn Lưu Sa Bao đi tới đi lui dưới bờ tường, dáng vẻ hùng dũng, oai vệ như 2 vệ sĩ.

Trên hành lang có một con mèo cam mập đang phơi nắng. Đó là chú mèo bọn họ nuôi từ 2 năm trước, tên là Lục Quy, tâm nguyện lâu nay của anh cuối cùng cũng hoàn thành.

10 con mèo cam thì đến 7 con béo, Lục Quy là một cô gái nhỏ, hồi mới ôm về nhà thì nhỏ nhỏ gầy gầy. 2 năm trôi qua, bây giờ cô mèo cũng giống như Tiểu Yến Yến, trở thành 1 đứa nhóc mập riu chứ không phải mập pha-kè.

Có vẻ như cảm nhận được ông chủ đang nhìn mình nên nó mở to mắt, khẽ kêu "meo" rồi lại biếng nhác nhắm mắt lại, tiếp tục đánh một giấc.

Ôn Như Quy dời mắt, nhìn quanh thấy không có ai thì đến gần hôn lên mặt cô một cái: "Chỉ cần là em làm, anh đều thích."

Anh vừa nói xong thì trong phòng làm việc vang lên 2 giọng nói non nớt.

"Cha lại hôn mẹ rồi. Mỗi ngày ở nhà cha đều hôn mẹ nhiều cái. Cha xấu hổ quá."

"Cha không xấu hổ, lát nữa cha sẽ đánh mông con!"

Tai anh lập tức đỏ lên, quay đầu lại nhìn con trai và con gái lấp ló sau cửa nhìn lén bọn họ.

Thấy cha nhìn sang, 2 anh em hét lên chạy về phòng.

Đồng Tuyết Lục nhón chân hôn lên mặt anh một cái, cười nói: "Đánh nhẹ chút."

Nói rồi, cô quay người đi vào bếp.

Anh nhìn cô đi đến chỗ rẽ rồi mới về phòng làm việc.

Tiểu Yến Yến thấy ba đi vào thì lấy bàn tay bụ bẫm che đôi mắt, môi nhỏ khẽ nói: "Cha không nhìn thấy con, cha không nhìn thấy con."

Tiểu Nhiễm Nhiễm chớp đôi mắt to long lanh, khuôn mặt nhỏ lộ vẻ khinh bỉ: "Anh, anh bịt tai trộm chuông, lừa mình dối người như bây giờ thật khờ."

Tiểu Yến Yến không ngốc, cậu bé biết mình đã làm sai nên mới giả ngu làm thế này, mong cha không truy cứu nữa.

Ôn Như Quy nhìn 2 đứa nhỏ hoạt bát đáng yêu, nhếch môi nhìn bài thi trước mặt tụi nó: "Đều làm xong rồi à?"

"Xong rồi ạ."

2 anh em đồng thanh trả lời.

Anh cầm bài thi của 2 đứa, sau đó nhanh chóng nhìn một lượt, miệng lại nhếch cao hơn.

2 bài thi này là Toán và Ngữ văn lớp một, 2 anh em đều làm đúng hết.

Trước đây, nhà họ đã đưa 2 đứa nhóc này đi nhà trẻ rồi, nhưng tụi nó chỉ đi có 1 ngày đã cảm thấy không thú vị. Tụi nó bảo mấy thứ giáo viên dạy đều biết rồi, mấy bạn nhỏ cũng không hiểu gì, chỉ biết khóc rồi chơi bùn.

- -- 2 đứa đi học 3 ngày thì không muốn đi nữa.

Từ hồi 7-8 tháng tuổi 2 anh em đã thể hiện chỉ số thông minh không giống trẻ con, học cái gì cũng rất nhanh. Sau khi bàn bạc, bọn họ cảm thấy không nhất định phải đi theo con đường của những đứa trẻ khác.

Vì vậy nên hôm nay mới cho 2 đứa làm thử bài thi lớp 1. Nếu qua được bài thử này, tụi nó có thể không đi nhà trẻ, ở nhà tự học.

Chờ 2 đứa lớn hơn một chút sẽ lập tức đưa đến chỗ thiếu niên thiên tài, hiện giờ tụi nó còn nhỏ quá, không có trường nào đồng ý nhận.

"Cha, tụi con được điểm tối đa sao?"

Đôi mắt đen láy của Tiểu Yến Yến nhìn cha, khuôn mặt bánh bao tràn đầy tự tin.

Tiểu Nhiễm Nhiễm cũng nhìn cha đầy mong đợi.

Ôn Như Quy xoa đầu con gái: "Điểm tối đa. Nhưng mà 2 đứa không đi nhà trẻ thì ở nhà phải nghe lời. Ông cố cũng lớn tuổi rồi, 2 đứa không thể làm ông mệt được."

Mấy năm nay trí nhớ của ông cụ Ôn suy giảm khá nhiều, nhưng vì sống thư thái, hơn nữa cũng đã phòng chống từ sớm nên đời này không bị mắc bệnh Alzheimer.

"Biết rồi cha. Tụi con ngoan nhất mà."

(*) Bệnh Alzheimer"s (AHLZ-high-merz) là một bệnh lý về não tác động đến trí nhớ, suy nghĩ và hành vi. Bệnh Alzheimer"s không phải là bệnh lão khoa thông thường hoặc bệnh thần kinh. Đây là dạng phổ biến nhất của hội chứng suy giảm trí nhớ.

===

Đồng Tuyết Lục làm cá mú hấp, đậu phụ phỉ thuý, chắp cánh cùng bay (vịt cuốn 2 vị), rau xào. Một bàn thức ăn đầy đủ.

Ôn Như Quy thích ăn cá mú hấp, thịt cá tươi mềm, mùi vị thanh đạm, anh lúc nào cũng ăn nhiều.

Mấy năm nay răng của ông cụ Ôn yếu đi nhiều, không thể nhai được những đồ cứng nên thích ăn đậu phụ phỉ thuý nhất.

Nguyên liệu chính của món đậu phụ phỉ thuý là đậu phụ và rau diếp. Rau diếp rửa sạch cắt sợi dài, đậu phụ cắt sợi dày. Sau khi dầu nóng, xào gừng cho đến khi dậy mùi rồi thêm nước, để rau diếp vào, một 2 phút sau lại thêm đậu phụ.

Món này làm không khó, nhưng lại tốt cho sức khoẻ và thanh đạm, rất thích hợp cho ông cụ Ôn và chú Tông.

2 đứa nhóc thích nhất là vịt cuốn 2 vị.

Vịt cuốn 2 vị dùng da vịt quay và trứng chiên mỏng cắt hình chữ nhật, sau đó để tôm băm, hành lá và hạt thông chín cuốn thành cuộn, nhúng vào trứng đánh và bột chiên xù. 2 đầu còn phải nhúng rau thơm và chân giò hun khói, sau đó để vào dầu nóng chiên giòn.

Vịt cuốn 2 vị chiên xong thì ngoài giòn trong mềm, cắn một miếng là giòn tan, 2 đứa nhóc rất thích.

Ông cụ Ôn hỏi: "Nghe ông cháu bảo tuần sau mấy đứa em trai, em gái của cháu sẽ về à?"

Đồng Tuyết Lục gật đầu: "Đúng vậy ạ. Năm nay Gia Minh sẽ tốt nghiệp, em ấy có ý muốn đến Thâm Quyến mở công ty, bộ phim của Miên Miên cũng sắp đóng máy rồi."

3 năm trước, Tiêu Gia Minh đậu vào ngành Tài chính Chuyên nghiệp của Đại học Thanh Hoa, thành tích ở trường rất xuất sắc.

So với đời trước, thiên phú về phương diện kinh doanh của anh ta lộ ra sớm hơn.

Từ 2 năm trước, anh ta đã không cần người trong nhà cho tiền, lại còn thường gửi tiền về nhà.

Còn Đồng Gia Tín thì thi đậu Đại học Không quân Hàng không, sau này sẽ nhập ngũ, đi theo con đường chính trị.

Trước đây ông dẫn cậu ta đi bộ đội, mọi người đều nghĩ cậu ta sẽ không thích, hoặc sẽ không kiên trì lâu. Không ngờ rằng cậu ta không chỉ kiên trì lâu, mà thành tích huấn luyện đều rất tốt.

Đời trước Đồng Gia Tín là một nhà thiết kế thời trang, bây giờ quỹ đạo cuộc đời đã thay đổi, Đồng Tuyết Lục không biết cậu ta có thể gặp được người vợ đời trước của mình không nữa.

Dù sao đời trước Đồng Gia Tín vì cái chết của vợ mình mà không ngừng hối hận, quãng đời còn lại đều sống trong đau khổ.

3 năm trước Tiêu Miên Miên tham gia đóng phim truyền hình của đạo diễn Hoàng, nổi tiếng chỉ trong 1 lần. Cô ấy nổi tiếng khắp cả nước, người dân cả nước đều biết đến ngôi sao nhí.

Lúc cô ấy nổi tiếng nhất, từ phố lớn đến ngõ nhỏ đều là tranh ảnh của cô ấy, ti vi nhà nào cũng phát phim truyền hình do cô ấy đóng chính.

Cô ấy còn hát bài hát chủ đề của phim, bài chủ đề đến cả trẻ con 3 tuổi cũng hát.

Tiểu Nhiễm Nhiễm chớp đôi mắt to nói: "Nhiễm Nhiễm nhớ dì."

Tuy cô bé rất lạnh lùng, nhưng lại rất hâm mộ Tiêu Miên Miên vừa xinh đẹp vừa biết đóng phim.

Tiểu Yến Yến không rảnh mở miệng, ăn vịt cuốn 2 vị hết miếng này đến miếng khác, ăn đến nỗi cái bụng nhỏ tròn ủm.

Cậu bé đã quên sạch sành sanh chuyện lúc trước đã đồng ý với mẹ phải giảm béo.

Đồng Tuyết Lục thấy vậy thì lấy vịt cuốn 2 vị còn lại đi mất, không cho cậu bé ăn nữa.

- -- Béo là một chuyện, ăn nhiều quá sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe cơ thể.

Cậu bé chu môi: "Mẹ, Yến Yến muốn ăn một cuốn nữa, chỉ một cuốn thôi!"

Khuôn mặt của bánh bao nhỏ vô cùng tủi thân, đôi mắt hồng hồng, trông rất đáng thương.

Tim ông cụ Ôn lập tức không chịu nổi: "Tuyết Lục, cho thằng bé ăn đi. Cháu xem thằng bé đã gầy thành như thế rồi."

Đồng Tuyết Lục: "..."

Ôn Như Quy: "..."

- -- Có một loại gầy, là ông cố cảm thấy bạn gầy.

===

Đã đến lúc 2 vợ chồng Tưởng Bạch Huỷ và Lương Thiên Dật về nước.

Vì an ninh ở sân bay không tốt lắm nên cô không định mang 2 đứa nhóc đi.

Tiểu Yến Yến thừa lúc cháy nhà đi hôi của: "Mẹ, Yến Yến muốn ăn kem, muốn ăn bánh kem gấu nhỏ, còn muốn ăn đùi gà rán nữa."

Cô nhéo cái mặt bánh bao của cậu bé: "Chỉ cho một thứ thôi."

Cậu bé mím môi: "Vậy thì bánh kem gấu nhỏ."

Tiểu Nhiễm Nhiễm được cha mẹ thơm 2 cái, chỉ muốn một con búp bê Tây Dương, sau đó tiễn cha mẹ ra cửa.

Tuy việc làm ăn của cô rất thành công nhưng vẫn không mua ô tô.

Chủ yếu vì cô thấy hiệu năng không đáng với giá tiền. Hiện tại, một chiếc Santana cũng 250.000 tệ, cô cảm thấy 2 năm nữa thì sẽ hời hơn.

Vì vậy lần này đi đón Tưởng Bạch Huỷ dùng xe Tiêu Thừa Bình mượn của đơn vị.

Sau khi 4 người gặp nhau, Đồng Tuyết Lục và Phương Tĩnh Viên tự nhiên ngồi vào ghế sau.

Ôn Như Quy đành phải ngồi ghế lái phụ: "Lát nữa anh mệt thì cứ nói, tôi có thể lái thay."

Lúc đầu, khi anh biết Tiêu Thừa Bình thích Đồng Tuyết Lục thì hơi ghen, nhưng mấy năm nay làm bạn bè, anh đã sớm nhận ra.

Vốn 2 người thường xuyên đối mặt mà không nói gì là vì bọn họ căn bản không cùng tần số.

Phương Tĩnh Viện hưng phấn nói líu lo: "Cô nói xem Bạch Huỷ giờ thế nào rồi? Tôi xem ảnh tên kia gửi 2 năm trước thì thấy thật sự rất thời thượng."

Đồng Tuyết Lục: "Chắc là ngày càng xinh đẹp."

Hồi học đại học, Tưởng Bạch Huỷ không phải người để bản thân chịu thiệt thòi.

Cô ấy rất am hiểu xã giao, cho dù không có điều kiện, cô ấy cũng sẽ tự tạo điều kiện cho bản thân.

Ban đầu, cô ấy đến Đại sứ quán Ngoại giao Đức thấy không quen, nhưng sau đó lại làm quen rồi làm việc rất tốt.

2 năm trước, cô ấy đã gửi ảnh về. Trong ảnh, cô ấy mặc đồ Tây, trang điểm kĩ càng, mảnh khảnh, cao ráo, xinh đẹp mà trí thức, dáng vẻ vô cùng khác biệt với hồi đi nước ngoài.

Giờ đã 2 năm trôi qua, chắc cô ấy phải trở nên ngày càng xinh đẹp.

2 người trò chuyện cả quãng đường đến sân bay.

Đợi hơn nửa tiếng, rốt cuộc máy bay từ nước Đức đến Bắc Kinh cũng hạ cánh.

Trong tay Phương Tĩnh Viện cầm một cái bảng, bên trên viết "Hoan nghênh vợ chồng Lương Thiên Dật và Tưởng Bạch Huỷ về nước."

Hành khách về nước đi ra không ngừng, 4 người nhìn chằm chằm vào cửa ra không chớp mắt.

Nhưng đến khi mọi người đều ra hết cũng không nhìn thấy bóng dáng Lương Thiên Dật và Tưởng Bạch Huỷ.

4 người ngơ ngác.

- -- Sao lại thế này?

- -- Chẳng phải nói là máy bay đáp lúc 12 giờ sao?

Phương Tĩnh Viện hạ tấm bảng xuống, vừa xoa tay vừa lo lắng nói: "Tuyết Lục, cô nói xem có phải bên Đức không cho bọn họ về nước không?"

Năm đó khi sở trưởng Tiêu về nước, nước Mỹ không cho ông ấy về, còn nhốt ông ấy lại. Sau đó quốc gia phải can thiệp, ông ấy mới vượt qua vô vàn khó khăn về lại tổ quốc.

Cô lắc đầu: "Chắc là không đâu. Bây giờ không giống trước kia."

Tuy Lương Thiên Dật là sinh viên xuất sắc nhưng không cùng đẳng cấp với Tiêu Bác Thiệm.

Hơn nữa, tình hình quốc tế và địa vị của đất nước trên quốc tế hiện nay đã khác năm đó, nước Đức không cần phải giữ người lại.

Ôn Như Quy khựng lại: "Để tôi đi gọi điện thoại."

Sau khi về nước, Lương Thiên Dật phải vào phòng nghiên cứu khoa học, hơn nữa năm đó chi phí anh ta dùng để ra nước ngoài là do nhà nước chi trả. Tin tức của anh ta chắc hẳn sẽ có người trong các phòng ban liên quan biết.

Ôn Như Quy đi 10 phút, khi quay lại sắc mặt không tốt lắm.

Đồng Tuyết Lục nhíu mày: "Sao thế? Bên kia thật sự không cho về sao?"

Anh nhìn cô: "Không phải. Là vì cơ thể đồng chí Tưởng không thoải mái nên bọn họ đổi chuyến bay thành ngày mai."

- -- Không khí yên tĩnh vài giây.

Ngay sau đó, Phương Tĩnh Viện vứt tấm bảng sang cho Tiêu Thừa Bình, giọng điệu bất mãn: "Không thoải mái tôi hiểu được, nhưng bọn họ đổi chuyến bay sang ngày mai mà không nói trước với chúng ta một tiếng được sao?"

Từ trong thành phố lái xe đến sân bay mất hơn 1 tiếng đồng hồ, sau đó ở đây đợi gần 1 tiếng nữa.

- -- Chẳng lẽ thời gian của bọn họ không quý giá sao?

[HẾT CHƯƠNG 154]