Siêu Cấp Trà Xanh Ở Niên Đại Văn Nằm Thẳng

Chương 148: Cạnh tranh




===

Cuộc nói chuyện giữa bác sĩ Trần và Ôn Như Quy kéo dài hơn 1 giờ.

Khi 2 người đi ra khỏi phòng làm việc, Ôn Như Quy trông có vẻ bình tĩnh nhưng bác sĩ Trần lại có vẻ kích động.

Bác sĩ Trần nói bằng tiếng Anh: "Tôi có thể chắc chắn rằng cậu ấy đang bị tâm thần phân liệt, hơn nữa tình trạng này đã kéo dài nhiều năm và gần đây do bị kích thích nhiều nên tình trạng càng nặng thêm. Dựa theo tình hình hiện tại thì cậu ấy phải bị suy sụp mới đúng."

"Nhưng cậu Ôn có tư duy logic rất rõ ràng, hơn nữa lại thể hiện ý chí mạnh mẽ. Điều quan trọng nhất là bản thân cậu ấy rất có khát vọng chữa bệnh, đây là một hiện tượng rất tốt nên tôi rất tin tưởng vào bệnh tình của cậu ấy."

Ôn Như Quy khác với những bệnh nhân tâm thần phân liệt mà ông ấy đã tiếp xúc trước đây, cũng chưa từng gặp trường hợp này bao giờ nên ông ây rất khâm phục ý chí kiên cường của Ôn Như Quy.

Lần này ông ấy đến đây 1 phần là vì nể mặt bạn bè, 1 phần nữa là đồng chí Tô đã trả thù lao rất hậu hĩnh nên ông ta mới đồng ý đến đây.

Thế nhưng vừa rồi sau khi nói chuyện với Ôn Như Quy, ông ấy đã trở nên rất hứng thú với ca bệnh này.

"Theo ý kiến của bác sĩ Trần, chồng tôi có cần uống thuốc gì không?"

Những lời nói phía sau của bác sĩ Trần khiến cho 2 mắt Đồng Tuyết Lục sáng lên, mây đen đè nén trong lòng cô bao nhiêu ngày nay bỗng nhiên tan biến.

Bác sĩ Trần gật đầu: "Cần, ngoài việc tư vấn tâm lý để điều trị bệnh tâm thần phân liệt thì dùng thuốc là cách hữu hiệu nhất, nhưng tôi phải nói trước với cô rằng loại bệnh này chỉ có thể khống chế để thuyên giảm chứ không thể chữa khỏi được. Nếu sau này không hề bị kích thích thì mới có thể cả đời không tái phát."

"Nhưng một khi bị kích thích, có thể sẽ khiến bệnh tình trở nên trầm trọng hơn. Đến lúc đó, rất có thể thuốc sẽ không có tác dụng. Vì vậy, về điểm này tôi rất cần sự phối hợp của người nhà cô."

Đồng Tuyết Lục gật đầu: "Điều này là đương nhiên, bác sĩ Trần cần gì cứ việc căn dặn, người nhà chúng tôi rất sẵn lòng hợp tác."

Bác sĩ Trần gật đầu khi nghe những lời đó và rất hài lòng với những gì Đồng Tuyết Lục nói.

Đối với bệnh nhân bị bệnh tâm lý, mong muốn của bản thân là một chuyện, mà sự quan tâm của người nhà đối với việc trị liệu cũng rất quan trọng. Người nhà quan tâm đến bệnh nhân sẽ khiến bệnh nhân cảm nhận được sự ấm áp, giúp ích rất nhiều cho việc ổn định căn bệnh.

Ông ấy đã tiếp xúc với nhiều bệnh nhân bị bệnh tâm lý, có những người nhà của một số bệnh nhân không những không quan tâm đến họ mà còn có thái độ ghét bỏ xa lánh họ, điều này chỉ làm tình trạng bệnh nhân trầm trọng hơn và cuối cùng dẫn đến rối loạn tâm thần.

Đồng Tuyết Lục phiên dịch những lời của bác sĩ Trần cho những người khác.

Ông cụ Ôn kích động tới nỗi đỏ hoe mắt, nắm tay bác sĩ Trần nói: "Cảm ơn bác sĩ Trần, Tuyết Lục, trong tiếng Anh từ cảm ơn nói như thế nào?"

Đồng Tuyết Lục: "Thank you."

Ông cụ Ôn: "Tam Quy."

(*) Tam Quy (Sān Guī) đọc giống "Thank you".

Mọi người không nhịn được cười khi nghe tiếng Anh kém cỏi của ông cụ Ôn.

Ông cụ Ôn không cảm thấy xấu hổ chút nào, chỉ cần cháu trai khỏe hơn, bảo ông cụ bắt đầu học tiếng Anh ngay từ bây giờ thì ông cụ cũng đồng ý.

===

2 cha con bác sĩ Trần và Tô Việt Thâm ở lại Bắc Kinh 5 ngày trước khi rời đi.

Trong 5 ngày này, ngày nào bác sĩ Trần cũng đến đây để để tư vấn tâm lý cho Ôn Như Quy. Lần này ông ấy cũng mang theo một số loại thuốc cơ bản, còn một số loại thuốc phải trở về Hương Giang rồi mới gửi qua đây được.

Nhưng tình trạng của Ôn Như Quy đã có sự thay đổi đáng kể, thay đổi lớn nhất chính là cuối cùng buổi tối anh cũng nhắm mắt ngủ.

Trước đây trong lòng anh luôn đấu tranh tư tưởng, anh cứ thuyết phục bản thân rằng Đồng Tuyết Lục là thật và cô sẽ không biến mất hay rời bỏ anh, nhưng Tiểu Húc lại không ngừng tấn công anh.

Bên trong mỗi thời khắc khủng hoảng tột độ đó, lúc nào anh cũng không dám nhắm mắt, không dám rời mắt khỏi Đồng Tuyết Lục, bởi vì anh lo lắng cô sẽ biến mất.

Mặc dù Đồng Tuyết Lục đã thử rất nhiều cách để thuyết phục anh nhưng đối với những người bị bệnh thì họ không thể khống chế được bản thân, nếu không đã không gọi là bị bệnh rồi.

Con người không ăn cơm sẽ chết, thức khuya trong một thời gian dài cũng sẽ đột tử. Trước đây vì mỗi ngày Ôn Như Quy chỉ ngủ 1-2 canh giờ nên mọi người rất lo lắng.

Bây giờ dưới sự hỗ trợ của thuốc, tình trạng của Ôn Như Quy đã dần ổn định khiến mọi người thở phào nhẹ nhõm.

Bây giờ Ôn Như Quy nằm ở trên giường, lông mi dài và dày dưới mi mắt của anh giống như 2 cây bàn chải nhỏ.

Đồng Tuyết Lục nhìn anh ngủ say mà trong lòng dịu lại.

- -- Cô tin rằng mọi thứ rồi sẽ tốt lên.

Sau khi bác sĩ Trần quay về Hương Giang, ngoài việc gửi lại thuốc, ông ấy còn gửi một số tài liệu có liên quan.

Sau đó, cứ cách 1 tháng, ông ấy lại đến Bắc Kinh để khai thông tâm lý cho Ôn Như Quy.

Về chi phí của bác sĩ Trần, Ôn gia đã hỏi Tô Việt Thâm thì anh ấy có nói một con số nhưng bọn họ biết con số đó còn lâu mới đủ.

Có điều vì Tô Việt Thâm vẫn nhất quyết không chịu nhận thêm tiền nên Ôn gia không còn cách nào khác mà chỉ đành mua cho họ rất nhiều thứ làm quà cảm ơn khi quay lại Thâm Quyến.

Trong đó, 2 người Tiểu Cửu và Tiêu Miên Miên là lưu luyến không rời nhất, họ cũng hẹn gặp lại trong kỳ nghỉ hè. Tiểu Cửu đã rủ Tiêu Miên Miên đến Thâm Quyến chơi.

Chờ 2 cha con Tô Việt Thâm và Tiểu Cửu đi khỏi thì Đồng Gia Tín ngay lập tức bắt đầu 1 báo cáo nhỏ và nói với người lớn rằng Tiêu Miên Miên đã hôn Tiểu Cửu, còn nói sau này sẽ lấy cậu bé nữa.

Tư lệnh Tiêu nghe xong thì vô cùng đau khổ.

- -- Đứa cháu gái nhỏ mới có vài tuổi, sao lại tự tìm cho mình một người chồng sớm như vậy?

Nghe vậy, Đồng Tuyết Lục quay đầu nhìn Tiêu Miên Miên: "Miên Miên, không phải em nói muốn độc thân cả đời như anh ba sao?"

Tiêu Miên Miên trợn to 2 mắt: "Chị, chị nói đúng, em quên mất. Nhưng Tiểu Cửu đối xử với em rất tốt. Sau khi suy nghĩ lại, em quyết định không làm người độc thân nữa. Trong nhà có anh ba độc thân là đủ rồi."

Đồng Gia Tín: "..."

===

Dưới sự hỗ trợ của thuốc và bác sĩ Trần, bệnh tình của Ôn Như Quy ngày một ổn định hơn.

Tuy nhiên, với tình trạng này thì anh vẫn chưa thích hợp để trở lại căn cứ. Theo lời đề nghị của bác sĩ Trần, anh thường trồng hoa, tập thể thao hoặc đọc sách, kể chuyện cho con cái nghe.

Ngoài những người trong gia đình quan tâm đến anh thì còn có Chu Diễm và Hoàng Khải Dân đến mỗi khi họ rảnh.

3 con gà vàng tụ tập lại đã cùng nhau nghiên cứu chế tạo ra bếp điện từ.

Còn phải nói, 3 anh thợ da vượt xa Gia Cát Lượng, huống chi 3 người đều có chỉ số thông minh cao, lại còn có kinh nghiệm trong thí nghiệm vật lý nữa.

Trong vòng chưa đầy nửa tháng, họ đã thực sự nghiên cứu và chế tạo ra.

Có nguyên lý cơ bản, có hình thức ban đầu, còn lại vỏ của bếp thì cần giao cho những người có chuyên môn làm.

Đồng Tuyết Lục đã gửi mẫu bếp điện từ mà 3 người họ nghiên cứu chế tạo cho Tô Việt Thâm và nhờ anh ấy tìm một công xưởng để làm khuôn.

Khi còn làm Phó chủ nhiệm Ủy ban cách mạng thì Tô Việt Thâm là một nhà lãnh đạo quyết đoán. Nay ra khơi làm ăn, đồng thời cũng là một nhà kinh doanh rất nhạy bén và có đầu óc kinh doanh.

Vừa nhìn thấy những thứ mà Đồng Tuyết Lục gửi tới, anh ấy lập tức ngửi thấy một cơ hội kinh doanh cực lớn.

Tuy nhiên, anh ấy không giữ làm của riêng, cũng không ăn cắp ý tưởng mà anh ấy đã nói với Đồng Tuyết Lục về những cơ hội kinh doanh mà mình phát hiện ra. Anh ấy bảo cô đi đăng ký bằng sáng chế, sau đó thành lập xưởng sản xuất bếp điện từ.

- -- Quân tử trong sáng vô tư.

Cách cư xử thẳng thắn vô tư của Tô Việt Thâm khiến Đồng Tuyết Lục có ấn tượng tốt hơn về anh ấy.

Cô lập tức quyết định hợp tác với Tô Việt Thâm rồi giao quyền kinh doanh và sản xuất cho anh ấy, lợi nhuận chia làm bốn phần bằng nhau.

4 người Ôn Như Quy, Chu Diễm, Hoàng Khải Dân và Tô Việt Thâm chia đều quyền lợi, mỗi người nắm giữ 25% cổ phần công ty.

Tô Việt Thâm cảm thấy chính mình đã quá lời nên muốn bỏ ra 10% nhưng mấy người Ôn Như Quy và Đồng Tuyết Lục đều không đồng ý, dù sao sau này anh ấy sẽ là người điều hành doanh nghiệp.

Đồng Tuyết Lục không có ý định tự mình mở xưởng sản xuất.

Thứ 1, cô đang mang thai, bụng càng ngày càng lớn.

Thứ 2, bệnh tình của Ôn Như Quy chưa hoàn toàn ổn định nên không thể thể hiện bản lĩnh của mình.

Hơn nữa, khách sạn cũng sắp khai trương, cô thật sự không còn nhiều sức lực như vậy.

Sau khi thuyết phục, cuối cùng Tô Việt Thâm đã chấp nhận phương án này.

Lúc đầu, Chu Diễm và Hoàng Khải Dân chỉ muốn giúp Ôn Như Quy để làm cho anh khỏe hơn, họ không ngờ việc nghiên cứu chế tạo ra bếp điện từ lại giúp họ kiếm được tiền.

- -- Bọn họ ngay lập tức biến thành ông chủ, cảm giác này thật kỳ diệu.

Tuy rằng là nhà nghiên cứu, nhưng không có người nào mà lại ngại kiếm tiền cả nên đương nhiên họ sẽ không từ chối.

Tuy nhiên, để tránh rắc rối, cả 3 đều không dùng tên của mình để thành lập công ty.

- -- Cuối cùng cổ phần của công ty nằm trong tay của 3 người vợ.

===

Trong thời gian Ôn Như Quy gặp chuyện không may, Trình Tú Vân không trở về Tân Thị nữa mà tiếp tục ở lại Bắc Kinh.

Phải công nhận người phụ nữ Trình Tú Vân này cũng có năng lực, không có người đàn ông Sử Tu Năng ở bên cạnh, bà ta đã nhanh chóng tìm được một người đàn ông mới để làm chỗ dựa vững chắc cho mình.

Người đàn ông này không còn trẻ nữa, đã ngoài 60, từng là lãnh đạo đơn vị, vợ và con trai đã chết cách đây vài năm. Ông ta có tiền trong tay nhưng lại rất cô đơn.

Trình Tú Vân đã nắm bắt điểm ấy của đối phương, chủ động tiếp cận và quan tâm ông ta. Dần dần người đàn ông cảm động bèn lén lút qua lại với Trình Tú Vân, còn bị dụ bỏ tiền ra cho việc buôn bán của bà ta.

Vì lần trước Trình Tú Vân bán sỉ quần áo bị cướp nên bà ta đã đã có bóng ma tâm lý đối với quần áo. Bà ta thấy Lỗ Vị Trai của Đồng Tuyết Lục kinh doanh rất tốt nên đã động não làm một Lỗ Vị Hương.

Người đàn ông già kia đối xử với bà ta rất tốt, bà ta muốn kinh doanh ăn uống thì ông ta đã tìm sách dạy nấu ăn và lại vì bà ta mà tìm một đầu bếp.

- -- Vì thế mà Lỗ Vị Hương đã ra đời.

Chưa kể Trình Tú Vân còn có vẻ hơi may mắn, tuy hương vị của Lỗ Vị Hương không bằng Lỗ Vị Trai của Đồng Tuyết Lục nhưng nhờ hưởng ké độ nổi tiếng của Lỗ Vị Trai mà bây giờ công việc làm ăn rất phát đạt.

Lúc trước Đồng Tuyết Lục chưa rảnh để xử lý bà ta, hiện giờ tình trạng của Ôn Như Quy đã dần ổn định nên cô chuẩn bị ra tay.

Lỗ Vị Hương của Trình Tú Vân mở bán ở con phố bên này, vừa đúng lúc chính phủ cũng định phát triển bên này nên bà ta mới may mắn chó táp phải ruồi.

Đồng Tuyết Lục nói với 2 ông về kế hoạch, 1 tuần sau, 1 nhà hàng Lỗ Vị mới được mở ở đối diện Lỗ Vị Hương.

Tên gọi của nhà hàng Lỗ Vị là "So với Lỗ Vị Hương đối diện càng thơm hơn".

Ngay khi tấm bảng vừa được treo lên đã lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.

Ngày nay tên của các cửa hàng rất đứng đắn và nghiêm túc, chúng thường lấy những cái tên nổi tiếng, ví dụ như khách sạn Đông Phong, cơm chay Như Ý, nhà hàng Vân Lai, vân vân...

- -- Có ai lại lấy tên quê mùa này đặt cho cửa tiệm chứ?

- -- Vừa nghe đã thấy không đứng đắn rồi.

Quan trọng hơn, vừa nhìn là biết cái tên này còn có ý cạnh tranh với bảng hiệu đối diện là Lỗ Vị Hương.

Lúc này những người ăn dưa chỉ có một cách nghĩ là đánh nhau rồi, đánh nhau rồi.

Lúc bên đối diện cho thuê, Trình Tú Vân đã chạy qua hỏi thăm thì họ nói với bà ta là bọn họ tính cho thuê bán quần áo nên bà ta cũng không quan tâm lắm.

Ai ngờ đối phương lại chó như vậy, còn lừa gạt bà ta, còn lấy cái tên cửa hàng độc như vậy, đây không phải tuyên bố gây chiến với bà ta sao?

Trình Tú Vân tức giận đến đỏ bừng mặt, chạy tới hỏi nhân viên bán hàng: "Ông chủ của mấy người đâu? Bảo ông chủ của mấy người đi ra đây."

Tưởng Tuấn Lực cũng là anh họ xa của Tưởng Bạch Hủy quay đầu lại liếc Trình Tú Vân: "Bà tìm ông chủ của chúng tôi có chuyện gì?"

Trình Tú Vân trợn mắt nhìn anh ta: "Tên cửa hàng của mấy người là sao vậy? Có phải cố tình gây chiến có phải không? Mấy người làm vậy là muốn cạnh tranh không lành mạnh phải không? Mấy người về nói với ông chủ của mình hãy nhanh chóng đổi lại cho tôi, nếu không tôi sẽ đi báo công an."

Tưởng Tuấn Lực không tức giận, cũng không sợ hãi, khóe môi nhếch lên lộ ra một hàng răng trắng: "Vậy bà cứ đi đi."

Trình Tú Vân: "..."

- -- Quá kiêu ngạo, quả thực khinh người quá đáng rồi.

Quần chúng ăn dưa vây quanh: đánh nhau, mau đánh nhau đi.

Vì để lên giọng và vì công việc kinh doanh mà Trình Tú Vân đã đến Cục công an.

Tuy nhiên, đồng chí công an nói rằng tên cửa hàng của bên kia không vi phạm pháp luật, nếu bà ta sợ cạnh tranh không lành mạnh thì có thể đổi tên.

- -- Suýt chút nữa bà ta tức giận đến hộc máu.

===

Về đến nhà, bà ta tức giận tới nỗi nằm vật ra giường kêu đau ngực, tên đàn ông già nhìn thấy bà ta như vậy thì đau lòng.

Ông ta có quen biết vài mối quan hệ, vì vậy ông ta lập tức đi ra ngoài định nhờ vài người bạn giúp đỡ để làm cho cửa hàng đối diện không thể mở cửa được nữa. Đối với ngành kinh doanh thực phẩm này muốn ra tay rất dễ, cứ tìm một cái cớ về vấn đề vệ sinh là được.

Bạn bè vì tình nghĩa nhiều năm mà đã đồng ý, nhưng chưa đầy 1 ngày mà người kia đã nói với ông ta rằng không chắc sẽ giải quyết chuyện này, còn bảo ông ta tốt nhất đừng ở cùng với Trình Tú Vân, nếu không coi chừng tự hại chính mình.

Tên đàn ông già đó còn không nghe, lúc về còn nói lại cho Trình Tú Vân nghe. Trình Tú Vân không phải là kẻ ngốc, lập tức đoán được là ai đang chống đối lại mình.

Bà ta tức giận nghiến răng: "Đám hèn hạ Ôn gia, tốt lắm. Vốn dĩ tôi không muốn đấu với bọn họ nữa, là họ ép tôi."

Vì muốn lên mặt mà Trình Tú Vân không những không đổi tên. Tại sao bà ta phải đổi chứ?

- -- 2 bên bắt đầu cuộc chiến về giá cả.

Nhà hàng Lỗ Vị "So với Lỗ Vị Hương đối diện càng thơm hơn" có sợ hãi không?

- -- Tất nhiên là không, hơn nữa còn xảy ra ẩu đả ngay tại chỗ.

Lỗ Vị Hương mua 10 tệ được giảm giá 5 hào thì bên kia sẽ giảm 1 tệ.

Lỗ Vị Hương mua 10 món đồ ăn vặt sẽ được tặng 1 thì bên kia sẽ được tặng 2 món.

Lỗ Vị Hương giảm 5 xu cho tất cả các món thì bên kia sẽ giảm 1 hào.

- -- Nói tóm lại là thật điên rồ và phung phí tiền bạc.

Trình Tú Vân tức giận đến mức lồng ngực đau nhói.

Tuy rằng thằng đàn ông già kia có trong tay một ít tiền nhưng cũng có hạn, hơn nữa ông ta cũng không phải kẻ ngốc, không lấy tiền ra để tiêu hết.

Trình Tú Vân có thể giảm giá và khuyến mãi, nhưng không thể kinh doanh thua lỗ.

- -- Điều quan trọng hơn là không thắng nổi người ta.

Món ăn của cửa hàng đối diện ngon hơn của bà ta, giá cả cũng rẻ hơn của bà ta, phục vụ cũng tốt hơn của bà ta, lập tức đã cướp đi hơn một nửa công việc kinh doanh của Lỗ Vị Hương rồi.

Có rất nhiều thứ ở Lỗ Vị Hương không thể bán được, hơn nữa vì lúc trước đã cạnh tranh khốc liệt mà Trình Tú Vân ăn không ngon ngủ không yên, phải vất vả lắm mới dưỡng nhan sắc cho đẹp nay lại lập tức trở nên tiều tụy.

===

Hôm nay bà ta đi đến Lỗ Vị Hương.

Bà ta không vào cửa hàng của mình, ngược lại ngồi trước cánh cửa đối diện và bắt đầu nước mắt tuôn rơi.

"Số tôi thật khổ mà. Trước đây tôi cứ tưởng rằng mình đã làm mích lòng người nào nên họ mới trăm phương nghìn kế chống đối lại tôi. Qua hỏi thăm tôi mới biết được cửa hàng này là do con dâu tôi mở."

Đám người ăn dưa bàng hoàng: "Tại sao con dâu của bà lại phải làm như vậy?"

Trình Tú Vân khóc rất thương tâm: "Tôi cũng không thể nào hiểu nổi. Tôi và cha của con tôi vì tính cách không hợp nên đã ly hôn mấy năm nay, tuy rằng tôi không thể ngày ngày ở cạnh con nhưng mỗi dịp lễ tết đều gửi đồ qua đó. Mấy năm nay, tôi vẫn muốn gặp mặt thằng bé nhưng ông nội của nó không chịu cho mẹ con tôi gặp nhau."

"Một thời gian trước tôi đã tìm cách bí mật gặp con, mới biết được thằng bé đã bị ông nội dạy hư rồi. Thằng bé tưởng rằng người mẹ này đã vứt bỏ nó nên rất hận tôi. Bây giờ đứa con dâu này làm như vậy, chỉ sợ là đã bị người ta xúi giục rồi."

Mọi người không khỏi bắt đầu đồng tình với bà ta.

Trên đời này không có cha mẹ nào sai cả, huống chi Trình Tú Vân đã làm tròn trách nhiệm của một người mẹ rồi, muốn trách thì chỉ trách ông nội thằng nhỏ, thật sự đã dạy hư trẻ con mà.

Mấy năm nay có rất nhiều người cảm nhận được sự chính nghĩa, thấy Trình Tú Vân đáng thương như vậy nên họ không đến cửa hàng đối diện mua đồ nữa mà quay lại Lỗ Vị Hương mua.

Hôm đó công việc kinh doanh của Lỗ Vị Hương rất bận tới mức muốn sắp nổ tung, Trình Tú Vân vui đến mức bà ta suýt không cười nổi.

Ngày hôm sau và hôm sau nữa, bà ta lặp lại những chiêu trò cũ, ngày nào cũng hát và khóc trước mặt mọi người khiến đám đông đều đồng cảm với bà ta.

Đến ngày thứ 4 bà chủ của "So với Lỗ Vị Hương đối diện càng thơm hơn" đã xuất hiện.

Đồng Tuyết Lục mặc một chiếc áo khoác màu xanh lá cây quân đội, má hồng, môi đỏ, răng trắng, vừa nhìn đã biết cô có một cuộc sống vô cùng thoải mái.

Mặc dù đã mặc áo khoác quân đội nhưng vẫn có thể thấy bụng cô phình to ra, nhưng ngoài phần bụng thì không có chỗ nào mập ra nữa, nhìn không khác mấy so với trước khi mang bầu.

Khi Trình Tú Vân nhìn thấy cô như vậy thì mắt bà ta gần như lồi ra vì ghen tị.

Nhưng chỉ kịp nhìn thấy ánh mắt bà ta vừa liếc thì đã khóc ầm lên: "Con dâu, cuối cùng con cũng xuất hiện rồi. Trong khoảng thời gian này, công việc làm ăn của cửa tiệm do mẹ mở đã xuống dốc không phanh, bị con hại đến nỗi sắp dẹp tiệm rồi. Con hãy tha cho mẹ đi, coi như mẹ cầu xin con."

Mặc dù Trình Tú Vân trông hốc hác đi rất nhiều, nhưng giọng nói của bà ta vẫn lanh lảnh trầm bổng. Khi khóc lại lên xuống uyển chuyển, nghe còn êm tai hơn cả tiếng ả đào hát trên sân khấu.

Khi mọi người nhìn thấy cuối cùng cô con dâu trong truyền thuyết cũng xuất hiện, tất cả những người đang xem trò hề đều chỉ tay tố cáo Đồng Tuyết Lục.

"Trời đất bao la, cha mẹ lớn nhất. Thanh niên bây giờ càng ngày càng vô đạo đức, vậy mà lại dám đào hố chôn mẹ chồng. Xí."

"Còn không phải sao, nhìn cô ta cũng đẹp mà sao lòng dạ lại độc ác như vậy chứ?"

"Tôi nói mọi người thà tiêu nhiều tiền hơn một chút chứ không muốn đến cửa hàng của cô ta mua đồ. Ai biết đồ cô ta làm có sạch sẽ hay không?"

Trình Tú Vân nhìn thấy mọi người đứng về phía mình thì vẻ mặt vui sướng, trong lòng bật cười.

Không ngờ ngay sau đó, đôi mắt Đồng Tuyết Lục đã đỏ hoe, 2 hàng lệ rơi xuống tí tách.

"Bác này nói đúng đó, trời đất bao la cha mẹ là lớn nhất. Tôi chỉ là một đứa con dâu, mẹ chồng bắt tôi cố ý cạnh tranh với bà ấy, tôi lại dám chống đối ư?"

Mọi người lại bàng hoàng.

- -- Cái gì? Cái gì?

- -- Chẳng lẽ đây là một vở kịch do mẹ chồng và con dâu của họ tự biên tự diễn ư?

"Cô gái, cô hãy nói rõ ràng đi. Đây là mẹ chồng của cô yêu cầu cô cố ý làm như vậy u?"

Đồng Tuyết Lục lau nước mắt: "Đúng vậy, mẹ chồng tôi nói làm như vậy để lừa mọi người, cho dù mọi người mua của ai thì chúng tôi cũng đều là người kiếm được tiền. Tôi cảm thấy không được làm như vậy, bởi vì rất thiếu đạo đức nhưng bà ta là mẹ chồng mà, nếu tôi không làm theo thì bà ta sẽ đi đến đơn vị của chồng tôi tố cáo chúng tôi là đồ bất hiếu."

Ngày nay việc hiếu thảo với cha mẹ vẫn rất quan trọng, một khi đã báo cáo với đơn vị công tác thì chắc chắn sẽ bị mất việc.

- -- Mọi người đã hiểu ra.

"Chẳng trách, tôi nói mà, làm gì có đứa con dâu nào bố láo như vậy chứ."

"Đúng đó, lúc nãy tôi còn đang thắc mắc tại sao bà ta không đi báo cáo thì bà ta nói không đành lòng. Bây giờ mới biết là mình đã bị lừa. Xí."

Cũng chính là bà bác kia, kích động chạy đến trước mặt Trình Tú Vân và nhổ một bãi nước bọt vào mặt bà ta.

Trình Tú Vân suýt chút nôn mửa vì kinh tởm: "Mọi người đừng bị lừa, tôi chưa từng nói những điều đó. Cô ta đã hãm hại tôi. Mọi người xem cô ta nói nãy giờ mà chưa hề gọi tôi một tiếng mẹ..."

Đồng Tuyết Lục: "Mẹ."

Trình Tú Vân: "..."

- -- Cũng chỉ có 1 chữ, cô có thể nói rất nhiều lần!

Trình Tú Vân thật sự không ngờ rằng da mặt của Đồng Tuyết Lục lại dày như vậy, lại không biết xấu hổ như vậy. Vì muốn giết chết bà ta mà ngay cả tiếng "mẹ" cô cũng nói được.

- -- Thật tức chết mà.

Đối với Đồng Tuyết Lục mà nói, gọi một tiếng "mẹ" cũng chẳng mất mát gì. Làm diễn viên thì đừng nói gọi "mẹ", ngay cả bắt gọi là "lão tổ tông" cũng còn phải gọi nữa kìa.

- -- Cô cứ coi như mình đang diễn kịch là được.

Khi đám đông thấy Đồng Tuyết Lục gọi "mẹ" thì càng tin rằng Trình Tú Vân đang nói dối và cảm thấy rất tồi tệ khi bị lừa nên quần chúng ăn dưa rất tức giận.

Có mấy người theo gương bà bác lúc nãy mà tiến lên nhổ nước bọt, còn có người bắt Trình Tú Vân phải bồi thường tiền.

- -- Trình Tú Vân lại lã chã nước mắt ngắn dài.

Nhưng con người đều là động vật thị giác, so với khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp thanh tú của Đồng Tuyết Lục thì khuôn mặt tiều tụy phờ phạc khi khóc của Trình Tú Vân lại cực kỳ ngứa mắt.

Hơn nữa lý do thoái thác của Đồng Tuyết Lục thuyết phục hơn nên lần này không ai tin những gì Trình Tú Vân nói.

- -- Trình Tú Vân tức giận đến mức suýt nữa chết ngay tại chỗ.

Chờ quần chúng ăn dưa giải tán, Đồng Tuyết Lục vẫy tay gọi Tưởng Tuấn Lực lại nói: "Cậu qua bên đó nói với Trình Tú Vân rằng tôi mở cửa hàng này là cố tình đấu với bà ta, nếu không khiến bà ta tán gia bại sản thì tôi sẽ theo họ của bà ta."

Tưởng Tuấn Lực: "..."

- -- Thật là một giọng điệu điên rồ.

Tưởng Tuấn Lực chỉ làm công ăn lương nên bà chủ dặn dò như nào thì anh ta lập tức chạy qua bên kia nói với Trình Tú Vân không thiếu một chữ nào.

Trình Tú Vân: "..."

- -- A a a!

- -- Thật là tức chết mà!

Trình Tú Vân mặt xanh mày tím, nghiến răng vì tức giận nhưng lại chẳng làm gì được Đồng Tuyết Lục cả.

Đồng Tuyết Lục bắt gặp ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống cô của bà ta thì khẽ nhếch miệng lên, ôm bụng vuốt vuốt rồi cười ngặt nghẽo.

- -- Bàn về việc khiến người ta tức chết mà không đền mạng thì cô chính là chuyên gia.

===

Trình Tú Vân hát kịch mấy ngày mới khiến cho công việc kinh doanh khởi sắc một chút.

Thế nhưng Đồng Tuyết Lục chỉ đến đây 1 lần đã khiến công việc kinh doanh của Lỗ Vị Hương tụt dốc không phanh.

Kể từ hôm đó tại Lỗ Vị Hương, đứng nói là có người mà ngay cả con ruồi cũng không dám bay vào.

- -- Trình Tú Vân tức giận đầy một bụng.

Không thể cứ tiếp tục như vậy, vì thế Trình Tú Vân mới về nhà khóc lóc kể lể với lão chồng.

Tên đàn ông già an ủi bà ta: "Hay là chúng ta đừng làm nữa, bà hãy đóng cửa đi. Cũng xem như chưa bị lỗ bao nhiêu, sau này chúng ta lại làm cái khác."

"Không được."

Trịnh Tú Vân từ chối: "Tại sao tôi phải đóng cửa? Đóng cửa như vậy chẳng khác nào tôi chịu thua sao? Tôi không thể nuốt trôi được cục tức này."

"Hơn nữa, ông nghĩ họ sẽ tha cho tôi ư? Cho dù tôi không mở cửa hàng ăn uống thì họ vẫn sẽ đuổi theo đánh tôi, họ muốn tôi chết mà, hu hu hu..."

Lão chồng thấy bà ta khóc lóc sướt mướt như vậy thì đau lòng: "Không đóng cửa, chẳng lẽ lại tiếp tục lỗ vốn sao?"

- -- Đồ ăn không ngon bằng người ta, tiền tài không hùng hậu bằng người ta, thế lực không giỏi bằng người ta.

- -- Đánh không lại, tranh cũng không lại mà không nhận thua thì còn làm thế nào nữa.

Trình Tú Vân dừng lại, đôi mắt đẫm lệ nói: "Thật ra, tôi có một cách để cải tử hồi sinh."

"Cách gì?"

"Tôi nghe nói rằng vỏ cây anh túc được thêm vào thức ăn sẽ khiến mọi người muốn ăn mãi. Ông có thể giúp tôi lấy lại một ít vỏ cây anh túc được không?"

- -- Vỏ cây anh túc, đó không phải là thứ tương tự như cây thuốc phiện trước đó sao?

Tên đàn ông già giật mình nhưng cuối cùng đánh không lại nước mắt của Trình Tú Vân, đánh không lại miếng thịt khô trước mặt nên đành phải đồng ý.

Sau khi lấy được vỏ cây anh túc, Lỗ Vị Hương tung tin là họ đã mua được công thức bí mật từ con cháu của đầu bếp làm trong triều đình trước kia nên bây giờ món ăn của họ càng thơm càng ngon hơn trước.

Mọi người đều tỏ vẻ không tin.

- -- Không tin thì mời dùng thử miễn phí.

Mặc dù mọi người đều khinh bỉ cách làm của Trình Tú Vân nhưng được nếm thử miễn phí thì ai cũng muốn.

Vì vậy, có một người không biết xấu hổ mà nếm thử. Nếu đã có người thứ nhất không biết xấu hổ mà nếm thử thì cũng sẽ có người thứ 2.

- -- Mọi người đã nếm thử và đúng là rất ngon.

Hơn nữa sau khi đã ăn xong thì vẫn nhớ mãi và cảm thấy ăn món khác không còn ngon lành gì nữa.

Còn có người nói sau khi ăn món ăn của Lỗ Vị Hương thì cảm thấy mỗi ngày đều tràn đầy năng lượng.

Lỗ Vị Hương đã nhân cơ hội đó để quảng bá, nói rằng họ đã cho thêm nhân sâm vào trong nước canh.

- -- Ăn món ăn có nhân sâm, đây chính là đại bổ.

Vì vậy, mọi người đều ào ào đến nếm thử và vừa thử đã nghiện.

Tưởng Tuấn Lực nhìn thấy tất cả và báo cáo hết cho Đồng Tuyết Lục.

Đồng Tuyết Lục vừa nghe đã đoán được ở đây có vấn đề.

Cô cũng không tin vào cái gì mà công thức bí truyền của đầu bếp triều đình, có thể khiến người ta nghiện đến vậy thì chắc chắn bên trong đã bỏ thêm nguyên liệu.

Vì vậy, cô đã cử người đến Lỗ Vị Hương để mua một phần lớn đồ ăn và sau đó gửi những thứ này đi kiểm nghiệm.

- -- Không cần nói cũng biết kết quả kiểm nghiệm là gì.

Cô lập tức chuyển báo cáo kiểm nghiệm cho Phác Kiến Nghĩa.

===

Hôm nay, Trình Tú Vân đang ở nhà đếm tiền.

Chưa đầy 1 tuần, bà ta đã kiếm được 300 tệ, nếu tiếp tục như vậy thì chẳng bao lâu sau bà ta sẽ mua được nhà và xe, đạt đến đỉnh cao của cuộc đời.

Đúng lúc này, cánh cửa đang đóng chặt đột nhiên bị đá văng "ầm" một tiếng, một đám người xông vào.

Trình Tú Vân sợ hãi hét lên: "Mấy người làm gì vậy?"

2 đồng chí công an bước tới, vặn tay bà ta ra sau lưng: "Làm gì? Món ăn của bà đã bỏ thêm bột của vỏ cây anh túc, chúng tôi đến bắt bà về ngồi tù."

2 chân Trình Tú Vân mềm nhũn ra và mắt nhìn thẳng.

- -- Bà ta xong đời rồi.

Đồng chí công an đã phát hiện ra bột vỏ cây anh túc tại nhà của bà ta, thông qua điều tra còn lần tìm được kẻ đã cung cấp cây anh túc.

Nhân chứng vật chứng rành rành, Trình Tú Vân và tên đàn ông già không thể chạy thoát được.

2 người bị bắt và vì tên đàn ông già đứng ra nhận trách nhiệm nên bị kết án tử hình.

Trình Tú Vân là tòng phạm bị kết án tù chung thân và bị đưa đến Đại Tây Bắc tham gia lao động cải tạo.

===

Ông cụ Ôn rất bất mãn với phán quyết này: "Không ngờ con đàn bà kia lại có năng lực như vậy, chết đến nơi mà vẫn còn có đàn ông sẵn lòng chết thay bà ta."

- -- Theo ý của ông cụ Ôn thì tốt nhất là bắn chết cho xong chuyện.

Đồng Tuyết Lục dựa vào Ôn Như Quy khẽ cười và nói: "Ông nội, cháu nghĩ thế này là rất tốt ạ. Nếu bắn chết cho xong chuyện thì quá hời cho bà ta rồi."

- -- Còn sống mới là tra tấn.

Cô đã cho người nói với Sử Tu Năng chuyện ngoài luồng của Trình Tú Vân với tên đàn ông già kia từ trước.

- -- Sau này cả 2 gặp nhau, chắc chắn sẽ rất thú vị.

Mọi người ngẫm lại thấy cũng đúng.

Nông trường lao động cải tạo không phải là một nơi tốt lành gì. Hơn nữa, ở Đại Tây Bắc không chỉ có thời tiết rất khắc nghiệt mà điều kiện càng thêm gian khổ hơn các chỗ khác nên chắc chắn Trình Tú Vân sẽ phải chịu nhiều đau khổ nếu đến đó.

Ôn Như Quy không phản ứng với án tù chung thân của Trình Tú Vân.

===

Sau khi Sử Tinh Nhụy bị cạo đầu thì không thèm đi học mà ngày ngày đều ở ngoài rong chơi.

Sử Tu Năng vào trại cải tạo lao động, còn Trình Tú Vân thì mải mê dụ dỗ tên đàn ông già và làm ăn kinh doanh nên không có thời gian quan tâm đến con bé.

Bây giờ Trình Tú Vân cũng đã xảy ra chuyện nên không ai nuôi con bé, Sử gia không cần mà Trình gia cũng không cần.

Họ muốn gửi Sử Tinh Nhụy đến Ôn gia để họ nuôi vì dù sao thì con bé cũng là em gái cùng mẹ khác cha với Ôn Như Quy.

Nhưng họ không dám nói, lại không muốn nuôi nên cứ đùn đẩy qua lại.

Sử Tinh Nhụy đã 10 tuổi rồi, tuy hay cáu gắt nhưng cũng không ngốc, thấy họ hàng 2 bên không muốn nuôi mình nên tức giận chạy ra ngoài.

Con bé lao ra ngoài, đâm đầu vào một cậu bé 3-4 tuổi thì mở to mắt và đẩy cậu bé thật mạnh.

Sau lưng cậu bé là một cái hồ sâu hơn một mét, cậu bé rơi xuống nước và bật khóc "oa oa".

Sử Tinh Nhụy đẩy người xong cứ đứng bên cạnh bờ hồ, con bé không hét lên gọi người hay bỏ đi mà thay vào đó lại tỏ vẻ ác độc và nhìn cậu bé giãy dụa khóc lớn.

- -- Con bé nở nụ cười tươi, giống như đã khám phá ra điều gì thú vị lắm vậy.

Đúng lúc cậu bé kia sắp bị chìm xuống hồ thì bà ngoại chạy ra tìm, thấy cảnh tượng này hoảng quá đã gọi người đến cứu cháu mình.

Cậu bé được cứu sống, nhưng vì sợ hãi và bây giờ lại là mùa đông khắc nghiệt nên hôm đó cậu bé bị sốt cao, sau đó bị bệnh viêm phổi.

Người nhà cậu bé sao có thể chịu để yên chuyện này chứ. Sau khi tát Sử Tinh Nhụy mấy cái thì họ đã dẫn con bé tới Cục công an.

Mặc dù Sử Tinh Nhụy chưa thành niên nhưng hành vi của con bé đã cấu thành tội cố ý giết người, căn cứ vào tuổi còn quá nhỏ nên không thể phán xử tử hình.

- -- Vì vậy, con bé bị kết án 30 năm tù và được đưa tới bên cha mẹ ở Đại Tây Bắc.

Sau khi biết tin, Đồng Tuyết Lục không hề thông cảm cho con bé.

Có một vài đứa trẻ vừa sinh ra đã là ác ma, cô cảm thấy rằng tốt hơn hết là Sử Tinh Nhụy nên ở trong tù đến hết đời và đừng ra ngoài làm hại mọi người.

Kết quả là gia đình của Sử Tu Năng, Trình Tú Vân và Sử Tinh Nhụy lại đoàn tụ trong nhà tù ở Đại Tây Bắc sau hơn 3 tháng xa cách.

- -- Điều quan trọng nhất của một gia đình là phải gọn gàng, ngăn nắp.

- -- Thật là cảm động thấu trời cao!

[HẾT CHƯƠNG 148]