Siêu Cấp Trà Xanh Ở Niên Đại Văn Nằm Thẳng

Chương 122: Sự cố




===

Thời gian như dừng lại.

Phương Tĩnh Viện nhìn lỗ thủng trên mông hồi lâu vẫn chưa hồi phục được tinh thần.

Mãi đến khi một cơn gió thổi đến, Tiêu Thừa Bình có cảm giác mông mình lạnh toát mới nhớ ra quần lót bị rách. Mặt anh ta đỏ bừng như đầu heo quay.

Phương Tĩnh Viện nhìn anh ta đỏ mặt tía tai, thì cười ầm lên: "Ha ha ha... Tiêu Thừa Bình, mông anh thủng một lỗ kìa."

Thời đại này, quần áo của mọi người đều khâu chỗ này và chỗ kia, nhưng đám thanh niên đều không thích cả đồ trong cũng là đồ rách.

Cô ấy không ngờ Tiêu Thừa Bình bề ngoài sành điệu, nhưng bên trong lại mặc quần lót rách.

- -- Thật là cười chết cô ấy.

Phương Tĩnh Viện cười đến đầu sắp rơi ra, Tiêu Thừa Bình thì mặt đỏ đến không thể đỏ hơn.

Anh ta lấy chiếc váy quấn quanh mông nói: "Cho tôi mượn chiếc váy này dùng một chút, lần sau tôi đưa lại cho cô."

"Tôi không thèm. Bị quấn lên mông anh như vậy rồi, anh giữ mà mặc luôn đi."

Nói xong cô ấy nhăn mặt chạy đi, chạy đã xa vẫn còn nghe thấy tiếng cô ấy cười.

- -- Tiêu Thừa Bình xấu hổ đến không biết tìm cái lỗ nào để chui xuống.

Phương Tĩnh Viện vừa cười vừa chạy về nhà, tình cờ đụng phải mẹ Phương đang đi ra.

Mẹ Phương thấy cô ấy cười đến đỏ cả mặt, không khỏi tò mò: "Con đang cười gì đấy? Con gái phải giữ ý tứ một chút, con xem bây giờ trông con như thế nào?"

Phương Tĩnh Viện xoa xoa cái hàm đã cười đến ế ẩm: "Mẹ, mỗi tuần con chỉ về một lần, mẹ có thể đừng nhắc con mãi được không. À, hôm nay sao mẹ tan làm sớm thế?"

Mặt mẹ Phương đột nhiên rạng ngời: "Anh con hôm nay đi xem mặt. Con gái nhà đó rất tốt, mẹ về dọn dẹp một chút. Lát nữa cũng đi với anh con."

Phương Tĩnh Viện ngẩn ra một lúc: "Anh cả lại muốn xem mặt rồi à?"

Lúc trước cô ấy không biết tại sao anh cả lại xoắn xuýt lên như vậy.

- -- Gần đây mới hiểu ra, thì ra anh ta đã thích Đồng Tuyết Lục.

Trước kia, Đồng Tuyết Lục theo đuổi anh ta ráo riết nhưng anh ta không thèm để ý. Sau này, Đồng Tuyết Lục rời khỏi Đồng gia và có đối tượng mới, anh ta mới phát hiện bản thân đã thích Đồng Tuyết Lục.

- -- Lúc nên trân trọng thì không biết trân trọng, bây giờ hối hận làm cái rắm?

Mẹ Phương cười gật đầu: "Lúc trước mẹ còn lo anh con cả đời này không chịu kết hôn. Nhưng gần đây mẹ thấy nó hình như nghĩ thông suốt rồi. Bây giờ chỉ còn lại con thôi."

Phương Tĩnh Viện lảng đi: "Đói quá. Mẹ ơi, có gì ăn không mẹ?"

Không biết từ lúc nào mẹ cô ấy bắt đầu giục cô ấy cưới mãi như vậy.

- -- Nói chưa đến 3 câu đã nhắc đến chuyện kết hôn, nghe đến nhàm cả tại.

Mẹ Phương cũng bó tay với cô ấy: "Mẹ biết con chê mẹ càm ràm chứ gì. Đợi đến lúc lớn tuổi không ai thèm thì con đừng có khóc lóc với mẹ. Trong nhà bếp có điểm tâm đó, con tự đi lấy đi."

Phương Tĩnh Điện vui sướng mà chạy tới nhà bếp, miệng vẫn bất mãn: "Con không thèm khóc."

Nói đến đây trong đầu cô ấy lại hiện ra dáng vẻ bối rối của Tiêu Thừa Bình, bất giác lại bật cười.

- -- Chuyện quần lót thủng này cho cô ấy cười cả đời cũng được.

===

Cuối tuần này là sinh nhật của Đồng Gia Tín.

Lẽ ra thứ bảy và chủ nhật phải tập kịch, nhưng Đồng Tuyết Lục vẫn xin nghỉ về nhà.

Học kỳ này thành tích của Đồng Gia Tín rất tốt. Tuy rằng không lấy được 100 điểm như Tiêu Gia Minh, nhưng không phải hạng 1 hạng 2 từ dưới đếm lên nữa.

- -- Thái độ học tập cũng tốt.

Đồng Tuyết Lục làm cho cậu ta món vịt quay và mỳ xào cay cậu ta thích nhất, còn làm thêm khoai tây chiên và tương cà do cô đặc chế.

Ngoài những món này, cô còn làm thêm một món vừa ngon vừa thú vị - cơm nếp nhồi trứng.

Đến giờ ăn cơm, mấy đứa trẻ con mê mệt món khoai tây chiên và cơm nếp nhồi trứng.

Khoai tây sau khi chiên, bên ngoài giòn rụm, bên trong lại mềm. Cắn một miếng giòn giòn thơm thơm, lại chấm thêm ít tương cà chua chua ngọt ngọt, lập tức không còn cảm giác ngấy mỡ của món chiên nữa. Càng ăn càng ngon.

Đồng Gia Tín ném từng cọng từng cọng khoai tây chiên vào trong miệng: "Chị. Món này ngon như vậy, sao trước giờ chị không làm cho bọn em ăn?"

Đồng Tuyết Lục: "Chị cũng mới nghĩ ra cách làm gần đây thôi, nếm thử một chút không ngờ lại ngon như vậy."

Thẩm Uyển Dung tuy là người lớn nhưng cũng rất thích khoai tây chiên: "Thật không thể ngờ khoai tây cắt thành sợi đem chiên lên lại có mùi vị ngon như vậy. Bà phải bảo ông của Châu Châu theo cháu học làm mới được."

Đồng Tuyết Lục cười đáp vâng: "Đúng rồi, kỳ thi tuyển sinh đại học đợt 2 tháng 7 là bắt đầu rồi, Ngụy Nhiên chuẩn bị xong chưa?"

Nghe đến chuyện thi cử, Thẩm Uyển Dụng cười đến híp cả mắt: "Thằng nhóc đó gần đây chăm chỉ hơn rồi. Lúc trước mọi người còn lo lắng thi tuyển chỉ diễn ra 1 lần, không ngờ nhanh như vậy đã đến đợt 2. Xem ra sau này nước nhà sẽ càng ngày càng tốt lên."

Khi những người khác nghe thấy điều này cũng gật đầu, ánh mắt tràn đầy hy vọng về tương lai.

Đồng Tuyết Lục trong lòng cũng khẳng định câu này.

Mặc dù 10 năm qua đã gây ra thiệt hại lớn cho đất nước. Tuy nhiên nhờ bài học này, sau này nhà nước sẽ ban bố một loạt chính sách đúng đắn.

- -- Từ đó bắt đầu phát triển nhanh chóng, mức sống của người dân cũng sẽ trải qua những thay đổi đến chóng mặt.

Tiêu Miên Miên và Ngụy Châu Châu ngồi ở bàn bên cạnh mỗi đứa cầm một quả trứng, sau đó đổi đầu gõ một cái.

Vỏ trứng vỡ ra, nhưng thứ lộ ra không phải lòng trắng trứng, làm cho 2 cô bé kinh hãi kêu to.

"Bà ơi, trong trứng vịt có cơm."

Tiêu Miên Miên cũng trợn tròn mắt: "Chị ơi, trứng này có phải bị hư rồi không?"

Đồng Tuyết Lục thấy rốt cuộc đã có người phát hiện ra trứng hôm nay khác thường, nên cười nói: "Tụi em mở ra xem thử thì biết có hư hay không ngay."

Tiêu Miên Miên và Ngụy Châu Châu vội vàng lột trứng ra, gạo nếp lộ ra càng lúc càng nhiều. Ngạc nhiên hơn nữa là, bên trong còn có thịt và các loại nhân thơm ngon khác.

Mùi vị của cơm nếp nhồi trứng cũng không khác mấy với bánh ú và cơm nếp, nhưng sự mới lạ này thì bánh ú không sánh kịp.

Trong quả trứng lại có cơm nếp và nhân, làm cho bọn trẻ cảm thấy vô cùng mới mẻ, mỗi người một cái, sau đó lại ăn thêm 2-3 cái nữa.

Đồng Gia Tín cầm lấy quả trứng cơm nếp thứ 3 lên: "Chị, chị không nói trước với tụi em. Lúc nãy em còn thắc mắc chị lấy trứng vịt ra làm gì.

- -- Đúng là vừa nãy cậu ta có chút tủi thân, cảm thấy chị chẳng quan tâm đến sinh nhật của cậu ta.

- -- Để đại mấy quả trứng lên bàn là xong.

Cậu ta không nói trứng không ngon, nhưng hôm nay là sinh nhật cơ mà. 1 năm chỉ có 1 lần, cậu ta hy vọng trên bàn đều là những món cậu ta thích ăn nhất.

- -- Thật không ngờ, cậu ta đã hiểu lầm chị rồi.

Thẩm Uyển Dung thấy cháu gái ăn đến bụng căng tròn, cũng cảm thấy tò mò: "Tuyết Lục, cháu làm trứng vịt này thế nào vậy? Làm sao lại có gạo nếp bên trong?"

Đồng Tuyết Lục cười nói: "Thật ra làm đơn giản lắm, chỉ là hơi tốn công một chút"

Cơm nếp nhồi trứng làm thế này. Đầu tiên, rửa trứng cho sạch sẽ, sau đó đập một lỗ nhỏ trên vỏ trứng để lấy trứng ra, rồi cho gạo đã ngâm kỹ và các loại nhân khác vào vỏ trứng. Cuối cùng thì cho vào lồng hấp hấp chín là được.

Cách làm không khó, mùi vị cũng không hẳn là đặc biệt, nhưng rất mới lạ. Vì hôm nay là sinh nhật của Đồng Gia Tín, cô mới tốn công như vậy, nếu là ngày thường thì cô cũng không muốn làm.

Quả nhiên, Thẩm Uyển Dung vừa nghe đã lập tức gạt ngay ý định học làm món này: "Lỗ trên quả trứng nhỏ như vậy, lại còn phải nhét đồ vào thật phiền phức. Chỉ có cháu mới nhẫn nại như vậy."

Đồng Gia Tín nghe thấy vậy thì cảm thấy áy náy, ngẩng đầu đỏ mặt nói: "Chị, cảm ơn chị."

Chị không chỉ mua quà cho cậu ta, lại còn làm cho cậu ta cả một bàn ăn mới lạ ngon lành như vậy.

- -- Cậu ta thật quá hạnh phúc.

Đồng Tuyết Lục còn chưa kịp trả lời, Ngụy Châu Châu ở bên cạnh đã nói ra một câu kinh người: "Em quyết định rồi. Sau này lớn lên em phải gả cho Đồng Gia Tín."

Đồng Gia Tín bị cơm nếp làm sặc đến mặt đỏ bừng, liên tục ho khan: "Anh... Anh không cần..."

Ngụy Châu Chấu chống nạnh hỏi lại: "Tại sao lại không cần? Em không đủ xinh đẹp hay là không đủ dễ thương?"

Đồng Gia Tín: "..."

- -- Người trong phòng nghe 2 đứa đối đáp thì cười đến chảy nước mắt.

Thẩm Uyển Dung vừa lau nước mắt vừa nói: "Châu Châu, sao đột nhiên cháu lại nói vậy. Cháu biết lấy chồng nghĩa là gì không?"

Ngụy Châu Châu gật đầu: "Đương nhiên là cháu biết. Lấy chồng tức là qua nhà người đó ở, ăn cơm nhà anh ấy, ngủ trên giường anh ấy. Đến sinh nhật Gia Tín, chị Tuyết Lục sẽ làm cho anh ấy rất nhiều món ngon và thú vị. Vì vậy cháu quyết định sau này sẽ gả cho anh ấy để ăn cơm của anh ấy."

Đồng Gia Tín lắc đầu liên tục: "Anh không thèm cưới em làm vợ đâu. Anh thà cả đời độc thân còn hơn."

Lấy vợ là phải đem miếng ngon chia cho người khác, đáng sợ vậy sao.

- -- Cậu ta quyết định rồi, cậu ta sẽ ở vậy suốt đời.

- -- Không, kiếp sau cũng không muốn lấy vợ.

- -- Phật Tổ phù hộ, xin cho con được độc thân suốt đời.

Đồng Gia Tín lầm rầm khấn nguyện vọng sinh nhật lần thứ mười của mình.

"Ha ha ha... 2 cái đứa ngốc này thật là, làm bà cười đau cả bụng..."

Cả nhà cười lăn cười lộn, cười đến đau thắt ruột gan.

===

Sáng chủ nhật, Đồng Tuyết Lục trở về trường.

Trong ký túc xá, ngoại trừ Lâm Lan Quyên, những người khác đều đã ra ngoài.

Điền Phượng Chi và Tạ Hiểu Yến đến đi khu trường học để tự học. Chồng của Thôi Nhu Nhu đến thành phố 2 ngày, nên mấy hôm nay cô ấy đều đi sớm về trễ.

Tưởng Bạch Hủy càng không cần phải nói. Đây là cao thủ trong giao tế xã hội. Bình thường không phải đang xã giao thì là đang trên đường đi xã giao, rất hiếm khi ở ký túc xá.

Đồng Tuyết Lục cất đồ đạc xong thì chuẩn bị đi tập kịch, nhưng bị Lâm Lan Quyên chặn lại.

"Tuyết Lục, cậu chờ một chút."

Đồng Tuyết Lục nghe giọng cô thì giật mình, quay đầu lại nhìn: "Sao vậy? Cậu có gì cần nói với tớ à?"

Tính tình Lâm Lan Quyên tự ti yếu đuối, ngày thường ở ký túc xá cứ giống như không tồn tại.

- -- Được cái cô ấy không gây chuyện nên Đồng Tuyết Lục cũng không chán ghét cô ấy.

Lâm Lan Quyên nhìn đôi mắt như nước mùa thu của Đồng Tuyết Lục, tự ti gục đầu xuống, ậm ừ hồi lâu mới nói: "Cậu... dạo này tốt nhất cậu nên cẩn thận với Cao Mẫn."

Đồng Tuyết Lục khẽ nhướng mày: "Sao cậu lại nói vậy? Có phải Cao Mẫn đã nói gì với cậu không?"

Lâm Lan Quyên lắc đầu: "Cậu ấy không nói gì với tớ cả, nhưng mà... cậu ấy gần đây hơi kỳ lạ, cứ tự nói chuyện một mình. Lần trước... tớ thấy trong sổ tay của cậu ấy viết đầy tên của cậu, sau đó thì gạch chéo từng cái một."

Cô ấy không biết diễn tả thế nào, nhưng lúc đó mắt Cao Mẫn đỏ ngầu nhìn trừng trừng vào quyển sổ. Như thể quyển sổ là kẻ thù của cô ta, dáng vẻ lúc gạch chéo rất điên cuồng.

- -- Cô ấy không hề nghi ngờ nếu Đồng Tuyết Lục đứng trước mặt cô ta, cô ta nhất định sẽ ăn tươi nuốt sống cô.

Lúc đó cô ấy cũng bị dọa đến tim đập thình thịch. 2 ngày ngay, Cao Mẫn tìm cô ấy đi học bài, cô ấy đều lấy cớ không được khỏe để từ chối.

- -- Thực ra là cô ấy không dám đến gần Cao Mẫn.

Đồng Tuyết Lục không nghĩ tới Lâm Lan Quyên sẽ nói những lời này với mình, dù sao ngày thường quan hệ của cô ấy và Cao Mẫn khá tốt.

Cô gật đầu: "Cảm ơn cậu, tớ sẽ để ý."

Ra khỏi ký túc xá, Đồng Tuyết Lục vẫn đang suy nghĩ về chuyện của Cao Mẫn.

Cô thực sự không hiểu nổi Sử Tuấn Dân rốt cuộc đã cho Cao Mẫn ăn cái gì mà khiến cô ta nghe lời như vậy.

- -- Nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể nói, lụy vì tình quả thực quá đáng sợ.

===

Đi được nửa đường, cô đột nhiên bị một nam sinh ngăn lại.

Nam sinh mặt đỏ bừng, nhìn thấy Đồng Tuyết Lục thì chân tay luống cuống: "Bạn học Đồng, tớ... có cái này... "

Đồng Tuyết Lục nhìn cũng phải khó chịu giùm anh ta: "Nào nào, hít thở sâu theo tớ. Hít vào, thở ra, lại hít vào, thở ra... đã đỡ hơn chưa?"

Nam sinh sau khi được hướng dẫn hít thở sâu vài cái, gật đầu cười thẹn thùng: "Đỡ hơn rồi, cảm ơn cậu... "

Đồng Tuyết Lục xua xua tay: "Không cần khách sáo."

Sau đó cô vòng qua cậu nam sinh để đi tiếp.

Nam sinh:???

Người chung quanh:???

Nam sinh sực tỉnh vội vàng quay người đuổi theo: "Bạn học Đồng, cậu đợi một lát, tới có chuyện muốn nói với cậu."

Đồng Tuyết Lục dừng lại nhìn anh ta: "Sao thế?"

Nam sinh lại đỏ mặt: "Tớ...... tớ cảm thấy cậu đặc biệt ưu tú. Tớ muốn cùng cậu học tập để cùng nhau tiến bộ, không biết cậu có thể cho tớ một cơ hội không?"

Đồng Tuyết Lục bình tĩnh lắc đầu: "Không được, tớ không chỉ có đối tượng, mà còn đính hôn rồi."

Nam sinh nghe như sét đánh ngang tai: "Cậu, cậu đính hôn rồi sao?"

Đồng Tuyết Lục gật đầu: "Đúng vậy, cho nên cậu nên tìm bạn học khác để cùng nhau học tập, cùng nhau tiến bộ đi. Tạm biệt"

Nam sinh: "..."

- -- Đau ở đây này. [Ôm im.JPG]

Những người chung quanh cũng được một phen náo loạn.

Lần trước, chuyện Đồng Tuyết Lục bị Cao Mẫn gửi thư tình chỉ lan truyền trong khoa ngoại ngữ. Những người ở khoa khác thấy cô đi về chỉ có một mình thì đều cho rằng cô chưa có đối tượng.

Cảnh này tình cờ bị Cao Mẫn nhìn thấy.

Thấy Đồng Tuyết Lục đi tới, cô ta lại kỳ quái: "Xinh đẹp quả là có khác. Đính hôn rồi cũng có cả đống nam sinh liên tục chạy đến tỏ tình."

Đồng Tuyết Lục liếc nhìn lên đầu cô ta: "Cao Mẫn, cậu bị bệnh à?"

Cao Mẫn lập tức phát cáu: "Đồng Tuyết Lục, đừng cho rằng giáo viên và giáo sư đều thích cậu thì tôi không làm gì được cậu. Cậu còn nói bậy nói bạ, tôi sẽ kiện cậu."

Đồng Tuyết Lục: "Cậu không bị bệnh sao lại thích loại đàn ông như Sử Tuấn Dân."

Cao Mẫn nghe câu này còn tức giận hơn lúc Đồng Tuyết Lục nói cô ta bị bệnh: "Sử Tuấn Dân tốt hơn vị hôn phu của cậu gấp trăm lần. Nói không chừng cậu mới là người bị bệnh đó. Bằng không sao lại đính hôn với tên tội phạm giết người đó."

- -- Tội phạm giết người?

Đồng Tuyết Lục cau mày: "Cao Mẫn, cậu nói vậy là có ý gì? Cậu không nói cho rõ ràng, tôi có thể kiện có bất kỳ lúc nào."

Cao Mẫn khịt mũi, đắc ý nói: "Ý tôi chính là lời tôi nói đó. Vị hôn phu của cậu lúc nhỏ đã chính tay hại chết em ruột của mình. Lẽ nào anh ta chưa nói cho cậu biết à?"

- -- Hại chết em ruột của mình?

- -- Ôn Như Quy không phải con một sao?

- -- Ở đâu ra em ruột?

Hơn nữa, việc này Ôn Như Quy và Ôn gia trước giờ chưa từng nhắc đến. Xem dáng vẻ của Cao Mẫn không giống là đang nói dối. Chuyện này làm cho trong lòng Đồng Tuyết Lục không khỏi giật mình.

Tuy nhiên, ngoài mặt cô vẫn rất bình tĩnh: "Cao Mẫn, tôi cảnh cáo cậu một lần cuối cùng. Nếu cậu còn dám nói năng linh tinh, bây giờ tôi sẽ đến văn phòng khoa kiện cậu."

Cao Mẫn nhìn cô, đột nhiên bật cười: "Đồng Tuyết Lục, cậu không biết việc này thật sao? Ha ha, tôi còn tưởng vị hôn phu của cậu đối xử tốt với cậu lắm chứ. Thật không ngờ chuyện quan trọng như vậy lại giấu diếm cậu à."

Sắc mặt Đồng Tuyết Lục trở nên lạnh lùng: "Chuyện của tôi không cần cậu lo. Thật ra cậu đã cực khổ thi đậu được đại học, sao không dồn sức lực và thời gian vào việc học, mà lại vì cái tên Sử Tuấn Dân suốt ngày đối đầu với tôi. Cậu muốn sống kiểu này mãi sao?

Cao Mẫn lộ ra vẻ hạnh phúc: "Bởi vì anh ấy đáng để tôi làm thế cho anh ấy."

"Xứng đáng? Lần trước xảy ra chuyện, Sử Tuấn Dân không chỉ không nói giúp cậu câu nào, ngược lại còn đẩy cậu ra làm người chết thay. Vậy mà cậu nói là xứng đáng à?"

Cao Mẫn ngẩn ra một chút, sau đó mặt đỏ bừng: "Cậu đừng ở đây châm ngòi ly gián. Sử Tuấn Dân thật sự rất yêu tôi!"

Đồng Tuyết Lục cười khẩy: "Nhìn cậu tôi nghĩ đến 2 câu nói: Lừa mình dối người, bịt tại trộm chuông. Có bản lĩnh thì cậu chứng minh cho tôi xem đi."

Nói xong, cô bỏ mặc Cao Mẫn tiếp tục đi thẳng đến phòng tập.

Cao Mẫn trừng mắt nhìn theo bóng cô, tức giận đến ngực phập phồng. Trong lòng cô ta không phục.

- -- Sử Tuấn Dân yêu cô ta, cô ta nhất định chứng minh cho Đồng Tuyết Lục thấy.

===

Lại qua 2-3 ngày tập luyện, mọi người đã tập luyện thành thục.

Tiền Thái Hân thực hiện lời hứa của mình, mời cô của cô ta đến.

Các bạn học biết chủ nhiệm đoàn văn công đến hướng dẫn thì tất cả đều cực kỳ phấn khích.

Bởi vì ngày mai phải biểu diễn cho chủ nhiệm đoàn văn công xem, nên mọi người tập lại một lần cuối cùng trước khi về nghỉ, chuẩn bị tinh thần cho buổi diễn ngày mai.

===

Đến ngày hôm sau.

Các bạn học sau khi tan học đều đến phòng tập. Trong phòng tập đã có thêm một người, lúc này đang bị Tiền Thái Hân lôi kéo làm nũng

"Cô ơi, lát nữa cô phải hướng dẫn cho cháu thật kỹ nhé. Cháu diễn chỗ nào không tốt, cô phải thực lòng chỉ dạy đấy."

Chủ nhiệm Tiền xoa đầu cô ta, thân mật nói: "Lát nữa cô sẽ trợn mắt thật to để xem cháu diễn, được chưa?"

Tiền Thái Hân cười tươi rói: "Vậy thì cháu yên tâm rồi."

Những người khác bước vào, vẻ mặt hâm mộ nhìn Tiền Thái Hân.

Tiền Thái Hân ưỡn ngực như chim công mà giới thiệu với mọi người: "Vị này chính là cô của tớ, chủ nhiệm của Đoàn văn công chủ nhiệm. Cô ơi, đây đều là bạn học của cháu."

Chủ nhiệm Tiền vừa thân thiện vừa nghiêm túc chào hỏi mọi người. Ai nấy đều vui vẻ vô cùng.

Đồng Tuyết Lục không quen biết Chủ nhiệm Tiền này. Chủ nhiệm Tiền là sau khi cô rời đoàn văn công mới được điều đến.

Trước đây, nghe nói là chủ nhiệm của đoàn văn công quân đội Tây Bắc.

Chủ nhiệm Tiền đảo mắt nhìn mọi người một lượt, đột nhiên nói: "Các bạn học phải biểu diễn cho tốt đấy. Lần này tôi đến, ngoại trừ để hướng dẫn mọi người, còn muốn chọn ra vài người phù hợp trong số các bạn tham gia quay phim điện ảnh."

Mọi người nghe vậy không khỏi choáng váng, ngay cả Tiền Thái Hân cũng chết lặng.

"Cô, chuyện này là sao? Sao cô không nói trước cho cháu biết?"

Chủ nhiệm Tiền nói: "Dượng của cháu muốn quay một bộ phim về sinh viên thời đại mới. Chủ yếu là nói về cuộc sống mới của sinh viên sau khi kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học. Nhưng ông ấy vẫn chưa tìm được người thích hợp, biết hôm nay cô đến đây hướng dẫn mọi người. ông ấy nhờ cô xem giúp. Nếu thấy ai thích hợp thì gọi đi tham gia phim của họ."

Mọi người "ồ" lên.

"Trời ạ, đóng phim điện ảnh sao. Nếu như được chọn trúng, chẳng phải sẽ trở thành diễn viên nhà nhà đều biết sao?"

"Vậy thì phải được chọn mới được, không biết Chủ nhiệm Tiền muốn tuyển nhân vật thế nào?"

Tiền Thái Hân cũng kích động đến 2 má ửng đỏ: "Cô, dượng muốn chọn lựa vai thế nào?"

Chủ nhiệm Tiền nói: "Nhân vật nào cũng có. Nếu biểu hiện của các bạn tốt, chuyện được chọn vào vai nam nữ chính hoàn toàn có thể xảy ra. "

- -- Tất cả nghe vậy, lại kích động không thôi.

Tuy rằng mọi người không phải biểu diễn chuyên nghiệp, nhưng nếu được chọn thì có thể tiến vào ngành điện ảnh.

- -- Tức là thành công rồi.

Tất cả mọi người đều rất phấn khích, ngoại trừ Đồng Tuyết Lục.

- -- Đồng Tuyết Lục không quan tâm đến việc trở thành ngôi sao.

Mục tiêu của cô rất rõ ràng. Cô muốn nhảy lớp và mau chóng tốt nghiệp. Sau đó, tận dụng làn sóng cải cách để gây dựng sự nghiệp, trở thành bà chủ, kiếm nhiều tiền.

Thấy Đồng Tuyết Lục bình thản như vậy, Chủ nhiệm Tiền không khỏi để mắt đến cô vài lần.

Tiền Thái Hân thấy ánh mắt của cô mình hướng về phía Đồng Tuyết Lục thì cau mày, bước đến chặn tầm mắt của cô nói: "Cô, chúng ta có thể bắt đầu được chưa?"

Chủ nhiệm Tiền thu mắt lại: "Các bạn bắt đầu đi."

Tiền Thái Hân lập tức dẫn đầu mọi người lên sân khấu, sau khi sắp xếp mọi chuyện thì tuyên bố bắt đầu.

===

Đồng Tuyết Lục không chú ý đến Tiền Thái Hân, ngược lại để ý đến Cao Mẫn.

Cô phát hiện hôm nay trạng thái tinh thần của Cao Mẫn có chút kỳ lạ, có vẻ rất hưng phấn.

- -- Cô thầm cảnh giác, tự nói với mình lát nữa nhất định phải đề phòng cô ta.

Đồng Tuyết Lục trước khi xuyên sách được mệnh danh là "nữ vương Oscar bình dân".

Diễn xuất của cô không hẳn là chuyên nghiệp nhất, nhưng vẫn chuyên nghiệp hơn những bạn học chưa qua đào tạo này.

Mặc dù cô không có nhiều lời thoại, nhưng giọng điệu và cách diễn đạt lại rất sinh động, lập tức thu hút ánh mắt của Chủ nhiệm Tiền.

Quan trọng hơn là cô quá xinh đẹp, dù mặc trang phục xám xịt còn cố tình trang điểm già nua nhưng vẫn không che lấp được sự duyên dáng rạng ngời của cô.

Chủ nhiệm Tiền cảm thấy Đồng Tuyết Lục còn xinh đẹp hơn những diễn viên bà ta từng xem trước đây.

- -- Hạt giống tốt thế này nếu không làm diễn viên thì thật sự quá đáng tiếc.

Còn cháu gái Tiền Thái Hân, tuy rằng cô ta rất nghiêm túc biểu diễn, nhưng bà ta thật sự không cách nào che lương tâm lại mà khen cô ta diễn tốt được.

Cũng chính vì cô ta quá cố gắng, nên biểu cảm trở nên khoa trương và giả tạo.

- -- Cô ta căn bản diễn không ra khí chất của Hỉ Nhi, giống một bà đanh đá hơn.

Chủ nhiệm Tiền lại hướng mắt về Đồng Tuyết Lục, gật đầu tán thưởng.

Ánh mắt Tiền Thái Hân vẫn luôn chú ý cô mình. Trông thấy cô cứ chốc chốc lại nhìn sang Đồng Tuyết Lục, trong lòng cô ta bỗng có một dự cảm không lành.

Cô ta cố gắng biểu diễn, giọng nói càng lúc càng lớn, biên độ động tác cũng càng lúc càng khoa trương. Vốn dĩ muốn dùng chiêu này thu hút sự chú ý của cô, nhưng không ngờ lại phản tác dụng.

Tiền Thái Hân càng nhìn càng sốt ruột. Trong lòng đột nhiên trở nên hung hăng, đưa chân đến bên cạnh Đồng Tuyết Lục.

Đồng Tuyết Lục không để ý dưới chân, vấp chân một cái liền lảo đảo ngã về phía trước.

Cổ chân đau nhói, cô ngồi bệt xuống đất hít hà.

Mọi người lập tức dừng lại: "Bạn học Đồng, cậu không sao chứ?"

Đồng Tuyết Lục sờ lên mắt cá chân nói: "Hình như chân tớ bị trật rồi."

Tiền Thái Hân giả vờ lo lắng: "Làm sao bây giờ, bạn học Đồng, cậu còn đứng dậy được không?"

Đồng Tuyết Lục định nói là do mình tự vấp ngã, nhưng đột nhiên nhìn sang Cao Mẫn, lúc này cũng đang lo lắng.

Lời nói đến miệng thì nuốt trở lại: "Phiền các cậu đỡ tớ ngồi sang bên cạnh một chút."

- -- Mọi người vội đỡ cô xuống sân khấu để nghỉ ngơi.

"Bạn học Đồng, sắc mặt cô hơi tái, thật sự không cần đi gặp bác sĩ nhà trường sao?"

Đồng Tuyết Lục xua xua tay: "Không cần, tớ nghỉ ngơi một lát là được."

Cô không thể rời đi như thế này, cô phải ở lại xem Cao Mẫn muốn làm gì.

Mọi người thấy cô không sao, lại trở lên sân khấu diễn tiếp.

"Làm sao bây giờ? Thiếu mất một nhân vật, làm sao diễn tiếp?"

Tiền Thái Hân ưỡn ngực nói: "Tớ thuộc nằm lòng kịch bản này rồi. Mình tớ đóng 2 vai cũng được. Vai diễn thím Vương của bạn học Đồng cũng không nhiều lời thoại. Để tớ tạm thời diễn thay cậu ta."

Tiền Thái Hân một lòng muốn thể hiện trước mặt cô, nên quyết định giành luôn cả vai của Đồng Tuyết Lục.

Những người khác đều không thuộc phần lời thoại của Đồng Tuyết Lục, Chủ nhiệm Tiền thì chỉ đến mỗi hôm nay. Mọi người suy đi nghĩ lại, cảm thấy chỉ có thể làm như vậy.

- -- Chủ nhiệm Tiền lạnh lùng nhìn cháu gái, không nói lời nào.

Những người khác có thể không nhìn thấy, nhưng bà ta thấy. Cháu bà ta đã cố tình ngáng chân Đồng Tuyết Lục.

Đứa cháu gái Tiền Thái Hân này bà ta đã nhìn từ nhỏ đến lớn. Trong ấn tượng của bà ta, cháu gái tính tình phóng khoáng rộng lượng, bà ta không bao giờ nghĩ cô ta có thể làm ra chuyện như vậy.

- -- Tuy nhiên, bà ta không thể hô hoán lên, không thì cháu gái nhất định sẽ bị ghi lỗi.

Tiền Thái Hân không nhận ra sự kỳ lạ của cô mình, bắt đầu ra sức biểu diễn tiếp.

Ánh mắt Đồng Tuyết Lục vẫn nhìn chằm chằm vào Cao Mẫn, thấy sắc mặt cô ta càng lúc càng trắng bệch.

Lúc Tiền Thái Hân chạy qua diễn vai của cô, 2 tay Cao Mẫn đột nhiên run rẩy.

Đồng Tuyết Lục cảm thấy có gì đó không ổn.

Nhưng cô chưa kịp nói gì thì tai nạn đã xảy ra.

Chỉ nghe một tiếng "Rắc", sợi dây treo đèn chùm trên sân khấu đột nhiên bị đứt.

- -- Chiếc đèn rơi xuống trúng ngay vào đầu của Tiền Thái Hân.

Tiền Thái Hân hét lên thê thảm rồi ngã xuống vũng máu.

- -- Sự cố xảy ra trong tích tắc, cảnh tượng này khiến ai nấy đều kinh hoàng.

[HẾT CHƯƠNG 122]