Siêu Cấp Trà Xanh Ở Niên Đại Văn Nằm Thẳng

Chương 113: Vu oan




===

Những lời này vừa được nói ra, sân thể dục như chết lặng.

Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Đông Tuyết Lục, có nghi ngờ, cũng có người lo lắng cho cô, lại có người cười trên nỗi đau của người khác.

Rất nhanh sau đó mọi người bắt đầu xì xào bàn tán.

"Ai là người nói những lời này? Ở trong trường hợp này ai dám nói những lời như vậy, chính là đang ngang nhiên khiêu khích đó."

"Không phải, nhưng không chừng trong tay anh ta lại đang nắm bằng chứng gì đó."

"Bằng chứng gì chứ, nếu đối phương có chứng cứ thì đã sớm đi tố cáo rồi, tôi thấy đơn giản chỉ là anh ta ghen tị mà thôi."

"Tôi thì lại cảm thấy anh ta nói ra như vậy cũng tốt, thực ra trong lòng nhiều người cũng có sự nghi vấn giống như vậy."

Đồng Tuyết Lục nhìn học sinh nam kia bước ra khỏi đám đông, khoảng 20 tuổi, vẻ ngoài xấu xí, hàm răng co lại, ánh mắt anh ta nhìn qua vừa ngu ngốc lại có chút hung ác, vừa nhìn là biết không phải người tốt đẹp gì.

Một giáo viên phục hồi lại tinh thần, chỉ vào học sinh nam kia nói: "Bạn học kia, em có biết mình đang làm gì không?"

Vương Chí Phong ưỡn ngực lên nói: "Chào thầy, em tên là Vương Chí Phong, em hiếu rất rõ mình đang làm gì, nếu có nghi ngờ gì thì nên nói ra thôi không phải sao? Nếu ở sau lưng chỉ trỏ không phải càng bỉ ổi hơn sao?"

Đồng Tuyết Lục suýt chút nữa tức giận đến bật cười: "Hóa ra hành động vu oan cho người khác là đường đường chính chính sao, vậy xin hỏi bạn học Vương, cậu nói tôi gian lận vậy có bằng chứng không?"

Vương Chí Phong vênh cái cằm thụt vào của mình lên: "Lần tuyển sinh đại học lần này cả nước có tới 5 triệu người tham gia, người trúng tuyển chưa tới 280.000 người, tỷ lệ trúng tuyển chưa tới 6 %, trong đó toàn quốc không có đến hơn 10 người được hơn 400 điểm, chỉ có bạn học Đồng làm được tối đa điếm cả 4 môn, chỉ kém 6 điểm so với điểm tối đa của cả 6 môn."

"Theo như tôi được biết, trình độ của bạn học Đồng chỉ mới tốt nghiệp trung học cơ sở, thành tích khi ở trường học lần nào cũng không đạt, sau khi tốt nghiệp lại không học bất kỳ trường bổ túc nào, trong trường hợp như vậy mà bạn học đồng lại có thể đạt điểm tối đa cả 4 môn, trong lòng ai không cảm thấy nghi ngờ được chứ?"

Ngay khi số liệu này được đưa ra, toàn trường lại một lần nữa náo loạn.

"Không thể nào, bạn học Vương nói thật sao?"

"Nếu thực sự là như vậy, vậy thì thực sự làm cho người ta nghi ngờ mà, trước kia tớ còn tưởng cô ấy luôn thông minh như vậy chứ."

"Tớ cũng vậy, xui cho tớ sùng bái cô ấy như vậy, không ngờ..."

Lúc này Tưởng Bạch Hủy đột nhiên nhảy ra: "Chính cậu không làm được không có nghĩa là người khác cũng không làm được, nói suông mà không có bằng chứng, có bản lĩnh thì cậu mang chứng cứ ra đây, nếu không thì cậu chỉ đang vu oan mà thôi!".

Vương Chí Phong xoay người lại nhìn cô ấy một cái: "Nếu cậu đã bảo vệ cô ta như vậy, không phải cậu cũng là một trong số những người được lợi trong chuyện này đó chứ?"

Tưởng Bạch Hủy như mình như vậy mà lại bị anh ta lôi xuống nước, tức giận đến mức 2 mắt đỏ rực: "Cậu ăn nói vớ vẩn, tôi và bạn học Đồng đều không nói dối!"

Vương Chí Phong nhún vai: "Cậu cũng nói rồi đó, vu khống, trừ khi các cậu cũng lấy ra bằng chứng các cậu không gian lận, bằng không cái thành tích này không thể khiến cho mọi người tin phục được đâu."

Tưởng Bạch Hủy lo lắng đến mức nước mắt trào ra, Đồng Tuyết Lục liếc mắt nhìn về phía cô ấy, trấn an cô ấy đừng lớn tiếng.

Sau đó quay sang nói với Vương Chí Phong: "Cho nên, cậu nói nhiều như vậy, nhưng thực ra cậu cũng không có chứng cứ, chỉ là phỏng đoán của bản thân thôi đúng không?"

Vương Chí Phong: "Tôi làm như vậy không phải muốn vu oan cho cậu, tôi chỉ đang nghi ngờ chất vấn một cách hợp lý thôi, nếu bạn học Đồng có thể chứng minh thực lực của mình cho bọn tôi thấy, chỉ cần bạn học Đồng có thể chứng minh được thực lực của mình, chúng tôi sẽ xin lỗi cầu trước mặt tất cả mọi người."

Những người khác nghe Vương Chí Phong nói vậy thì không chỉ cảm thấy anh ta nói rất hợp lý, cẩn thận lại còn mang phong độ của một người cao thượng.

Suýt chút nữa thì khiến Đồng Tuyết Lục mắc ói mà chết rồi.

"Hóa ra sau khi vu oan thì chỉ cần một lời xin lỗi là có thể coi như không có chuyện gì xảy ra, thậm chí còn có thể được gọi là cao thượng."

Đồng Tuyết Lục khẽ cười một tiếng: "Nhìn dáng vẻ của cậu xấu xí như vậy, tôi còn nghi ngờ cậu không phải là người bình thường, mà là sự kết hợp của con chuột và con khỉ mới đúng, nếu như cậu có thể chứng minh mình là con người, tôi cũng sẽ xin lỗi cầu trước mặt tất cả mọi người!"

"Ha ha..."

Sân thể dục yên tĩnh vài giây sau đó lập tức bùng nổ một tràng cười lớn.

"Như vậy cũng tổn thương quá rồi không phải sao? Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, vẻ ngoài bạn học Vương thực sự khá giống chuột và khỉ đấy."

"Trước đây tớ vẫn luôn cảm thấy vẻ ngoài của bạn học Vương có chút kỳ lạ, hóa ra là như chuột và khỉ."

"Ha ha, miệng lười bạn học Đồng lợi hại quá."

Nghe tiếng cười chế nhạo xung quanh, khuôn mặt Vương Chí Phong đỏ bừng: "Bạn học Đồng, cậu làm như vậy là đang công kích cá nhân đấy, đừng có mà quá đáng!"

Đồng Tuyết Lục: "Cậu có thể vu oan cho tôi, tôi không thể chất vấn hợp lý lại được sao?"

Vương Chí Phong: "Ông nội cậu là Tư lệnh viện, nên thành tích của cậu mới đột nhiên tốt lên như vậy, người nào cũng sẽ cảm thấy kỳ lạ thôi, coi như cậu không suy nghĩ cho bản thân mình, lẽ nào cậu không nghĩ cho danh dự của ông nội mình được hay sao?"

Đồng Tuyết Lục cười nói: "Cậu nói đúng, cho nên tôi kiến nghị đến cục công an báo cảnh sát đi."

Sắc mặt Vương Chí Phong tái nhợt: "...Không cần làm ầm ĩ đến cục công an đâu, chuyện ở trường học thì cứ giải quyết ở trường học là được rồi."

Đồng Tuyết Lục không để ý tới anh ta nữa, quay về phía hiệu trưởng và các lãnh đạo khác và nói: "Bạn học Vương này không chỉ vu oan em gian lận, mà còn vu oan cả ông nội em và cả bộ giáo dục lạm quyền để mưu tính việc cá nhân. Một khi những lời như vậy được truyền đi, sẽ không chỉ phá hủy tiền đồ của em và ông nội, danh dự và quyền uy của toàn bộ giáo dục cũng sẽ bị nghi ngờ và lung lay."

Sắc mặt Vương Chí Phong càng thêm tái nhợt: "Bạn học Đồng, những lời tôi nói chỉ là chuyện liên quan đến tôi và cậu, sao cậu phải kéo cả bộ giáo dục vào chứ?"

Đồng Tuyết Lục vẫn không thèm để ý tới anh ta, nhìn thẳng về phía hiệu trưởng.

Hiệu trưởng Trịnh nói: "Bạn học Đồng nói không sai, chuyện này không phải là chuyện bình thường, vụ việc này có liên quan đến cả danh dự của bộ giáo dục, bạn học Đồng và ông nội của em ấy, cho nên thầy đồng ý báo cảnh sát."

2 chân Vương Chí Phong mềm nhũn suýt thì ngồi sụp xuống đất: "Bạn học Đồng, tôi xin lỗi cậu, chỉ là tôi nhất thời nhanh mồm nhanh miệng mà thôi, là tôi có lỗi với cậu."

Sở dĩ lý do khiến Vương Chí Phong "dũng cảm" như vậy là do cá nhân anh ta đã từng trải qua chuyện không thể nào quên.

Trước đó khi một tập đoàn nào đó bị phá sản vào năm 76, anh ta là thủ lĩnh của những người lính Hồng Vệ Binh ở trường học.

Chỉ cần cảm thấy ai có vấn đề, tiểu đội Hồng Vệ Binh của họ có thể không thông qua bất kỳ tổ chức nào, lập tức tiến hành thẩm tra công khai xử tội với những người kia ngay tại chỗ, thậm chí còn tiến hành khám xét nhà cửa.

Những phần tử tri thức, quan chức cấp cao bị xét nhà, cạo trọc đầu trong tay anh ta nhiều không đếm hết, mặc dù tập đoàn nào đó đã bị phá vỡ, nhưng tâm lý kiêu ngạo của anh ta sớm đã trở nên cố định rồi.

Vì vậy nên anh ta cảm thấy Đồng Tuyết Lục có vấn đề, nghi ngờ cô gian lận, người khác không dám chất vấn trước mặt cô, nhưng anh ta lại dám.

Như anh ta đã nói trước đó, anh ta cho rằng khi làm loạn xong cùng lắm thì anh ta chỉ cần nói một lời xin lỗi.

- -- Lúc trước Hồng Vệ Binh ầm ĩ lớn như vậy, cuối cùng đám người bọn họ không phải vẫn không bị làm sao đó sao?

Hiện tại anh ta không công khai xử tội cô, không cạo tóc cô, không xét nhà cô, chẳng qua chỉ là muốn chất vấn một câu mà thôi, có gì mà không được chứ?

Nếu như người gặp phải anh ta là người khác, có thể đã bị dọa sợ đến mức khóc sướt mướt để chứng minh mình vô tội rồi, nhưng không may, anh ta lại gặp phải Đồng Tuyết Lục.

Với hành động trà xanh trong máy chiến đấu của cô, cho tới bây giờ cô chưa từng biết sợ mấy tên đàn ông cặn bã hèn hạ.

Đồng Tuyết Lục xoay người nhìn anh ta: "Bây giờ mới xin lỗi thì đã muộn rồi, chuyện anh nói đã bị lan truyền ra bên ngoài. Cho dù cậu có nói xin lỗi, thì vẫn sẽ có một số người nghĩ rằng tôi gian lận, vẫn có người cảm thấy ông nội tôi dùng tay trong đế giúp tôi đi cửa sau."

"Miệng nhiều người, xói chảy vàng, tam sao thất bản, vì bộ giáo dục, ông nội cũng như bản thân tôi, hôm nay tôi nhất định phải đi báo cảnh sát."

Hiệu trưởng đã giao cho một giáo viên đi báo cho cục công an.

Vương Chí Phong thấy vậy, sắc mặt tái nhợt ngồi sụp xuống đất.

Một lần nữa sân thể dục lại không một tiếng động.

- -- Bước ngoặt này khiến mọi người đều bị chấn động.

Bọn họ suy nghĩ một chút, nếu đổi lại là bọn họ thì chưa chắc đã có dũng khí đi báo cảnh sát, cùng lắm thì họ chỉ biết dùng kiến thức chuyên ngành để chứng minh mình không nói dối mà thôi.

Nhưng như lời Đồng Tuyết Lục nói, cho dù hôm nay cô có khẳng định thực lực, vẫn sẽ có người cảm thấy cô gian lận, một khi tin đồn đã truyền đi, không ai có thể đảm bảo rằng chúng sẽ không bị lan truyền sai lệch.

Chỉ còn cách báo cảnh sát, khiến người vụ bạn phải trả giá thật đắt, như vậy mới có thể hoàn toàn ngăn tin đồn lại được.

===

20 phút sau, giáo viên kia trở về cùng 2 đồng chí công an.

Sau khi đồng chí công an tìm hiểu sự việc thì hỏi hiệu trưởng và Đồng Tuyết Lục muốn giải quyết như thế nào.

Đồng Tuyết Lục đi tới bục giảng, cầm lấy cái loa trên bàn nói: "Tôi biết trong lòng rất nhiều người cũng có nghi vấn giống như bạn học Vương, cho nên hôm nay tôi đồng ý chứng minh trước mặt mọi người, là thật hay giả chỉ cần kiểm tra là có thể chứng minh thôi. Nhưng tôi phải nói cho tất cả mọi người ở đây biết, sau khi các bạn vu oan cho một người, không phải chỉ xin lỗi là sự việc có thể giải quyết được, tôi muốn đồng chí công an cứ thế chấp hành theo quy định của pháp luật!"

Phía dưới bục giảng, Vương Chí Phong đổ mồ hôi lạnh, hận không thể ngất xỉu ngay tại chỗ.

Sau đó, hiệu trưởng cho người đi lấy bảng đen di động đến, yêu cầu các giáo viên chuyên ngành ra đề ngay tại chỗ, hơn nữa đề bài không được quá đơn giản.

Trong quá trình ra đề, Đồng Tuyết Lục phải quay lưng về phía bảng đen.

Bởi vì đề bài được ra ngay tại chỗ, lúc này Đồng Tuyết Lục và giáo viên không thể liên lạc với nhau, cho nên không thể có chuyện gian lận được.

Rất nhanh sau đó, các thầy cô trong bộ môn vật lý và bộ môn hóa học đã viết xong đề thi.

Không gian trên bảng đen có hạn, Đồng Tuyết Lục phải giải được 2 đề này trước.

Học sinh đứng hàng đầu ở dưới bục giảng cũng có thể nhìn thấy đề thi, sau khi nhìn thấy đề thi đều không phải bàn tán xôn xao.

"Trời ơi, tớ nhìn đề vật lý kia mà không hiểu gì cả!"

"Tớ cũng vậy, mặc dù tớ hiểu đề hóa học, nhưng không thể giải được trong thời gian, ngắn."

"Nếu như tớ là bạn học Đồng, chắc chắn bây giờ đến mức mất hồn mất vía luôn rồi."

Vẻ mặt Đồng Tuyết Lục bình tĩnh, bước tới đọc đệ, sau khi suy nghĩ kỹ một chút thì cầm lấy một mẩu phần hí hoáy giải đề và viết lời giải bên trên bảng đen.

Các giáo viên bộ môn vật lý và bộ môn hóa học thấy cô đã làm xong, khi bước tới xem, 2 người đều gật đầu lia lịa.

Sau đó 2 người quay xuống nói với giáo viên và học sinh ở sân thể dục: "Đáp án của cả 2 đề đều đúng rồi, bất cứ bạn học nào có câu hỏi thì bây giờ có thể nói ra."

Ở đây có những học sinh có thành tích tốt ở môn lý và hóa học cũng giải ra đáp án nhưng đã chậm một bước, có thể giải nhưng không ra kết quả, sau khi nhìn thấy lời giải cũng lập tức hiểu ra.

Mọi người đều tỏ ra không có vấn đề gì.

Vương Chí Phong giống như cha mẹ vừa mất, một cậu cũng không nói được.

Sau đó các giáo viên môn khác lần lượt ra đề, Đồng Tuyết Lục có thể giải được toàn bộ.

Khi giáo viên tiếng Anh tuyên bố rằng câu trả lời cuối cùng cũng chính xác, cả sân thể dục như đã vỡ òa trong tiếng vỗ tay.

Đặc biệt là Tưởng Bạch Hủy, vui mừng đến mức nước mắt trào ra: "Mình đã nói bạn học Đồng không gian lận mà, tốt quá rồi."

Đồng Tuyết Lục nhìn về phía Vương Chí Phong nói: "Sau 10 năm đất nước mới khôi phục lại kỳ thi đại học, cậu lại chất vấn bộ giáo dục dối trá bán đề thi trước thời hạn, nói nhẹ thì là cậu đang bôi nhọ danh dự của tôi, nói nặng lời thì là cậu đó đang chia rẽ sự ổn định của xã hội, có ý đồ ngăn cản chuyện khôi phục lại kỳ thi đại học. Những thành phần xấu chia rẽ sự ổn định của xã hội như cậu vốn dĩ không xứng đáng được ngồi trong trường đại học."

- -- Người chia rẽ sự ổn định của xã hội + ý đồ ngăn cản kỳ thi đại học.

- -- 2 tội danh này thực sự đáng sợ.

Mọi người nghe đến đây đều ngây người, đặc biệt là Vương Chí Phong, suýt chút nữa thì ngất đi.

Bốp một tiếng anh ta giơ tay tự tát mình một cái: "Bạn học Đồng, tôi sai rồi, là tôi đã ăn nói vớ vẩn, xin lỗi cậu, xin cậu hãy tha thứ cho tôi lần này."

Đồng Tuyết Lục nhìn anh ta, không nói gì.

Vương Chí Phong tự đánh mình bốp bốp thêm vài cái nữa, 2 gò má lập tức sưng lên.

Đồng chí công an: "Hiệu trưởng Trịnh, mọi người định làm thế nào, nếu trường học nhất định muốn báo cáo, vậy thì bây giờ chúng tôi sẽ đưa người đi ngay."

Hiệu trưởng Trình gật đầu: "Nhưng trước khi các người đưa đi, tôi muốn thông báo với mọi người một chút, bắt đầu từ hôm nay Vương Chí Phong sẽ bị xóa hồ sơ, không còn là sinh viên của trường đại học Bắc Kinh chúng ta nữa."

Những người có mặt ở đây một lần nữa xôn xao.

Mặc dù đã đoán trước được vài phần kết cục nhưng việc xóa hồ sơ khiến người ta vô cùng khiếp sợ.

Lần đầu tiên khôi phục kỳ thi đại học sau 10 năm, hơn 5 triệu người chỉ trúng tuyến hơn 200.000 người, nói là thiên binh vạn mã qua cầu độc mộc cũng không hề quá.

- -- Chỉ vì một câu nói là phá hủy cả một đời, thực sự quá thảm hại.

Nhưng lúc này trong lòng tất cả mọi người đều đã nhận được một bài học, xem ra có những lời thực sự không thể nói xằng nói bậy được.

2 đồng chí công an tiến lên phía trước, bắt lấy Vương Chí Phong định đưa đi.

Vương Chí Phong sợ tới mức tè ra ngay tại chỗ: "Bạn học Đồng, cầu xin cậu, tôi cầu xin cậu hãy tha cho tôi lần này đi, tôi thực sự biết sai rồi, cầu xin cậu!"

Vương Chí Phong khóc như thể chết cha chết mẹ, nước mắt nước mũi cũng chảy ra.

Những người có mặt thấy dáng vẻ đó của anh ta vừa cảm thấy buồn nôn lại vừa đáng thương, cũng có một số người cảm thấy Đông Tuyệt Lục làm quá.

Lúc này, đột nhiên Đồng Tuyết Lục thở dài một hơi, nói: "Đồng chí công an, 2 người buông cậu ấy ra đi, tôi quyết định hủy bỏ báo cáo."

Tất cả mọi người đều sững sờ, Vương Chí Phong cũng ngần người.

Đồng chí công an nhìn cô nói: "Bạn học này, em suy nghĩ kỹ rồi chứ? Nếu bây giờ hủy báo cáo, sau này sẽ thể quay lại báo án được nữa đâu."

Đồng Tuyết Lục gật đầu: "Tôi suy nghĩ kỹ rồi, hành động của Vương Chí mặc dù hẹn hạ, nhưng vẫn có thể tha thứ, nếu tôi không hủy bỏ báo cáo, cậu ấy nhất định sẽ bị đưa vào nông trường lao động cải tạo, như vậy thì cuộc đời anh ta thực sự bị hủy hoại rồi."

"Nhà trường đã phạt cậu ấy rồi, nên bỏ qua chuyện lao động cải tạo đi, hy vọng cậu ấy có thể rút kinh nghiệm từ bài học lần này, từ giờ cố gắng làm người."

Vương Chí Phong phục hồi lại tinh thần, cảm động đến mức nước mắt nước mũi lại trào ra: "Cảm ơn cậu, cảm ơn bạn học Đồng, tôi thật sự biết sai rồi, sau này tôi nhất định sẽ cố gắng làm người!"

Các đồng chí của công an thấy Đồng Tuyết Lục không truy cứu trách nhiệm nữa thì nhanh chóng rời đi.

Hiệu trưởng Trịnh và các giáo viên đã khen ngợi cách làm của Đồng Tuyết Lục, chuyện như vậy nếu thực sự được đưa đến cục công an thì sẽ ảnh hưởng không tốt đến danh tiếng của trường.

Hơn nữa bên trong chuyện này còn dính tới Tư lệnh và bộ giáo dục, lời đồn rất đáng sợ, hiện tại kết cục như vậy là tốt nhất rồi.

Nếu như vừa rồi Đồng Tuyết Lục kiên quyết gọi cảnh sát khiến mọi người có mặt đều kinh ngạc, thì bây giờ cô lại bao dung tha thứ cho Vương Chí Phong, khiến họ thực sự cảm thấy khâm phục và kính nể.

"Bạn học Đồng thực sự là một người bao dung tốt bụng, nếu như tớ là cô ấy, thật sự tớ chưa chắc đã tha thứ cho Vương Chí Phong."

"Vừa rồi tớ còn cảm thấy Vương Chí Phong có chút đáng thương, bây giờ bạn học Đồng thật sự đã tha thứ cho cậu ta rồi, tớ lại cảm thấy cậu ta thực sự quá lời."

"Cậu nhìn Vương Chí Phong đi, vừa rồi anh ta dũng cảm như thế nào, không ngờ anh, ta lại bị dọa sợ tè ra quần, thật là xấu hổ."

Nghe tiếng bàn tán xung quanh, Vương Chí Phong vùi mặt vào đầu gối, trong lòng hối hận muốn chết.

===

Những người trong ký túc xá và Tưởng Bạch Hủy vây quanh một chỗ.

Tạ Hiểu Yến nói: "Tuyết Lục, cậu thực sự quá dũng cảm, vừa rồi tớ sợ đến mức không thể nói gì được."

Cao Mẫn: "Tớ cũng vậy, Tuyết Lục, chúng ta đi thôi, nghe nói lát nữa sẽ phát sách giáo khoa, chúng ta mau tới đó đi."

"Các cậu đi trước đi, tớ còn chút chuyện phải tìm giáo viên."

Nói xong cô quay đầu nói với Tưởng Bạch Hủy: "Vừa rồi cảm ơn cậu đã đứng ra nói giúp tớ nhé."

Tưởng Bạch Hủy xua tay: "Chúng ta là bạn mà, cậu ta vu oan cho cậu như vậy tớ nhất định phải đứng ra chứ, nhưng mà tớ quá vô dụng, mới nói được 2 cậu đã bật khóc rồi."

Đồng Tuyết Lục cười cười: "Dù sao cũng cảm ơn cậu, các cậu về trước đi, tớ sẽ qua đó sau."

Mấy người trong ký túc xá nghe Tưởng Bạch Hỷ nói vậy, vẻ mặt có chút ngượng ngùng.

Đều là người ở cùng ký túc xá, hơn nữa họ đều biết trình độ tiếng Anh của Đồng Tuyết Lục, nhưng vừa rồi không có ai trong số bọn họ đứng ra cả.

===

Sau khi những người trong ký túc xá rời đi, Đồng Tuyết Lục mới đi về phía Vương Chí Phong.

"Vương Chí Phong, tôi có vài câu muốn hỏi cậu."

Vương Chí Phong ngẩng đầu: "Bạn học Đồng, cậu muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi."

Anh ta không hề căm ghét Đồng Tuyết Lục, ngược lại trong lòng lại cảm thấy vô cùng biết ơn cô.

Nếu không phải vừa rồi Đường Tuyết Lục nói tha thứ cho anh ta, thì cuộc đời của anh ta đã thực sự bị hủy hoại rồi, mặc dù hiện tại đã bị đuổi học, nhưng khi trở về tốt xấu gì cũng có thể tìm được công việc.

Đồng Tuyết Lục nói: "Làm thế nào cậu biết ông nội tôi là Tư lệnh?"

Vương Chí Phong dừng lại một chút, nói: "Thành tích khi thi của cậu quá tốt, các bạn trong ký túc xá và lớp học thường xuyên thảo luận về chuyện của cậu, tôi quên mất ai đã nhắc đến chuyện ông nội cậu là Tư lệnh rồi."

Đồng Tuyết Lục tiếp tục hỏi: "Cậu nghĩ kỹ lại xem, có phải có người nào nói gì trước mặt cậu không? Không thì tại sao cậu lại vô duyên vô cớ nhắm vào tôi chứ?"

Vương Chí Phong này nhìn giống như một người dễ kích động, không có đầu óc, lấy loại người như vậy ra làm vũ khí là lựa chọn tốt nhất.

Vương Chí Phong cau mày suy nghĩ một lát, đột nhiên kêu lên: "Tôi nhớ ra rồi, bên cạnh ký túc xá của tôi có một người tên là Sử Tuấn Dân, cậu ta nói lớp bọn họ có một bạn học có cha là chủ nhiệm Ủy viên cách mạng, khi thi đại học đã nhận được không ít thông tin nội bộ."

"Tôi nghe xong vô cùng tức giận, hỏi tại sao cậu ta không đi báo cáo thì cậu ta nói nhà mình không quyền không thế nên không dám báo cáo, sau đó còn nói thói đời, hiện tại chính là như vậy, đâu đâu cũng không công bằng."

"Tôi còn hỏi cậu ta có gì không công bằng, cậu ta lập tức nói rằng từ nhỏ thành tích của cậu đã không tốt, lại chỉ mới tốt nghiệp trung học cơ sở, không ngờ lại có thể đạt điểm tối đa bốn môn."

Đồng Tuyết Lục nhướng mày: "Cho nên cậu ta nói là tôi gian lận sao?"

Vương Chí Phong đỏ mặt lắc đầu: "Cậu ta không nói, là bản thân tôi hiểu nhầm, nghe nói thành tích trước đây của cậu không tốt, lại chỉ mới tốt nghiệp trung học cơ sở thôi, tôi cảm thấy cậu không thể làm bài đạt thành tích như vậy được, cho nên..."

- -- Quả nhiên là một tên ngốc.

Lúc này vẫn không biết rằng mình đang bị lợi dụng như một khẩu súng.

Đồng Tuyết Lục nói: "Cái tên thối tha kia là người ở đâu?"

Vương Chí Phong: "Người Tân Thị."

- -- Tân Thị.

Khóe miệng Đồng Tuyết Lục khẽ cười, trong đầu nghĩ tới mẹ của Ôn Như Quy.

Trùng hợp mẹ của Ôn Như Quy cũng kết hôn với người đàn ông họ Sử.

"Bạn học Vương, hy vọng cậu sẽ nhớ kỹ bài học này, sau này thay đổi để làm người."

Đồng Tuyết Lục không có ý định nói rõ cho anh ta biết mình đã bị Sử Tuấn Dân lợi dụng.

- -- Một kẻ ngu ngốc như vậy, thành công thì không có thất bại thì có thừa, hoàn toàn không phải là đối thủ của Sử Tuấn Dân.

Vương Chí Phong gật đầu như giã tỏi: "Tôi biết rồi, vừa rồi cảm ơn cậu đã cầu xin giúp tôi."

"Đúng rồi, chuyện vừa rồi tôi hỏi cậu, đừng nói chuyện với người khác, kẻo người ta tưởng cậu muốn trốn tránh trách nhiệm."

"Cảm ơn cậu đã nhắc nhở tôi, cảm ơn cậu bạn học Đồng, tôi thực sự ngu ngốc nên mới vu oan cho cậu."

Anh ta vừa nói vừa cảm động khóc rống lên.

Khóe miệng Đồng Tuyết Lục giật giật, đi về phía phòng học.

Nếu cô ấy đoán không lầm, Sử Tuấn Dân này hẳn là người trong nhà của người đàn ông đã ngoại tình với mẹ Ôn Như Quy.

Cô còn đang nghĩ xem làm thế nào để đối phó với 2 người đó, thì bọn họ đã tự động tới cửa.

- -- Tốt!

- -- Rất tốt!

Có câu nói rất hay, "biết người biết ta, trăm trận trăm thắng", trước khi đối phó với sử Tuấn Dân, cô phải điều tra đối phương một chút.

===

Sau đó chính là thời gian một tuần huấn luyện quân sự.

Đồng Tuyết Lục bị rám nắng mất nửa tông, nhưng so với những bạn học khác, cô vẫn trắng nõn như đậu hũ trắng.

Những học sinh khác vốn đã đen, sau một đợt huấn luyện quân sự, một số người lại càng đen hơn như than.

Trước đó còn có mấy người nghi ngờ Đồng Tuyết Lục chát phấn, sau khi huấn luyện quân sự thì họ mới hiểu được thế nào là vẻ đẹp tự nhiên.

Không thể không nói, học sinh thời đại này thực sự rất liều, ngày nào cũng bị huấn luyện đến đau lưng, sau khi về đến ký túc xá bọn họ vẫn muốn cầm sách ôn tập.

Nhà trường quy định 10 rưỡi phải tắt đèn trong ký túc xá sinh viên nhưng nhiều sinh viên vì muốn đọc thêm một chút sách mà chạy vào nhà vệ sinh hoặc là lề đường để tiếp tục đọc sách.

- -- Còn chưa bắt đầu lên lớp mà đã liều như vậy, sau này đi học còn đến mức nào nữa chứ?

So với bọn họ, Đồng Tuyết Lục cảm thấy mình như một con cá ướp muối vậy.

Dù có thế nào đi chăng nữa cô cũng không thể vừa ngồi ở nhà vệ sinh ngửi mùi hôi thối vừa học bài được.

Nhưng thấy mọi người cố gắng như vậy, nên cô đã trưng cầu ý kiến của mọi người rồi xin nhà trường lùi giờ tắt đèn lại thêm 1 giờ.

Lãnh đạo nhà trường thấy các bạn học nhiệt tình tập trung học hành như vậy, cảm thấy rất vui mừng, nhanh chóng đồng ý yêu cầu của họ.

Tâm tư của mọi người đều đặt vào việc học, dù trong cuộc sống đôi khi có chút va chạm, xích mích nhỏ nhưng ai cũng nhanh chóng không để ý tới nữa, không ai gây ra những chuyện chia rẽ nội bộ cả.

Đúng lúc khi kết thúc đợt huấn luyện quân sự lại là cuối tuần, Đồng Tuyết Lục thu dọn chút đồ đạc chuẩn bị về nhà.

Sân đã được tu sửa xong, cuối tuần này bọn họ sẽ dọn nhà.

Những người trong ký túc xá đều rất ghen tị với việc Đồng Tuyết Lục có thể trở về, Đồng Tuyết Lục tươi cười chào tạm biệt bọn họ, hẹn chủ nhật quay lại sẽ mang đồ ăn ngon cho họ.

Vì cả 3 gia đình cùng dọn tới một chỗ, rất nhiều đồ đạc nên Phương Tĩnh Viện và Khương Đan Hồng chủ động tới giúp.

===

Đến hôm thứ 7, Phương Tĩnh Viện ra khỏi nhà.

Lúc đi ngang qua sân huấn luyện, đột nhiên nghe thấy tiếng có người gọi cô ấy.

Cô ấy quay sang thì thấy Tiêu Thừa Bình đang cười toe toét với cô ấy.

Phương Tĩnh Viện trợn mắt nói: "Gọi tôi làm gì?"

Tiêu Thừa Bình nói: "Phiền cô nói với Đồng Tuyết Lục một tiếng, hôm nay tôi không thế xin nghỉ được, nên không thể giúp dọn nhà."

Phương Tĩnh Viện "hừ" một tiếng: "Khi cần anh dọn nhà thì anh lại không rảnh, bình thường mời khách ăn cơm anh cũng tích cực chạy trốn hơn bất kỳ ai."

Tiêu Thừa Bình trợn mắt nhìn cô, bĩu môi, trái tim đập thình thịch.

- -- Thực sự gặp quỷ rồi, dáng vẻ này của cô ấy vậy mà lại khiến anh ta cảm thấy gương mặt này rất ưa nhìn.

Anh ta nhớ trước đó vì không mạnh mẽ ra tay nên Đồng Tuyết Lục mới bị Ôn Như Quy cướp mất.

- -- Cho nên lần này dù thế nào anh ta cũng sẽ không để ai đoạt mất cơ hội được.

Tiêu Thừa Bình hít sâu một hơi, đầu tại đỏ bừng nói: "Phương Tĩnh Viện, tôi có chuyện muốn hỏi cô."

Phương Tĩnh Viện: "Có lời thì cứ nói, có rắm thì cứ thả".

Tiêu Thừa Bình cảm thấy mình thật sự có bệnh rồi, nếu không anh ta sẽ không cảm thấy những lời thô tục kia của cô ấy thật đánh yêu.

Anh ta ngập ngừng nói: "Tôi muốn hỏi cô là, cô... bị mù sao?"

Phương Tĩnh Viện trừng mắt lên: "Tiêu Thừa Bình anh muốn chết sao, anh mới bị mù đó."

Tiêu Thừa Bình gật đầu: "Tôi cũng nghĩ mình bị mù rồi, nếu không tôi cũng sẽ không cảm thấy dáng vẻ giương lỗ mũi đó lên của cô rất đáng yêu."

Phương Tĩnh Viện: "..."

[HẾT CHƯƠNG 113]