Siêu Cấp Tội Phạm

Chương 133: Huấn Luyện Thực Thể




Mấy hôm sau, Ngải Vi Nhi hồi phục và lên phi thuyền đến tinh cầu thứ ba trong chuyến lưu diện. Ngồi trên phi thuyền, sắc mặt cô không còn như khi mới đến Bắc Đẩu Tinh đầy vẻ âu sầu nữa. Lúc này cô đầy hy vọng về tương lai, cô sẽ tiếp tục thực hiện giấc mơ ca sĩ của mình.

Ngải Vi Nhi vốn nghĩ buổi biểu diễn ở Bắc Đẩu Tinh sẽ là nơi chôn thân của miình, Bắc Đẩu Tinh sẽ là tinh cầu cô yên nghỉ mãi mãi. Nhưng cô không thể ngờ đột nhiên xuất hiện một Lâm Phi giải quyết hết các sát thủ mình thuê, còn trị khỏi cho cô căn bệnh mà cô chắc chắn sẽ chết.

- Ngải Vi Nhi tiểu thư, chúc mừng cô đã hồi phục!

Lam Bách Hợp ở bên cạnh nói.

- Lam Bách Hợp tiểu thư, cảm ơn cô, nếu tôi không thuê cô thì cũng không biết Lâm Phi, khi nào chuyến lưu diễn kết thúc tôi sẽ trả cô phí cao.

Ngải Vi Nhi cười nói.

- Vậy tôi không khách khí đâu.

Lam Bách Hợp nghe được tăng tiền lương thì nghĩ mình sẽ có nhiều tiền hơn, mua một cỗ người mày tốt một chút. Cô không biết nửa tháng sau số tiền mà mình nhận được có thể mua được loại đỉnh cấp.

Trên Bắc Đẩu Tinh, hôm nay là ngày mười học viên xếp hạng cao nhất trong cuộc kỳ thi tháng của lớp A khoa “Viễn trình Cơ Giáp” Học viện quân sự Bắc Đẩu lên máy thật. Giáo quan Lưu Lệ đã nói là làm, chỉ mười người xếp hạng đầu trong hai mươi học viên mới được huấn luyện thực thể.

Vì lần này bài làm của các học viên đều rất khá, nhưng để tạo uy với học viên mới, cho họ biết học môn của cô phải chăm chỉ nghe giảng và ôn tập, giáo quan Lưu Lệ đặc biệt chấm bài với tiêu chuẩn cực chặt chẽ.

Theo tiêu chuẩn bình thường thì chỉ có một hai học viên trong số hai mươi người không đạt, nhưng lần này chỉ có mười học viên đạt tiêu chuẩn.

Đương nhiên khi nhìn thành tích giáo quan Lưu Lệ cũng thấy rất lạ. Lâm Phi lại xếp thứ chín, miễn cưỡng được 61 điểm, đạt rồi.

Căn cứ theo số điểm thì Lưu Lệ không thể không cho Lâm Phi huấn luyện thực thể, dù rằng bản thân cô vốn không muốn.

Lưu Lệ mặc bộ quan phục gọn gàng đứng trên bục giảng, bắt đầu đọc điểm, sau đó trả bài rồi đọc tên mười học viên xếp hạng đầu.

Khi ấy lớp bắt đầu bùng nổ, rất nhiều học viên cảm thấy mình làm bài rất tốt, tối hôm đó còn đi ăn liên hoan chúc mừng, không ngờ điểm lại không đạt.

- Mờ ám, lần thi này chắc chắn là có điều mờ ám.

- Rõ ràng mình viết đúng rồi, trả lời được bốn phương pháp, chỉ thiếu có một chút mà trừ tất cả điểm của câu này.

- Giáo quan à, cô thật tuyệt! Em cứ nghĩ mỗi mình không đạt, không ngờ lại có đến chín người theo em.

Học viên bắt đầu bàn tán.

Bốp! Bốp! Bốp!

Lưu Lệ đập tay xuống bàn bảo cả lớp yên lặng.

- Không trả lời hết câu hỏi, khi đi thi tôi có thể cho các bạn điểm. Nhưng sau này các bạn đều ra chiến trường, giờ không nhớ một phương pháp thì khi gặp nguy hiểm trên chiến trường sẽ mất một con đường sống.

Hãy nhớ, các bạn học không phải vì tôi mà là vì chính mình, học để sau này có nhiều cơ hội sống sót trên chiến trường hơn! Vài năm sau, khi các bạn ra chiến trường lớn sẽ thấy may mắn vì những tri thức đã học được ở Học viện quân sự Bắc Đẩu.

Giáo quan Lưu Lệ nghiêm nghị nói, rồi đưa mười người đứng đầu lớp đến sân huấn luyện.

Còn mười học viên còn lại đành ở lại trong lớp tự học, ngây ngốc nhìn bọn họ rời đi thực hành trên người máy thật.

Lâm Phi nhàn hạ đi theo đội ngũ, đến sân huấn luyện số ba.

- Thao tác mô phỏng và thực tế sẽ có khác biệt. Ví dụ như trong thao tác thực tế, trong khi di chuyển nhanh và gấp, trong khoang lái tuy có lắp đặt thiết bị loại bỏ lực phản nhưng cũng không thể loại bỏ hoàn toàn 100%, mỗi lần thay đổi tốc độ và độ mạnh của chuyển động, lực phản và mức chấn động khoang lái cũng sẽ thay đổi. Còn trong mô phỏng chỉ có một số trị, rất cứng nhắc.

Vấn đề cụ thể thì các bạn tự vào khoang lái để thể nghiệm. Sau một tuần tập thành thạo thao tác trên người máy phổ thông sẽ vào người máy viễn trình.

Giáo quan Lưu Lệ đứng bên ngoài cửa kho, chỉ vào góc đặt người máy, nói. Ở đó có hơn hai mươi cỗ người máy cũ kỹ, không trang bị bất cứ thứ vũ khí nào.

- Là người máy tập luyện không có vũ khí! Thiết bị kém quá!

- Tôi muốn cỗ máy Thanh Long! Tôi muốn kiếm năng lượng!

- Không có súng bắn tỉa. Tối qua tôi đã phấn khích cả đêm không ngủ được đấy…

Các học viên bắt đầu phàn nàn.

Tuy có khác biệt với tưởng tượng, nhưng đợi cả tháng học lý thuyết rồi, bảy ngày nữa cũng không sao. Lâm Phi và chín học viên kia sau khi phàn nàn vài câu thì lần lượt được sự hướng dẫn của nhân viên ở đây, bước vào thang máy lên phòng điều khiển.

Lâm Phi ngồi trong khoang lái, ấn nút khởi động, tiếng ầm ầm vang lên.

Lâm Phi thử điều khiển người máy thực hiện một vài động tác đơn giản, cảm nhận sự dao động của khoang lái và cảm giác khi ấn nút, chân thực hơn nhiều so với mô phỏng.

Rồi hắn khởi động động cơ đẩy phía sau bắt đầu thực hiện các động tác di chuyển, xoay người, đồng thời làm quen với các loại cảm giác mà khoang lại tác động lại cơ thể mình khi thực hiện những động tác kia.

Vì thời gian tập luyện có hạn, Lâm Phi dứt khoát dùng một nghìn lần dị năng. Hắn làm quen với cảm giác trong khoang lái liên tục trong năm tiếng đồng hồ.

Từ lúc ban đầu còn cứng nhắc khi điều khiển người máy, sau năm tiếng, Lâm Phi dần thích ứng với các thao tác, đồng thời so sánh với thông tin khi thao tác mô phỏng trên máy tính.

Giờ Lâm Phi thao tác máy thật đã gần thành thục như khi mô phỏng trong khoang trò chơi rồi.

Kết thúc một nghìn lần dị năng.

Sau khi mười học viên vào khoang lái, giáo quan Lưu Lệ bắt đầu chú ý thao tác của Lâm Phi.

Ban đầu còn rất bình thường, chỉ một vài động tác đơn giản, còn có chút cứng nhắc.

Nhưng đột nhiên cỗ máy mà Lâm Phi điều khiển thực hiện các tổ hợp động tác có độ khó rất lớn. Nhảy xoay 360 độ, chạy biến tốc, công kích xung kích. Những động tác liên hoàn này đến lão binh còn tự hổ thẹn không bằng.

Chín học viên còn lại cùng những nhân viên trong sân tập đều kinh ngạc sững sờ nhìn cỗ máy Lâm Phi lái thực hiện những tổ hợp động tác với độ khó cao như đang biểu diễn.

- Cừ thật, chắc chắn không phải cậu ta lần đầu lái người máy thật.

- Có thực lực này rồi còn tập cái gì nữa chứ?

Mọi người xì xầm bàn tán.

Xem hơn mười phút, giáo quan Lưu Lệ dám chắc chắn trước khi Lâm Phi đến học viện đã từng lái người máy thật, thời gian cũng không ngắn.

- Cậu ta đến từ tổ chức bí mật của quân đội Thiên Long Liên Bang hoặc đội lính đánh thuê vũ trụ.

Lưu Lệ đoán thân phận và mục đích Lâm Phi đến Học viện quân sự Bắc Đẩu.

Thời gian huấn luyện buổi sáng rất nhanh đã hết, Lâm Phi toàn thân đẫm mồ hôi để lại người máy vào kho, ấn nút tắt khoang lái, đèn và màn hình hiển thị đều tối đi, cửa khoang lái chỗ ngực mở ra.

Trên khoảng cách bốn năm mét, Lâm Phi không đợi nhân viên đẩy thang tới, cũng không thả thang dây của khoang lái xuống mà trực tiếp nhảy xuống đất.

- Lâm Phi, đứng lại! Cậu đến Học viện quân sự Bắc Đẩu có mục đích gì? Kỹ thuật gia tốc của cậu ngay lão binh Thiên Long Liên Bang cũng không bằng.

Giáo quan Lưu Lệ không kìm nổi, gọi Lâm Phi lại, nghiêm túc hỏi.

- Nể cô là giáo viên lớp tôi nên tôi phá lệ cho cô biết vậy. Tôi đến Học viện quân sự Bắc Đẩu để hoãn ra chiến trường. Chiến trường quá nguy hiểm, dù là người có kỹ thuật tốt thế nào cũng có thể bị vây đánh hoặc dính tên bay đạn lạc mà chết.

Là một thiên tài điều khiển người máy, nếu tôi lại chết vô duyên vô cớ trên chiến trường, đó không chỉ là vấn đề sinh tử của mình tôi mà đó còn là tổn thất của cả Thiên Long Liên Bang. Nếu tôi chết thì quân đội sẽ mất đi một chiến sĩ Cơ Giáp có thể trở thành Chiến Thần.

Do đó, vì bản thân tôi cũng là vì tương lai của Thiên Long Liên Bang, tôi phải học thêm vài năm ở Học viện quân sự Bắc Đẩu đến khi thời cơ chín muồi, kỹ thuật hoàn hảo hơn, ít nhất là không dễ mất mạng, tôi sẽ ra chiến trường hoàn thành sứ mệnh của mình.

Lâm Phi nhìn dáng vẻ nghiêm nghị của Lưu Lệ, đột nhiên trong đầu nghĩ ra bài nói này, nửa đùa nửa thật đáp lại.

Nói xong, để lại tất cả mọi người cùng sững sờ vì lời của mình, Lâm Phi quay người chuẩn bị rời đi.

Một làn gió nhẹ thổi tới cuốn bụi cát trong sân, Lâm Phi bước đi đầy tiêu sái.

Lưu Lệ nghe câu trả lời của Lâm Phi xong, cảm giác mình đã đánh giá thấp độ dày của da mặt Lâm Phi.

- Nói việc trốn ra chiến trường thành một việc vinh quang như vậy, lại còn vì tương lai của liên bang. Tiểu tử thối này!

- Thì ra là sợ chết. Nhưng cậu ta cũng thật biết cách nói, nói việc sợ chết thành ra cao thượng như thế, mặt không hề đỏ nữa chứ. Có tiền đồ làm lãnh đạo và chính trị gia.

Mấy nhân viên phụ trách ở đấy bình luận.