Siêu Cấp Tội Phạm

Chương 132: Phần Thưởng Nụ Hôn Đầu




Lâm Phi bắt đầu từng bước theo trình tự bà Phùng Hợp viết ra để tiến hành phẫu thuật.

Mở nắp sọ, dùng tay phải điều khiển máy dần dần đưa một cái ống mang tia lade vào sâu bên trong. Tia lade là dùng để phá khối u trong não Ngải Vi Nhi, rồi dùng ống hút để hút ra.

- Tiểu tử, cậu cắm lệch ống rồi, nên cắm lệch xuống một chút. Chưa cần đến khi rút ra, bị cậu cắm như thế cô ta đã chết rồi.

Khi Lâm Phi đang thận trọng cắm ống thì bà Phùng Hợp lên tiếng nhắc nhở.

- Trở về một phút trước.

Lâm Phi trở về lúc vừa cạo hết tóc, mở nắp sọ Ngải Vi Nhi.

- Lần này đã phá vỡ khối u nhưng cậu làm tổn thương thần kinh trung khu phụ trách ngôn ngữ của cô ta rồi. Sống được nhưng nói năng là cả vấn đề đấy.

Bà Phùng Hợp nói tiếp.

- Trở về một phút trước.

Lâm Phi lại dùng dị năng.

Lần này nhiệm vụ yêu cầu phải chữa khỏi hoàn toàn cho Ngải Vi Nhi. Nếu chữa thành ngườ câm thì hệ thống chết tiệt kia vẫn sẽ đưa hắn đến không gian y học để đào tạo thêm.

Cứ thế, hết lần này đến lần khác, dưới sự chỉ dẫn của bà Phùng Hợp cộng với dị năng, Lâm Phi dần lần mò để phẫu thuật.

Một nghìn lần dị năng, hai nghìn lần, hai nghìn năm trăm lần, thông qua việc không ngừng phẫu thuật, Lâm Phi đã quen với trình tự phẫu thuật, nhưng để phá bỏ khối u này rất khó, Lâm Phi vẫn phải tiếp tục nỗ lực.

Số lần dùng dị năng càng tăng lên thì Lâm Phi càng cẩn thận hơn, hắn sợ khi dùng hết số lần mà hắn chưa cứu được Ngải Vi Nhi thì cũng đành dừng lại cuộc phẫu thuật này đợi mai làm hoặc đánh cược để bà Phùng Hợp mổ.

Nhưng khối u trong não Ngải Vi Nhi ngày một nghiêm trọng, tỉ lệ thành công của ngày mai sẽ thấp hơn.

Đến khi Lâm Phi thi triển khoảng ba nghìn lần dị năng thì đầu hắn bắt đầu choáng váng. Trong buổi biểu diễn lúc trước hắn đã dùng hơn một trăm lần dị năng để giết ba sát thủ. Nhưng hắn biết mình bắt buộc phải kiên trì, nếu không lát nữa hắn sẽ bị cái hệ thống chết tiệt kia sắp xếp ba tháng đào tạo chuyên sâu khủng bố.

Cuối cùng, khi hắn thi triển dị năng đến lần thứ 3200 thì đã ca mổ thành công, trừ bỏ được khối u trong não Ngải Vi Nhi và không để lại bất cứ di chứng nào.

- Kỳ tích a kỳ tích! Lâm Phi, cậu đúng là thiên tài! Cậu chắc chắn trước kia chưa từng mổ u não chứ?

Bà Phùng Hợp thấy Lâm Phi trong ba phút đã hoàn thành ca phẫu thuật mà đến bà cũng không chắc chắn thành công, kinh thán nói.

- Đương nhiên tôi chưa từng mổ não. Tôi hơi váng đầu, cần nghỉ ngơi một chút.

Do dùng quá nhiều lần dị năng, đầu óc Lâm Phi lúc này quay cuồng, nói xong câu này hắn ngã ra sau.

Bác sĩ Âu Dương Phụng vội đỡ lấy hắn.

- Bà bà, Lâm Phi không sao chứ?

Thần sắc Âu Dương Phụng căng thẳng.

- Không sao, có lẽ tốn quá nhiều sức, nghỉ ngơi một lúc là tỉnh thôi. Tiểu tử này thì ra thiên phú phẫu thuật tốt thế.

Bà Phùng Hợp nói.

Hôm sau, Lâm Phi và chị em Lam Bách Hợp cùng đến thăm Ngải Vi Nhi. Trước khi đi, Lâm Phi đã tập xong bài đâm thẳng rong Cơ Giáp Đế Quốc.

Ngải Vi Nhi nằm trong phòng bệnh, vết mổ bên ngoài đầu đã được thuốc đặc hiệu chữa trị, hiện tại cô đã trọc đầu và đang nằm trên giường bệnh.

Tối hôm qua, trước khi làm phẫu thuật Ngải Vi Nhi vẫn cho rằng chắc chắn mình sẽ chết trên bàn mổ.

- Ngải Vi Nhi, chúng tôi đến thăm cô đây.

Lam Linh Nhi đẩy cửa vào.

Ngải Vi Nhi cũng ngồi dậy ra đón ba người, hôm nay cô đã thay bộ đồng phục bệnh nhân.

- Lâm Phi, cảm ơn anh đã cứu tôi!

- Việc nên làm thôi mà.

- Tôi quyết định thưởng cho anh.

Ngải Vi Nhi nói xong đưa hai tay quàng qua cổ Lâm Phi rồi hôn lên môi hắn.

Một nụ hôn phớt qua như chuồn chuồn đạp nước, chỉ là hai phiến môi khẽ chạm vào môi Lâm Phi rồi rời ra ngay.

- Đây là nụ hôn đầu của tôi đấy.

Nói rồi Ngải Vi Nhi đỏ mặt.

Lâm Phi còn chưa kịp phản ứng lại thì Ngải Vi Nhi đã hôn xong. Hắn thật hối hận.

- Đây cũng là nụ hôn đầu của tôi mà. Chỉ chạm môi một cái như thế, sau này nhớ lại thì cũng quá đáng tiếc, không được.

Nghĩ thế, Lâm Phi lập tức thi triển dị năng trở về mười giây trước.

Ngải Vi Nhi vươn cổ lại gần.

Hai tay Lâm Phi đã có chuẩn bị ôm lấy Ngải Vi Nhi rồi hôn thật sâu.

Lâm Phi giãy giụa một chút rồi cũng nghe theo hắn.

Nhưng Lâm Phi biết không được hôn quá lâu, trong đầu thầm đếm.

Đếm đến 180 hắn lập tức thi triển dị năng trở về ba phút trước.

- Lại lần nữa.

Hắn nghĩ, Ngải Vi Nhi lại tiến gần.

Cứ thế Lâm Phi không ngừng thi triển dị năng, không ngừng hôn Ngải Vi Nhi. Thi triển đến lần thứ ba mươi, do trước đó hắn đã dùng ba nghìn lần trong Cơ Giáp Đế Quốc nên giờ hơi choáng váng.

Nhưng do sự mê hoặc của nụ hôn đầu, hắn lại cố gắng thêm một trăm lần nữa, đến khi không chịu nổi nữa mới thôi.

Lâm Phi hôn đến sảng khoái, giờ hắn hoàn toàn nắm bắt được kỹ thuật hôn, mỗi lần Ngải Vi Nhi đều bị hôn đền mềm nhũn trong lòng hắn.

Nhìn Ngải Vi Nhi ngã trong lòng mình, Lâm Phi lại thi triển lần cuối dị năng.

Cảnh tượng lại trở về lúc Ngải Vi Nhi giang tay ra chuẩn bị tặng Lâm Phi nụ hôn đầu.

Lâm Phi lách người tránh.

- Tôi…tôi muốn tặng anh nụ hôn làm phần thưởng. Đây là nụ hôn đầu của tôi.

Ngải Vi Nhi thấy nụ hôn bất ngờ của mình không thành công thì ngượng ngùng nói.

- Thế này không được, nụ hôn đầu của tôi phải giữ cho bà xã tương lai.

Lâm Phi nghiêm mặt nói.

Nghe Lâm Phi nói thế, không chỉ Ngải Vi Nhi mà ngay Lam Bách Hợp và Lam Linh Nhi cũng cảm thấy phẩm chất Lâm Phi quá tốt, tuyệt đối là hình mẫu người đàn ông tiêu chuẩn.

Mấy người nói chuyện hơn mười phút thì Lâm Phi cùng chị em Lam Bách Hợp từ biệt Ngải Vi Nhi.

Lâm Phi tiễn hai chị em Lam Bách Hợp đến dưới chung cư nữ sinh của Lam Linh Nhi.

- Lâm Phi!

Khi Lâm Phi chuẩn bị quay người rời đi thì Lam Bách Hợp đột nhiên gọi.

- Gì thế?

Lâm Phi quay lại hỏi.

Lam Bách Hợp giang tay ôm lấy Lâm Phi rồi hôn hắn thật mạnh.

Hôn khoảng năm phút hai người mới rời nhau ra.

- Đồ ngốc, nụ hôn đầu của anh là của em. Đây cũng là nụ hôn đầu của em.

Lam Bách Hợp nói rồi kéo em gái vào trong.

Lúc này Lâm Phi muốn dùng dị năng nhưng nghĩ đến số lần dùng dị năng hôm nay đã vượt qua tiêu chuẩn, nếu tiếp tục thì sẽ như hôm qua ở bàn mổ, ngất đi cho xem. Nếu thế, bị một người con gái hôn đến ngất đi thì thật mất mặt. Vì thế Lâm Phi đành từ bỏ.

---

Lâm Phi quay đi, nghĩ giờ mình không cần lo lắng về tiền nữa, mà Lam Bách Hợp, người vừa cho mình nụ hôn đầu đến tiền mua cỗ người máy cao cấp cũng không có. Lâm Phi quyết định ra tay giúp đỡ cô.

Nghĩ thế, Lâm Phi ra cửa hàng mua một cái vali da rồi đến ngân hàng rút chín trăm vạn liên bang tệ cất trong vali rồi đem đến phòng Ngải Vi Nhi.

- Lâm Phi, sao anh quay lại?

Ngải Vi Nhi ngạc nhiên, lẽ nào anh ta hối hận rồi, giờ lại muốn nụ hôn đầu của mình? Ngải Vi Nhi nghĩ thế, mặt đỏ rần.

Khi Lâm Phi từ chối nụ hôn đầu của mình, Ngải Vi Nhi đã chuẩn bị một tấm thẻ ngân hàng có một trăm vạn liên bang tệ để làm phần thưởng. Cô định khi rời khỏi Bắc Đẩu Tinh sẽ đưa cho Lâm Phi.

- Cái này cho cô.

Lâm Phi nói rồi đặt vali trước mặt Ngải Vi Nhi.

- Đây là gì?

Ngải Vi Nhi hỏi.

- Mở ra thì biết.

Lâm Phi mỉm cười.

Ngải Vi Nhi mở vali, bên trong chứa đầy những tệp tiền mặt.

- Cái này dùng để bao dưỡng cô.

Lâm Phi nói.

Nghe thế sắc mặt Ngải Vi Nhi vừa giận dữ vừa ngượng ngùng. Trước đây có người đã đồng ý bỏ ra số tiền gấp mười lần nhưng cô không đồng ý. Nhưng nếu là Lâm Phi thì cô lại khó quyết định. Đúng lúc khi Ngải Vi Nhi lưỡng lự không biết có nên đồng ý không thì Lâm Phi cười lớn:

- Ha ha ha, đùa với cô thôi. Đây là tiền cho Lam Bách Hợp. Tất cả chín trăm vạn. Cô đưa cô ấy giúp tôi. Cô ấy tính cách khá cứng rắn, tôi trực tiếp đưa cô ấy sẽ không nhận. Cô cứ nói đây là trả phí thuê vệ sĩ là được. Cô giúp tôi coi như báo đáp tôi đã phẫu thuật cho cô.

Ngải Vi Nhi nghe xong mới biết mình vừa bị trêu đùa.

- Lam Bách Hợp là bạn gái anh?

- Bạn bình thường thôi.

Lâm Phi đáp.

Lam Bách Hợp định đưa Lâm Phi một trăm vạn, nhưng giờ xem ra, Lâm Phi có thể cho bạn bình thường chín trăm vạn, một trăm vạn của mình chắc anh ta không để tâm.

Ngải Vi Nhi quyết định đưa cả cho Lam Bách Hợp số một trăm vạn.

- Anh có thể không chiến đấu, sau này không tham gia quân đội không? Có lẽ Lam Bách Hợp chưa nói với anh, thân phận của tôi trong giới âm nhạc là người nghệ sĩ đề cao hoà bình. Chiến tranh sẽ khiến rất nhiều người chết, gây ra bao thống khổ cho vô số gia đình, khiến những đứa trẻ mất đi cha mẹ, điều này tôi đã có thể nghiệm!

Ngải Vi Nhi đột nhiên nghiêm túc nói với Lâm Phi.

- Vũ trụ chưa thống nhất hoàn toàn thì không thể có hoà hình. Dù có thống nhất rồi cũng sẽ có phân tách. Cho dù không có chiến tranh thì lúc nào cũng có người chết. Cái chết không thể tránh được, con đường mỗi người lựa chọn không giống nhau. Nửa đầu cuộc đời tôi đã xác định là trong chiến đấu, không thể thay đổi được nữa rồi.

Lâm Phi nghĩ đến mục tiêu cuối cùng của hệ thống Chiến Thần, bất lực nói.