Siêu Cấp Tiên Y

Chương 690: Động đất!




Sau khi Trương Văn Trọng giao phó xong chính sự, Vô Âm vẫn còn có vẻ suy yếu đi đến, nói: "Trương thí chủ, Lệ Yểm đã bị tru sát thành công, tôi cũng phải hướng anh cáo từ."

Đối với hành động giúp đỡ bao vây tiễu trừ Lệ Yểm, hắn rất cảm kích nói: "Lần này có thể thành công tru sát Lệ Yểm, ít nhiều đều nhờ Vô Âm sư thái trượng nghĩa giúp đỡ. Ngày sau nếu có chuyện gì cần dùng đến tôi, chỉ cần phân phó là được."

Vô Âm mỉm cười nói: "Trương thí chủ không cần khách khí như vậy, hàng yêu trừ ma vốn là bổn phận của chúng ta, được rồi, tạm thời tôi còn phải nấn ná mấy ngày tại Hải Hội Am trong Ung Thành, giảng giải thuyết pháp, nếu trong lúc đó Trương thí chủ có chuyện gì cần tôi giúp, chỉ cần phái người đến thông báo một tiếng là được."

Sau khi nói xong lời này, Vô Âm lại hướng những người tu chân khác cáo từ, xoay người phiêu nhiên rời đi.

Sau khi Vô Âm rời đi, hắn cũng rời khỏi nhà bảo tàng, chuẩn bị trở về linh cư điều dưỡng một phen.

Bởi vì vừa rồi mặt đất bị rung động, rất nhiều người vây xem đã lần lượt rút khỏi, bất quá vẫn còn rất nhiều người đang dừng ở nơi này, lại nhón chân hiếu kỳ nhìn vào hướng nhà bảo tàng, nếu không phải có cảnh sát cùng quân đội kéo cảnh giới tuyến, chỉ sợ họ đã sớm chạy vào nhà bảo tàng nhìn xem rốt cục xảy ra chuyện gì. Ngay khi hắn định bước qua cảnh giới tuyến để rời đi, một thanh âm chợt gọi hắn, chính là Đàm Thanh đang duy trì trật tự nơi này.

Đàm Thanh chạy tới thật nhanh, kéo hắn đến một địa phương không người, hiếu kỳ dò hỏi: "Trương ca, mọi người đi ra rồi, có phải võ đạo cường giả đỉnh kỳ giấu trong nhà bảo tàng đã bị các anh đem ra công lý? Hai tên cướp và hai con tin bọn hắn bắt cóc chạy vào trong nhà bảo tàng đâu?"

"Hai tên cướp đã chết, còn hai con tin đã được thành công giải cứu, vụ án lần này phỏng chừng không cần cảnh sát Ung Thành các vị ra tay, bởi vì người của Bộ An Ninh quốc gia đã toàn quyền tiếp quản việc này." Hắn cũng không muốn nói rõ việc này với Đàm Thanh, nói vài câu với nàng, liền nửa thật nửa giả nói: "Được rồi, cô nên làm việc của mình, tôi phải trở về tĩnh dưỡng một phen, vừa rồi so đấu chém giết, làm tôi bị thương nhẹ..."

Hắn thật không ngờ chính là khi nghe nói mình bị thương, Đàm Thanh liền biến thành khẩn trương, lòng tràn đầy quan tâm hỏi nhanh: "Cái gì, Trương ca anh bị thương? Bị thương ở đâu? Nhanh cho tôi xem."

"Ách..." Thấy phản ứng của Đàm Thanh, hắn không khỏi thầm mắng miệng mình nhiều chuyện, cười khổ nói: "Kỳ thực cũng không có gì quan trọng, chỉ là mệt mỏi, trở về điều dưỡng một chút là được."

Lúc này Đàm Thanh mới thở ra một hơi, nửa giận nửa lo dặn dò: "Thật là, làm sao lại không cẩn thận? Được rồi, được rồi, tôi sẽ không quấy rối anh nữa, mau nhanh trở lại điều dưỡng, đừng để di chứng, hiện tại tôi có công vụ trong người, không đi được. Bằng không tôi sẽ lấy xe đưa anh trở về, hay là tôi an bài một người lái xe đưa anh về nhà?"

Hắn cười lắc đầu: "Cần gì phiền phức như vậy? Tôi tự gọi xe đi về được rồi, cô làm việc của cô đi, tôi đi." Dứt lời hắn xoay người đi qua cảnh giới tuyến, rất nhanh biến mất trong tầm nhìn của Đàm Thanh.

Thẳng đến khi bóng lưng hắn hoàn toàn biến mất, lúc này Đàm Thanh mới thu hồi ánh mắt, nhẹ nhàng thở dài một hơi.

Một tiếng than nhẹ cũng bị viên cảnh sát ở bên cạnh nghe được, trong cảm nhận của anh ta, Đàm Thanh là nữ bạo long, làm sao từng nhìn thấy qua loại tư thái nữ nhi này của nàng? Có một cảnh sát lá gan lớn, kiềm chế không được sự tò mò trong lòng, kiên trì hỏi: "Đàm đội, vì sao cô lại thở dài?"

Đàm Thanh trừng mắt hừ lạnh: "Mắc mớ gì tới anh? Đang làm gì thì làm đi, đừng ở đây nhiều chuyện."

Viên cảnh sát bị mắng vội vã rụt cổ, những cảnh sát còn lại cũng có dáng dấp không khác anh ta, cũng không dám nói nhiều trước mặt nàng, nhưng họ cũng nhịn không được khe khẽ nói nhỏ: "Xem ra, Đàm đội hơn phân nửa giận dỗi với Trương tiên sinh, chúng ta đừng ở đây chọc giận nàng, nếu không nữ bạo long trút giận lên người chúng ta thì chúng ta chết không có chỗ chôn."

May mắn chính là những lời này cũng không truyền vào tai Đàm Thanh, nếu không thì họ không đến nỗi chết nhưng cũng sống không bằng chết mất rồi.

Đối với chuyện này, hắn cũng không hay biết, tách ra đoàn người vây xem, hắn cản lại một chiếc taxi, quay về tiểu khu Hải Vận.

Sau một đêm điều dưỡng tại linh cư, linh lực hắn khôi phục toàn bộ, còn có tiến bộ nhảy vọt, xem ra lần này chém giết với Lệ Yểm cũng kích thích tiềm lực của hắn, nhượng tu vi hắn có được đề thăng.

Sáng sớm hôm sau, hắn cùng người nhà dùng xong bữa sáng, lại nhích người đi tới phòng y tế, dù sao hắn đã xin nghỉ liên tục vài ngày, thế nào cũng phải đến phòng y tế một lần, bằng không chức vụ phó viện trưởng của hắn cũng làm thật không trách nhiệm.

Ngay khi hắn muốn rời khỏi nhà, Tô Hiểu Hồng cũng đuổi theo: "Lão sư, em với thầy cùng đến phòng y tế. Dù sao trạng huống cơ thể của em cũng đã khôi phục bảy tám phần, hơn nữa em đã ở đây nhiều ngày nếu còn ở lại cơ thể em sẽ bị rỉ sắt cho xem."

Sau thoáng suy nghĩ, hắn đồng ý lời nói của Tô Hiểu Hồng: "Trạng huống thân thể của cô, đích thật cũng khôi phục được rồi, có thể đi ra ngoài hoạt động."

Tô Hiểu Hồng vung tay hoan hô: "Ye, thật tốt quá, rốt cục em có thể ra ngoài hô hấp không khí."

"Cô nha..." Hắn lắc đầu bật cười: "Xem ra mấy ngày nay thật đúng làm cho cô bị nghẹn phá hủy."

Khi hai người đi đến phòng y tế, Lâm Tử Mạn cũng đã đến, khi gặp được hắn, nàng lập tức từ trong phòng mình đi ra, vùng lông mày cau lại, vẻ mặt chần chờ nói: "Văn Trọng, hôm qua chúng ta có gặp mặt không?"

Hắn biết kinh lịch hôm qua đối với Lâm Tử Mạn mà nói thật sự quá mức chấn động, quá mức kinh tâm cho nên dù bị Chúc Do Thuật phong ấn ký ức nhưng vẫn còn bảo tồn chút ký ức quá sâu sắc, nhưng hắn cũng không lo lắng, bởi vì hắn biết theo thời gian trôi qua, những ký ức không trọn vẹn trong đầu nàng sẽ dần dần bị nàng lãnh quên, đến cuối cùng sẽ hoàn toàn quên đi chuyện nàng đã trải qua.

Cho nên khi nghe nàng hỏi thăm, hắn lập tức lắc đầu đáp: "Ngày hôm qua tôi vẫn lo dạy bài học cho tiểu muội, cũng không có gặp cô, Tử Mạn, sao đột nhiên lại hỏi việc này?"

Lâm Tử Mạn không khỏi cau mày: "Chúng ta thực sự không có gặp qua sao? Kỳ quái...Vì sao tôi vẫn cảm thấy hôm qua đã gặp anh, hơn nữa còn trải qua một chuyện rất trọng yếu. Đáng tiếc chính là tôi không nhớ nổi."

Tô Hiểu Hồng đã sớm nghe được hắn kể lại chuyện hôm qua phát sinh, khi nghe lời Lâm Tử Mạn vừa nói, nàng liền vừa cười vừa đáp: "Tử Mạn tỷ, chị không phải ngủ đến hồ đồ chứ, có lẽ tối qua nằm mơ thôi, nên suy nghĩ lẫn lộn phải không?"

Lâm Tử Mạn càng cau chặt mày: "Ký ức này thật sự là nằm mơ sao?"

Tô Hiểu Hồng cũng hì hì cười, cố ý hỏi: "Ai, Tử Mạn tỷ, hôm qua chị mộng thấy lão sư sao? Chị thấy chị và lão sư làm gì? Ai nha nha...không phải là loại mộng kia đó chứ?" Nàng cố ý kéo dài câu hỏi.

Gương mặt Lâm Tử Mạn chợt đỏ lên, giống như trái mật đào.

Nàng liếc mắt nhìn Tô Hiểu Hồng, xấu hổ hờn dỗi nói: "Tiểu muội, cô đang nói bậy bạ gì đó? Tôi làm sao khả năng nằm mộng như vậy? Mà thôi, không nhiều lời với hai người, tôi phải đi chỉnh lý bệnh lịch hôm trước..." Một câu còn chưa nói xong, nàng liền đi nhanh như bỏ chạy.

Tô Hiểu Hồng cười hì hì, tiến đến bên tai hắn nhỏ giọng nói: "Thế nào, lão sư, em thông minh chứ? Một câu nói đã làm chị Tử Mạn phải bỏ đi."

Hắn bật cười, gõ nhẹ lên đầu nàng: "Cô nha, tiểu thông minh không ít, nếu có thể đem sự thông minh này đều dùng tu luyện và y đạo, thành tựu của cô không chỉ như bây giờ."

Thời gian trôi qua, người đến làm việc ngày càng nhiều, mỗi người nghe tin hắn cùng Tô Hiểu Hồng hôm nay đi làm, đều đi qua chào hỏi, thừa dịp còn sớm cũng chuyện phiếm vài câu.

Trong mấy ngày kế tiếp, sinh hoạt phảng phất như quay trở về sự bình tĩnh.

Nhưng không ai biết, dưới sự bình tĩnh này lại đang cất giấu một lần hung hiểm lớn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn

Ngay sáng sớm ngày thứ nam Lệ Yểm bị tru giết, hắn cùng Tô Hiểu Hồng vừa đi đến phòng y tế, dưới nền đất Ung Thành đột nhiên xuất hiện một đạo năng lượng ba động cường liệt.

Khi năng lượng ba động còn chưa truyền lên mặt đất, hắn đã nhận ra sự tồn tại của nó, sắc mặt nhất thời hơi bị biến đổi, kinh hô: "Đây là...động đất mạnh?"

Năng lượng ba động từ dưới lòng đất truyền lên cực kỳ cường đại, đừng nói là hắn, dù là Từ Pháp chân nhân cũng không khả năng ngăn cản được cơn sóng ba động này, hắn đem linh lực rải ra ngoài, tận khả năng bảo vệ mặt đất khu vực đại học thành, muốn tận khả năng giảm bớt năng lượng ba đạo phá hư đại học thành.

Nếu như khả năng hắn cũng muốn bảo hộ cả Ung Thành, nhưng với tu vi Luyện Hư kỳ của hắn, chỉ có thể đủ bảo hộ được đại học thành.

"Hi vọng Đặc Cần tổ và những người tu chân còn ở Ung Thành có thể tận khả năng bảo hộ khu vực khác, giảm bớt uy lực phá hư của sự động đất lần này."

Ý niệm trong đầu hắn vừa dâng lên, mặt đất lại truyền đến sự rung động xóc nảy kịch liệt...