Siêu Cấp Tiên Y

Chương 532: Người sợ nổi danh heo sợ mập




Nguyên lai, ngay khi Trương Văn Trọng ra giá cạnh phách, những người bên trong phòng quý khách tuy rằng không cùng ra giá cạnh tranh, nhưng đều đang lặng lẽ lấy điện thoại nhắn tin. Động tác của bọn họ tuy rằng làm rất bí mật, nhưng Trương Văn Trọng cũng đã nhìn ra.

Nếu như chỉ có một người làm như thế, có thể chỉ là một sự trùng hợp, cũng không thể nói có vấn đề gì rõ ràng. Thế nhưng hơn trăm người bên trong căn phòng chật chội đều cùng làm chung một hành động, lại không còn là sự trùng hợp nữa. Nhất là sau khi những người này nhắn tin ra ngoài, những người tu chân hay dị năng giả trên khán đài lập tức triển khai tranh đoạt cực kỳ kịch liệt đối với Chu Tước Liệt Diễm Kỳ, cuối cùng cái giá cạnh phách xa xa vượt qua giá trị hợp lý của nhất phẩm linh khí, đã sắp vượt cả giá tiền của linh khí tam phẩm.

Trương Văn Trọng nhíu mày, có chút hiểu được đang xảy ra chuyện gì, không khỏi cảm giác có chút buồn cười.

Tuy rằng Vưu Giai không nhận thấy được sự mờ ám của những người bên trong phòng, nhưng đã nhận ra loại hành vi cạnh phách dị thường này. Nàng cau mày, ghé vào bên tai Trương Văn Trọng, nhỏ giọng nói: "Trọng ca, sự tình có chút không đúng, phàm là bảo bối mà anh ra giá cạnh phách, thì luôn được hoan nghênh dị thường, cạnh phách rất kịch liệt...Lẽ nào có người đang nhằm vào anh sao?"

Tuy rằng Vưu Giai chỉ là một người bình thường, cũng không hiểu được pháp môn truyền âm nhập mật, nhưng khi vừa ngồi xuống, Trương Văn Trọng cũng đã bố trí cấm chế, để hắn và Vưu Giai, Tô Hiểu Hồng có nói chuyện cũng không truyền vào trong tay người ngoài. Cho nên ở lúc này, những người chung quanh đều chỉ nhìn thấy Vưu Giai mấp máy môi, nhưng lại không thể nghe được lời nàng nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

"Cũng không phải nhằm vào anh." Trương Văn Trọng đã nghĩ thông suốt nguyên do trong đó, cười lắc đầu nói: "Những người này, hơn phân nửa cho rằng ánh mắt anh vô cùng cao minh, phàm những gì anh coi trọng, sẽ là một kiện bảo bối hiếm có. Cho nên mới điên cuồng ra giá cạnh phách như thế, thậm chí không tiếc trả cái giá cao hơn giá trị thực của bảo bối."

Vưu Giai và Tô Hiểu Hồng tạm thời nghĩ không thông then chốt trong chuyện này, đồng thanh hỏi: "Trọng ca (lão sư), lời này có ý thế nào?"

Trương Văn Trọng mỉm cười, nhìn Vưu Giai và Tô Hiểu Hồng làm một thủ thế khoan nóng vội, sau đó liền nghiệm chứng suy đoán của chính mình, hắn trước sau khai ra cái giá tương đối thái quá cho vài món bảo khí và phù chú phổ thông, muốn nhìn xem phản ứng của mọi người.

Sự tình phát triển quả nhiên không ngoài sự dự liệu của hắn.

Tuy rằng hắn khai cái giá đã rất thái quá, nhưng người bên trong phòng vẫn không chút do dự chần chờ, lập tức lặng lẽ nhắn tin ra ngoài. Ngay sau đó, trên khán đài nhất thời hiện lên một làn sóng cạnh phách nhằm vào bảo khí và phù chú kia, điên cuồng ra giá.

Cái giá cuối cùng, thái quá tới mức làm người không hiểu nguyên do bên trong phải tấm tắc kỳ lạ, kinh thanh hô to: "Những người này rốt cục quá có tiền, hay đều điên rồi? Không ngờ ra cái giá cao như vậy để mua những món phổ thông này?" Đồng thời điều này cũng làm cho những chủ nhân của mấy món đồ kia cười đến ngã ngửa, đều nhanh cười đến toe toét. Thậm chí còn có một người bởi vì quá độ kích động mà ngã xuống đất ngất đi, nếu không có đệ tử Phong Sơn phái đúng lúc đưa hắn đến phòng y tế tiếp thu trị liệu, chỉ sợ hắn cũng đã không xong.

Theo một loạt phản ứng đến xem, suy đoán của Trương Văn Trọng về việc này tương đương chuẩn xác.

Nguyên nhân trong đó, cũng bởi vì trải qua việc chiến đấu với Âm Kiệt phái hôm qua, những người tu chân cùng dị năng giả xem Trương Văn Trọng là đệ tử thân truyền của tiên nhân, tin tức này truyền khắp toàn bộ tu chân giới, làm mọi người ai cũng biết. Cho nên hôm nay từng cử động của hắn tự nhiên cũng biến thành tiêu điểm cho mọi người chú ý.

Theo mọi người thấy, Trương Văn Trọng thân là đệ tử thân truyền của tiên nhân, ánh mắt khẳng định phải cực cao. Kể từ đó, những bảo bối bị hắn nhìn trúng, tự nhiên cũng không phải là mặt hàng bình thường. Mà bảo bối được hắn ra giá cao, càng là hi thế kỳ trân. Dù phẩm cấp của bảo bối có thấp như thế nào, cũng tuyệt đối có công hiệu đặc thù không muốn người biết, chỉ bởi vì tầm mắt bọn họ không đủ, cho nên mới nhìn không ra mà thôi.

Chính bởi vì có ý nghĩ như vậy, cho nên phàm là những vật phẩm hắn ra giá cạnh phách, sẽ dẫn tới sự tranh đoạt của mọi người. Mà một khi hắn ra giá cao, sẽ làm mọi người càng thêm điên cuồng, mặc dù đập nồi bán sắt, cũng phải mua cho được những món vật phẩm kia.

Người chen chúc bên trong phòng, không có ý tứ ra giá ngay trước mặt hắn, cho nên dùng điện thoại di động nhắn tin cho đệ tử ngồi bên ngoài khán đài, để cho bọn họ ra giá cạnh tranh. Điều này cũng là lý do vì sao khi Trương Văn Trọng mở miệng ra giá, những người bên trong phòng liền nhắn tin ra ngoài.

Sở dĩ chỉ dùng điện thoại nhắn tin mà không dùng pháp thuật truyền lại tin tức, còn sợ pháp thuật sẽ sản sinh lực dao động khiến cho Trương Văn Trọng cảnh giác. Chỉ là bọn họ thật không ngờ, tràng cảnh mọi người cùng làm chung một hành động, đồng dạng cũng sẽ chọc người hoài nghi.

Sau khi xác định suy đoán của mình là chính xác, Trương Văn Trọng cũng không dây dưa, mà liền đem suy đoán của mình giải thích cho Vưu Giai cùng Tô Hiểu Hồng.

Sau khi nghe hắn giải thích, Tô Hiểu Hồng nhất thời mất hứng, bậm đôi môi nhỏ nhắn nói lầm bầm: "Bọn người này thật đúng không biết xấu hổ, chính mình không có ánh mắt thì cũng thôi, không ngờ lại xem lão sư là người giám định châu bảo. Hay là chúng ta nói Trần Nhàn tỷ an bài cho chúng ta ở một chỗ không người, miễn cho những người này tiếp tục tranh đoạt với thầy."

"Không được." Trương Văn Trọng còn chưa kịp trả lời, Vưu Giai đã lắc đầu nói: "Nếu như Trọng ca thật sự chuyển sang địa phương khác, sẽ làm mất mặt những người này. Dù họ không đem tình tự bất mãn trong lòng biểu hiện ra ngoài, khẳng định cũng sẽ có ách tắc. Điều này đối với Trọng ca mà nói, cũng không phải là chuyện tốt gì."

Vừa rồi Tô Hiểu Hồng cũng chỉ vì xúc động mà nói như vậy, lúc này nghe được Vưu Giai phân tích, nàng cũng bình tĩnh trở lại, cau mày nói: "Thật là, như vậy làm sao bây giờ? Không thể cứ tùy ý cho bọn họ cứ làm như vậy đi? Tuy rằng đan dược nhất phẩm trong tay lão sư không ít, nhưng không thể cứ xài lãng phí như vậy."

"Tiểu muội nói đúng, chúng ta phải nghĩ ra một phương pháp thích đáng để giải quyết." Tô Hiểu Hồng lo lắng cũng chính là sự lo lắng của Vưu Giai. Nhưng nàng tạm thời còn chưa nghĩ ra cách nào để không thương tổn mặt mũi của những vị chưởng môn này, mà cũng có thể nghĩ ra biện pháp hóa giải việc trước mắt.

"Kỳ thực muốn nói biện pháp giải quyết sao, cũng không phải không có." Trương Văn Trọng vừa cười vừa nói: "Bọn họ có thể dùng điện thoại di động thông tri đệ tử trên khán đài tham dự cạnh phách, tôi cũng có thể làm như vậy, để Trần Nhàn an bài mấy đệ tử Phong Sơn phái lạ mặt thay tôi tham dự cạnh phách. Tôi cũng không tin, những người này đều có thể nhận ra toàn bộ đệ tử Phong Sơn phái."

"Ý kiến hay." Ánh mắt Vưu Giai và Tô Hiểu Hồng sáng lên, cùng nói. Theo các nàng xem ra, biện pháp này của hắn thực sự rất tốt. Tô Hiểu Hồng lại càng dùng ánh mắt hơi khiêu khích nhìn mọi người trong phòng, cười hì hì nói: "Chiêu này của lão sư, chính là chiêu trong truyền thuyết "dĩ bỉ chi đạo, hoàn thi bỉ thân" a." (Dùng chiêu của người, trả lại cho người).

Trương Văn Trọng bật cười, lập tức nói thêm: "Nhưng chuyện nhắn tin, cũng không thể do tôi tự mình làm, bằng không sẽ khiến cho mọi người hoài nghi. Ân...như vậy đi tiểu muội, chuyện nhắn tin giao cho cô đi làm. Một khi tôi xem trọng kiện bảo bối nào, sẽ dùng truyền âm nhập mật báo cho cô, sau đó cô nhắn tin cho Trần Nhàn." Sở dĩ hắn không chọn phương pháp truyền âm nhập mật trực tiếp nói với Trần Nhàn, là bởi vì Trần Nhàn ở cách nơi này quá xa, một khi dùng truyền âm nhập mật, linh lực dao động sản sinh sẽ khiến mọi người phát hiện. Nếu như vậy hành động của hắn cũng không còn ý nghĩa.

"Không thành vấn đề." Tô Hiểu Hồng gật đầu nói: "Em đã thành thục vụ này, dù bỏ điện thoại trong túi, cũng có thể nhắn tin chính xác."

Trương Văn Trọng hài lòng nói: "Tốt, vậy cô nhanh nhắn tin cho Trần Nhàn, để cô ấy sớm chuẩn bị an bài."

"Dạ." Tô Hiểu Hồng đáp, đưa tay vào trong túi, cầm điện thoại nhắn tin lập tức. Lúc nàng nhắn tin cũng không làm ra động tác gì dư thừa, làm cho không ai hoài nghi, chỉ cho rằng nàng bỏ tay trong túi mà thôi.

Bởi vì có cấm chế, ba người nói chuyện những người chung quanh không thể nghe thấy. Tuy rằng với tu vi của bọn họ, có biện pháp phá giải cấm chế này. Nhưng bởi vì sợ đắc tội Trương Văn Trọng, cũng không dám ra tay. Huống chi theo bọn họ xem ra, Trương Văn Trọng hơn phân nửa đang nói chuyện riêng tư với hai vị thiếu nữ thanh xuân, nhưng không có ngờ tới, ba người lại đang nói chuyện liên quan tới bọn họ.

Sau khi an bài thỏa đáng, Trương Văn Trọng cũng không biểu hiện ra dị dạng khiến kẻ khác hoài nghi, thường thường vẫn tham dự tranh phách, nhưng số lần vẫn ít hơn trước rất nhiều. Nhưng cũng giống như trước đó, mỗi lần hắn ra giá, đều làm cho vô số người đi theo điên cuồng cạnh giá, đẩy giá tiền của kiện bảo bối lên cao tới mức khiến kẻ khác phải líu lưỡi.

Chỉ bất quá mấy vật kia cũng không phải vật mà Trương Văn Trọng muốn có.

Thứ hắn thật sự muốn có, đã nói với Tô Hiểu Hồng báo cho Trần Nhàn, lại do vài tên đệ tử lạ mặt tham dự cạnh phách. Quá trình như vậy tuy rằng phiền phức, nhưng thật ra cũng không còn ai đi theo tranh đoạt như trước đó. Kể từ đó cũng để Trương Văn Trọng thuận lợi mua được một ít pháp bảo và phù chú có phẩm cấp không tệ cho đệ tử Phong Sơn phái.

Buổi đấu giá tu chân vẫn hừng hực tiến hành, vật phẩm oanh động đầu tiên của ngày hôm nay, dưới sự chờ mong tràn đầy trong lòng mọi người, rốt cục đã xuất hiện.