Siêu Cấp Tiên Y

Chương 47: Mục đích của rắn hổ mang Ngụy Nhạc




"Nói như vậy, tôi vẫn còn cơ hội mà." Ngụy Nhạc nghe được lời nói của Lâm mẫu, biểu tình hơi thư giãn, hướng Trương Văn Trọng gật đầu nói: "Nhận thức một chút, tôi là Ngụy Nhạc."

"Trương Văn Trọng." Trương Văn Trọng tự giới thiệu.

Lâm phụ ở một bên len lén nhìn xung quanh phòng khách, vừa đè thấp thanh âm dò hỏi: "Hiện tại hai người đàn ông đụng vào nhau rồi, làm sao bây giờ?"

"Ông khẩn trương cái gì? Hai người bọn họ cũng sẽ không đánh nhau đâu." So sánh với Lâm phụ không biết nên làm sao, Lâm mẫu lại bình tĩnh hơn nhiều, tay trái bà chống nạnh, tay phải cầm xẻng, rất có khí thế dũng cảm như chỉ điểm giang sơn: "Hai người bọn họ song song xuất hiện cũng tốt, chúng ta có thể nhân cơ hội này, hảo hảo quan sát hai bên một chút, từ trong hai người bọn họ chọn ra một người."

"Thế nhưng tôi xem Tử Mạn và tiểu tử tên Văn Trọng kia, cảm tình hình như là không tệ..." Lâm phụ có chút do dự nói: "Nếu con gái đã làm ra lựa chọn, như vậy chúng ta không nên xen vào làm khó nữa đi?"

"Không được." Lâm mẫu kiên quyết cự tuyệt: "Tử Mạn vừa mới tốt nghiệp đại học bước vào xã hội, kinh nghiệm xã hội phi thường ít ỏi, làm sao có thể nhận ra ai tốt ai xấu? Còn không phải nhờ vào hai người làm cha mẹ như chúng ta đến giúp đỡ? Đây chính là chuyện quan hệ đến hạnh phúc cả đời nó, chúng ta cũng không thể không quan tâm, để nó gặp bất hạnh."

Lâm phụ thở dài, bất đắc dĩ nói: "Ai, tùy bà thôi. Nhiều năm như vậy, vô luận chuyện gì cũng đều do bà làm chủ, tôi đã có thói quen rồi."

"Nghe tôi sẽ chuẩn không sai." Lâm mẫu có chút đắc ý nói, sau đó bà đẩy Lâm phụ một cái: "Ông cũng đừng ở mãi trong phòng bếp, nhanh đi ra ngoài cùng bọn họ, thuận tiện quan sát một chút ai hơn ai."

Không thể tránh được, Lâm phụ chỉ có thể lắc đầu, đi ra khỏi phòng bếp, trở vào trong phòng khách.

Nói thật ra, nếu như còn sự lựa chọn nào khác, Lâm phụ khẳng định sẽ không đi vào phòng khách. Bởi vì bầu không khí áp lực cùng xấu hổ bên trong phòng khách, thật làm cho hắn có cảm giác đau đầu.

Cảm giác khó chịu dày vò Lâm phụ, thật vất vả chờ được tới lúc Lâm mẫu bưng thức ăn ra bàn, hắn vội vã đứng dậy nhìn Lâm Tử Mạn nói: "Tử Mạn, con ở đây bồi tiểu Trương và tiểu Ngụy nói chuyện phiếm, cha đi giúp mẹ con bưng thức ăn." Dứt lời, hắn giống như bỏ chạy vào phòng bếp, giúp đỡ Lâm mẫu bưng cơm nước đã chuẩn bị xong đi ra bàn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Thức ăn rất nhanh đã bày đầy bàn, tuy rằng đều là món ăn gia đình bình thường, thế nhưng tiêu chuẩn nấu nướng cũng thật tốt, hương vị thức ăn mê người, phiêu tán tràn ngập bên trong toàn bộ căn nhà, làm cho người ta nhịn không được mà nuốt nước bọt.

Mặc dù ở trong nhà của Lâm Tử Mạn, Lâm mẫu mới là người quản lý, thế nhưng ở dạng trường hợp này, Lâm mẫu vẫn cấp đủ mặt mũi cho Lâm phụ, để hắn ngồi ngay chủ vị. Bà và Lâm Tử Mạn ngồi hai bên Lâm phụ, cũng không biết do cố ý hay vô ý, chỗ ngồi của Trương Văn Trọng và Ngụy Nhạc đều đối diện nhau, ngẩng đầu là có thể thấy đối phương.

Lâm mẫu nhìn Trương Văn Trọng lại nhìn Ngụy Nhạc, nghĩ hai người đều không tệ, không khỏi cười toe toét, lén lút ghé sát bên tai Lâm phụ, nhẹ giọng hỏi: "Lão Lâm, ông nghĩ hai người trẻ tuổi này, người nào tốt hơn?"

"Không biết." Lâm phụ lắc đầu, thấp giọng than thở: "Cuối cùng tôi chỉ nghĩ chúng ta làm như vậy không quá hợp."

Lâm mẫu trừng mắt liếc hắn, nói: "Có cái gì không thích hợp? Cổ đại còn có chuyện ném tú cầu tuyển chồng, con gái chúng ta không chỉ xinh đẹp, tính tình lại ôn nhu, quan trọng là còn có thể đảm đang chuyện nhà. Hiện tại trong những cô gái hiện đại, có mấy cô gái có thể bì được với con gái chúng ta? Đây chính là hạnh phúc đại sự quan hệ đến cả đời nó, chúng ta không lo lắng thì làm sao được?"

Lâm Tử Mạn an vị bên cạnh Trương Văn Trọng, nàng lặng lẽ thò chân chạm chân Trương Văn Trọng, ý bảo hắn nhanh đem quà tặng hiếu kính cha mẹ, để tranh thủ hảo cảm của bọn họ.

"Nghe nói bác trai thích uống rượu, cháu có mang theo một bình rượu thuốc tự ngâm đến đưa cho bác trai." Dứt lời, Trương Văn Trọng đứng dậy đi tới phòng khách, lấy ra một chai rượu thuốc màu hồng rám nắng đựng trong chai thủy tinh, trở về bên bàn ăn.

Lâm Tử Mạn không khỏi ngây ngẩn cả người, ngày hôm qua nàng mua hai bình ngũ lương, thế nào hiện tại Trương Văn Trọng lại lấy ra một chai rượu thuốc tầm thường như vậy? Nàng vội vã dùng ánh mắt dò hỏi nhìn Trương Văn Trọng, bức thiết muốn biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng Trương Văn Trọng chỉ nhìn nàng nhếch miệng cười, cũng không giải thích điều gì.

"Ác? Rượu thuốc? Không tệ." Lâm phụ thật ra không hề ghét bỏ, cười dài nói: "Tiểu Trương không ngờ biết được bác lúc nhàn rỗi, thích uống vài ly, thật là có lòng."

Ngụy Nhạc ngồi đối diện Trương Văn Trọng, tay cầm kính mắt, gương mặt trắng nõn toát ra tia cười chẳng đáng. Hắn cũng đứng dậy đi vào phòng khách, lấy trong túi quà tăng ra hai chai rượu ngoại, đặt lên bàn ăn, dùng ánh mắt khiêu khích đảo qua trên người Trương Văn Trọng, mới cười dài nói với Lâm phụ: "Bác trai, cháu cũng biết bác thích uống rượu, nên có nhờ riêng người bạn mua tặng bác hai chai Lafite năm 90."

"Ác? Lafite?" Lâm phụ thích uống rượu tự nhiên có nghe qua danh hào hàng đầu của Lafite, không khỏi vui mừng, vội vã cầm một chai đặt trong tay tinh tế nhìn xem, trong miệng càng tấm tắc không ngớt: "Lafite là danh rượu nha, rất đắc tiền phải không?"

"Nhờ người bạn mua dùm, nhưng thật ra cũng không tốn nhiều tiền, hai bình một vạn tám." Ngụy Nhạc vẻ mặt đắc ý, thậm chí còn nhìn Trương Văn Trọng đưa ra ánh mắt khiêu khích, ánh mắt rõ ràng muốn nói: "Của ta là Lafite, rượu thuốc của ngươi nhanh ném đi!"

Trương Văn Trọng nhàn nhạt cười, hoàn toàn không đem sự khiêu khích của Ngụy Nhạc đặt vào trong mắt. Nhưng Lâm Tử Mạn lại có chút không nhẫn nại được, nàng đá vào chân Trương Văn Trọng, nhìn hắn bậm môi, như muốn hỏi: "Anh đến tột cùng đang làm cái quỷ gì?"

Trương Văn Trọng nhìn nàng mỉm cười, môi mấp máy như nói: "Đừng có gấp."

Lực chú ý của Lâm phụ và Lâm mẫu lúc này đều đặt lên hai chai Lafite sang quý, không có chú ý tới sự mờ ám giữa Trương Văn Trọng và Lâm Tử Mạn, thế nhưng Ngụy Nhạc ngồi ngay đối diện cũng nhìn thấy cảnh này rất rõ ràng. Sắc mặt hắn hơi trầm xuống, nhìn ra có vài phần âm ngoan.

Ngụy Nhạc sở dĩ muốn thân cận với Lâm Tử Mạn, một trong những nguyên nhân chính là vì vẻ thanh xuân tươi đẹp của nàng. Mà ngôi nhà của Lâm gia, cũng là một nguyên nhân hắn dò xét để ý tới.

Căn nhà này do Lâm phụ Lâm mẫu mua vài năm trước. Khi đó giá nhà rất rẻ, mà hiện tại giá bất động sản tại Ung Thúy Hoa Đình đã tăng lên một vạn nguyên một thước vuông, vì vậy căn nhà của Lâm gia, qua tay là có thể bán được hơn trăm vạn!

Nếu giành được Lâm Tử Mạn, đoạt đi bất động sản của Lâm gia, đây mới chính là mục đích thực sự của Ngụy Nhạc.