Siêu Cấp Tiên Y

Chương 469: Thỉnh Trương Văn Trọng tăng giá




Trương Văn Trọng cũng bị hành động bất thình lình của Lưu lão tiên sinh làm cho hoảng sợ. Hắn lắc đầu thầm nghĩ, hóa ra vị tiên sinh này là một kẻ si nhân. Vậy nên cũng mỉm cười ghé miệng đến bên tai lão, đem sáu điểm sai lầm kia, nhất nhất nói ra cho lão nghe. Đồng thời còn vươn tay đỡ lão tiên sinh đứng lên.

Nghe Trương Văn Trọng nói ra sáu điểm sai lầm, cả người Lưu lão tiên sinh liền rơi vào trầm tư. Hiển nhiên lão đang cân nhắc xem, nên sửa lỗ hổng này như thế nào. Hoàn toàn quên đi hết thảy mọi thứ diễn ra ở xung quanh, ngay cả chính mình được Trương Văn Trọng dìu lên, cũng chưa phát giác ra.

Thấy Lưu lão tiên sinh rơi vào trầm tư giống như thiền tăng nhập định. Lâm Phong cùng mấy thành viên trong Đặc Cần Tổ cũng hiểu, lão đang chìm trong cảnh giới huyền diệu khó lòng giải thích. Một khi có sở ngộ, tất nhiên sẽ tiến bộ không ít. Bởi vậy cũng không dám quấy rầy hay thúc giục lão. Chỉ đành lắc đầu cười khổ không thôi.

Ước chừng khoảng một tiếng đồng hồ sau, Lưu lão tiên sinh vẫn luôn duy trì trạng thái tĩnh lặng, bỗng nhiên mới chậm rãi "hộc" ra một ngụm trọc khí.

Nguyên bản, đôi con ngươi mờ mịt lúc trước, cũng hiện ra ánh mắt chói lọi. Lão tiên sinh cảm khái thở dài nói: "Sớm đã sáng tỏ...coi như ta nhắm mắt cũng có thể yên lòng rồi!"

Trông thấy lão hồi tỉnh từ trong cảnh giới lĩnh ngộ. Mặc dù tu vi bản thân không tăng lên mấy, nhưng trên phương diện đạo tâm, đã cường hãn hơn rất nhiều. Lâm Phong cùng thành viên của Đặc Cần Tổ không khỏi cảm thấy cao hứng thay cho lão. Bất quá, bọn họ cũng không dám quên chính sự, vội vàng thúc giục nói: "Lưu lão tiên sinh, chúng ta mau kiểm tra Tị Độc Đan đi thôi...!"

Thế nhưng, Lưu lão tiên sinh đã khoát tay, chặn ngang lời của hắn. Đồng thời nhìn về phía Trương Văn Trọng, khom lưng vái chào thật sâu, biểu tình trên mặt trang nghiêm và túc mục, trầm giọng nói: "Trương tổ phó, tôi đại biểu cho tất cả đệ tử Đan Khôi phái, hướng anh cúi đầu cảm tạ! Ân tình thụ nghiệp lần này của anh, Đan Khôi phái chúng ta sẽ khắc sâu trong tâm khảm, đời đời tương truyền, vĩnh viễn không dám quên ơn!" Mặc dù lão không phải chưởng môn của Đan Khôi phái, nhưng cũng là hộ pháp trưởng lão, có được danh vọng cực cao. Giờ phút này lão dám tuyên bố ở trước mặt mọi người như thế, tự nhiên là hoàn toàn có khả năng thực hiện.

Hiển nhiên, Lưu lão tiên sinh cảm kích Trương Văn Trọng, hoàn toàn là phát ra từ sâu trong nội tâm. Kì thật lúc trước quỳ gối cầu xin Trương Văn Trọng chỉ điểm, lão cũng không dám ôm bao nhiêu hi vọng. Dù sao, trong Tu Chân Giới, các môn phái đều muốn nắm giữ bí pháp, thuật pháp, trân bảo độc môn, tuyệt đối sẽ không hé răng nửa điểm lộ ra cho người ngoài. Hành động giống như Trương Văn Trọng, không chút do dự đem Linh Khúc Nghiệm Dược truyền thụ cho lão, quả thực chính là một việc bất khả tư nghị. Nhưng cũng vì thế, mà Lưu lão tiên sinh rất bội phục tâm địa phóng khoáng của Trương Văn Trọng.

Trương Văn Trọng chỉ mỉm cười, nói vài câu khách sáo. Nhưng Lưu lão tiên sinh đáp lại rất đúng mực. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Theo thái độ của Lâm Phong đối xử với Lưu lão tiên sinh, Trương Văn Trọng đã nhìn ra, vị lão tiên sinh này có thanh danh tương đối cao ở trong Đặc Cần Tổ. Đồng thời cũng biết, Đan Khôi phái tuy rằng ở dưới vòm trời không phải là đại phái tu chân. Nhưng so sánh với những đại phái danh đầu Địa Tự Hào cũng chẳng thua kém bao nhiêu.

Bí pháp Linh Khúc Nghiệm Dược, có lẽ ở trong mắt Đan Khôi phái là một cái thuật pháp nhất phẩm. Nhưng nó...ở trong mắt Trương Văn Trọng lại chẳng hề đáng giá. Mà đem truyền thụ cho Lưu lão tiên sinh, cũng khiến Đan Khôi phái thiếu mình một món nợ nhân tình. Vụ giao dịch này ở trong mắt Trương Văn Trọng xem ra, cũng tính là tương đối hợp lý.

Giờ khắc này, Lâm Phong cùng mấy vị thành viên trong Đặc Cần Tổ, sớm đã nóng lòng buồn bực, nhịn không được chen ngang câu chuyện: "Lưu lão tiên sinh, chính sự quan trọng hơn. Trước tiên, cũng ta phải kiểm tra hàm lượng của Tị Độc Đan đã. Về phần những chuyện riêng, lúc khác ngài cùng Trương tổ phó hàn huyên với nhau đi."

"Anh nói rất phải, vẫn là chính sự quan trọng hơn." Lưu lão tiên sinh gật đầu. Lúc này mới nhặt bộ thiết bị của mình lên, bắt đầu dùng bí pháp Linh Khúc Nghiệm Dược, kiểm tra hàm lượng vốn có của Tị Độc Đan.

Nhìn thấy thao tác của lão thông suốt, trên mặt đám người Lâm Phong đều lộ vẻ khẩn trương, mà Trương Văn Trọng thì chỉ đứng mỉm cười, nói: "Lão tiên sinh lĩnh ngộ rất tốt."

Nếu đổi lại người khác nói lời này. Chỉ sợ Lưu lão tiên sinh sớm đã trở mặt thành thù. Nhưng, giờ khắc này lão chỉ cười nói: "Đây đều là nhờ Trương tổ phó chỉ điểm!"

Đám người Lâm Phong nghe vậy, không khỏi liếc mắt nhìn nhau, đều lộ ra biểu tình khiếp sợ không dám tin vào lỗ tai của chính mình. Phải biết rằng, Lưu lão tiên sinh này ở trong Đặc Cần tổ, có tính xấu nổi danh. Nếu kẻ nào dám nói lời ngông cuồng ở trước mặt lão, tuyệt đối sẽ phải chịu ít nhiều đau khổ.

Cho nên khi nghe Trương Văn Trọng nói như vậy, bọn hắn đều sợ Lưu lão tiên sinh sẽ nổi giận. Gây nên tình hình căng thẳng giữa đôi bên. Nhưng trăm triệu lần thật không ngờ chính là, phản ứng của Lưu lão tiên sinh cuối cùng lại vô cùng khác thường!

Chờ đợi khoảng mười phút sau, cuối cùng Lưu lão tiên sinh đã kiểm tra xong. Lão chậm rãi đứng dậy, ngắm nhìn Trương Văn Trọng, thần tình khâm phục nói: "Tất cả Tị Độc Đan đều là hàng thật! Hơn nữa phẩm chất cũng thuộc loại nhất đẳng!"

Nghe Lưu lão tiên sinh đánh giá, đám người Lâm Phong nhất thời cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm Trên mặt thoáng xuất hiện biểu tình kích động. Bọn hắn ngàn dặm xa xôi chạy tới nơi đây, chính là vì muốn mua Tị Độc Đan, hàng thật giá thật ở trong tay của Trương Văn Trọng.

Một thành viên của Đặc Cần Tổ bước lên phía trước, hắn cười hàm hồ nói: "Trương tổ phó, chẳng hay Phong Sơn phái còn bao nhiêu Tị Độc Đan nữa vậy?"

Lâm Phong vội vàng giới thiệu: "Vị này tên là Uông Đồng, trưởng ban công tác hậu cần trong Đặc Cần Tổ. Chuyện tình giao dịch Tị Độc Đan lần này, cũng là do hắn toàn quyền phụ trách."

Trương Văn Trọng mỉm cười, hồi đáp: "Về chuyện số lượng thì không thành vấn đề. Các vị muốn mua bao nhiêu Tị Độc Đan! Phong Sơn phái chúng tôi đều sẽ cung ứng đủ."

Uông Đồng trầm ngâm giây lát, theo sau mới dò hỏi: "Ba trăm viên, hôm nay giao dịch luôn, có được không?"

"Không thành vấn đề." Trương Văn Trọng mỉm cười đáp.

"Chẳng hay ba trăm viên Tị Độc Đan này, Trương tổ phó ra giá mức nào đây?" Trên mặt Uông Đồng thoáng hiện lên một tia cười khổ: "Chỉ hi vọng, Trương tổ phó sẽ hạ thủ lưu tình. Dù sao, dạo này tình hình kinh tế bất ổn, ngân sách của Đặc Cần Tổ cũng không có nhiều lắm."

Trương Văn Trọng mỉm cười, vạch ngón tay lên, đem số lượng linh tài mình cần, nhất nhất nói ra: "Năm lượng Âm Linh Chi, ba lượng Ma Dung Sa, tám miếng Sương Viêm Quả, ba tiền Kim Chu Truy Hồn Ti..."

Những linh tài Trương Văn Trọng nói ra, phẩm chất cũng không tính là cao.

Trong đó, Sương Viêm Quả và Kim Chu Truy Hồn Ti, chính là tài liệu dùng để phối hợp cùng Ngọc Tịnh Cam Lâm luyện chế ra Đạo Cơ Đan. Mà cái hắn muốn nhất, cũng chỉ có hai thứ linh tài này thôi. Số còn lại, chẳng qua là để che mắt ngoại nhân, chứ không có tác dụng gì mấy.

Nghe Trương Văn Trọng báo giá xong. Trên mặt Uông Đồng thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc. Nguyên bản hắn nghĩ rằng, Trương Văn Trọng sẽ ra một cái giá rất cao. Bởi vì Tị Độc Đan là linh dược giải độc thuộc hàng ngũ phẩm. Coi như Trương Văn Trọng tăng giá, cũng chẳng có gì đáng trách.

Ngay cả khi Uông Đồng da mặt rất dày, nhưng lúc này cũng đã phiếm đỏ. Hắn xấu hổ cười khan: "Trương tổ phó, anh chỉ cần bấy nhiêu linh tài thôi sao? Mặc dù gần đây ngân sách của Đặc Cần Tổ không nhiều lắm, nhưng linh tài bảo tồn trong kho vẫn còn đủ. Bằng không, hay là anh lấy thêm mấy thứ nữa đi? Chúng tôi cũng không muốn anh bị thiệt thòi lắm đâu."

Trương Văn Trọng dở khóc dở cười, lắc đầu nói: "Không cần, số linh tài đó là đủ rồi. Yên tâm đi, tôi sẽ không thâm hụt vốn liếng đâu mà."

Thế nhưng Uông Đồng lại chưa từ bỏ ý định. Liên tục khuyên giải Trương Văn Trọng lấy thêm một số loại linh tài khác. Cuối cùng Trương Văn Trọng đành phải tuân theo. Lúc này, Uông Đồng mới thỏa mãn, thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Lâm Phong, Lưu lão tiên sinh cùng đám thành viên của Đặc Cần Tổ, đứng xem ở bên cạnh cũng choáng váng mặt mày.

Song phương giao dịch, chẳng phải người bán phát giá, người mua giảm giá ư? Hiện giờ, hoàn toàn trái ngược là sao?

Đây...đây...rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì?

Đám thành viên của Đặc Cần Tổ đưa mắt nhìn nhau, không khỏi dở khóc dở cười.